Chương 1271: Chiến trường hư không (2)
Một lát sau, Chung Sơn Hạ chém ra một kiếm, kiếm khí vô song mạnh mẽ xâm nhập chiến trường, lực lượng đáng sợ đánh lên trên Quỳ Cổ, khiến tộc binh Quỳ Ngưu nhất tộc này kịch liệt chấn động.
Chẳng qua, Quỳ Cổ chung quy là thất phẩm đạo binh.
Công kích cỡ đó tuy có thể lay động lực lượng của hắn, lại chưa thể thật sự uy hiếp đến thần binh cỡ đó.
Ở lúc Quỳ Cổ bị tập kích, dẫn tới phân tâm, Đế Lạc Chung thừa sơ hở mà vào, thân chuông kịch liệt chấn động, tiếng chuông nặng nề hóa thành vô số trường kiếm, hướng về đối phương rậm rạp hạ xuống.
Ầm ——
Quỳ Cổ chấn động.
Nếu nói công kích của Chung Sơn Hạ không đủ để uy hiếp đến thất phẩm đạo binh này, như vậy công kích của Đế Lạc Chung, hắn liền không có cách nào làm tới trình độ hoàn toàn không để vào mắt.
“Quỳ Cổ, ngươi thua rồi!”
Trong hư không hư ảnh Chúc Âm há mồm, tiếng thương long truyền ra.
Nghe vậy, hư ảnh Quỳ Ngưu tiêu tán, mặt trống Quỳ Cổ chấn động, thanh âm tràn đầy không cam lòng.
“Đế Lạc, nếu không có ngoại lực giúp, ai thắng ai thua còn chưa biết!”
Hắn không cam lòng.
Đều là thất phẩm đạo binh, mình thế mà không bằng Đế Lạc Chung.
Nếu đối phương là lấy thực lực trấn áp mình, vậy còn chưa tính, nhưng mượn dùng ngoại lực, khiến hắn rất khó nuốt xuống cơn tức này.
Nghe vậy, Đế Lạc Chung cười lạnh: “Ngô có ngoại lực giúp đỡ, ngươi cũng tương tự có thể mượn ngoại lực, ngại là Quỳ Ngưu nhất tộc ngươi thực lực không được, hôm nay đương đại Quỳ hoàng đã ngã xuống, Quỳ Ngưu nhất tộc ngươi bại cục đã định.
Ngươi cho dù giãy dụa như thế nào nữa, cũng phí công mà thôi.”
“Quỳ hoàng tuy ngã xuống, nhưng ngô cho dù chỉ có sức chiến một trận, cũng tuyệt không sẽ cho phép Chung Sơn thị tộc ngươi chà đạp Quỳ Ngưu nhất tộc ta!”
Quỳ Cổ chấn động, khí tức mạnh mẽ lại lần nữa dâng lên, tựa như muốn lại liều chết một phen với Đế Lạc Chung.
Thấy vậy, mũi kiếm của Chung Sơn Hạ chỉ thẳng hư không, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cái trống lớn kia.
“Hôm nay Chung Sơn thị tộc ta ra tay đối với Quỳ Ngưu nhất tộc, hoàn toàn vì Quỳ Ngưu nhất tộc chính là trận doanh Đổ Sơn thị tộc, ân oán tộc ta cùng Đổ Sơn thị tộc tồn tại đã lâu, hôm nay đã là đến thời điểm nên thanh toán.
Nhưng, một tộc diệt hết, cũng không là điều Chung Sơn thị tộc ta mong muốn.
Hôm nay Quỳ hoàng đã ngã xuống, các hạ nếu là nguyện ý dẫn dắt Quỳ Ngưu nhất tộc nguyện trung thành Chung Sơn thị tộc ta, vậy Chung Sơn thị tộc ta liền có thể dừng tay ở đây, cho một con đường sống.”
Trầm mặc.
Trầm mặc như chết.
Quỳ Cổ chưa nói, giống như chưa nghe thấy.
Đối với điều này, Chung Sơn Hạ hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục nói: “Các hạ chính là tộc binh của Quỳ Ngưu nhất tộc, chứng kiến Quỳ Ngưu nhất tộc trưởng thành, nghĩ hẳn cũng không muốn ngồi xem chủng tộc bản thân thủ hộ diệt vong từ đây.
Hơn nữa các hạ không cân nhắc cho bản thân, cũng phải cân nhắc cho sinh linh khác của Quỳ Ngưu nhất tộc.
Ngươi hỏi bọn họ xem, thật sự cam nguyện chết trận như vậy hay không?”
Giờ phút này, đệ tử Chúc tông vẫn đang chém giết với Quỳ Ngưu nhất tộc.
Mỗi thời mỗi khắc, đều có sinh linh Quỳ Ngưu nhất tộc bị chém giết, cũng có đệ tử Chúc tông ngã xuống.
Nhìn Quỳ Cổ im lặng không nói, Chung Sơn Hạ nheo mắt lại, trường kiếm tựa như có khí lạnh lẽo mơ hồ.
“Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở cân nhắc, ba hơi thở qua đi, nếu không làm ra quyết định, hôm nay Quỳ Ngưu nhất tộc tất diệt không thể nghi ngờ!”
Một hơi thở!
Hai hơi thở!
Mắt thấy ba hơi thở sắp qua đi, trên người Chung Sơn Hạ tản mát ra một sự lạnh lẽo.
Cuối cùng, giọng nói nặng nề của Quỳ Cổ truyền ra: “Quỳ Ngưu nhất tộc ta, có thể thần phục Chung Sơn thị tộc.”
“Không phải thần phục, mà là nguyện trung thành!”
Chung Sơn Hạ sửa đúng một câu.
“Chung Sơn thị tộc ta cần không chỉ có tín ngưỡng của Quỳ Ngưu nhất tộc, còn có toàn bộ Quỳ Ngưu nhất tộc nguyện trung thành. Nếu không hôm nay Quỳ Ngưu nhất tộc có thể phản bội Đổ Sơn thị tộc, ngày khác liền có khả năng phản bội Chung Sơn thị tộc ta.
Vô luận như thế nào, tộc ta cũng sẽ không tùy ý tai hoạ ngầm bực này lưu lại.
Cho nên hôm nay Quỳ Ngưu nhất tộc chỉ có hai lựa chọn, một là chiêu cáo thiên địa, tuyên bố nguyện trung thành, hai là bị diệt từ đây.”
Nguyện trung thành!
Quỳ Cổ chấn động một phần, hiển nhiên là ẩn chứa lửa giận thật lớn.
Nhưng mà, lửa giận chưa duy trì bao lâu, liền bỗng tiêu tán ra.
Nếu là Quỳ Ngưu thị tộc trước đây, như vậy cho dù là chủng tộc diệt vong, cũng không có khả năng nguyện trung thành với bất cứ một tộc nào.
Nhưng ——
Quỳ Ngưu thị tộc đã là quá khứ.
Quỳ Ngưu nhất tộc từng vì mạng sống, thần phục Đổ Sơn thị tộc, cột sống đã cong.
Hôm nay nếu lại là nguyện trung thành Chung Sơn thị tộc, cột sống liền xem như hoàn toàn gãy.
Nhưng mà, Quỳ Cổ biết, hắn không được chọn.
Quỳ Ngưu nhất tộc, đã không phải Quỳ Ngưu thị tộc trước kia.
Hôm nay nếu không chọn thần phục, Quỳ Ngưu nhất tộc tất diệt không thể nghi ngờ.
Vì kéo dài truyền thừa, các đời cường giả của Quỳ Ngưu nhất tộc trả giá bao nhiêu, nếu bị diệt trong một buổi, vô số năm tháng tâm huyết coi như là uổng phí.
Vừa nghĩ tới đây, một hơi kia trong lòng Quỳ Cổ nhất thời xì đi, thất phẩm đạo binh này giống như lập tức tiến vào tuổi xế chiều.
Mặt trống chấn động, truyền khắp thiên địa.
Trong thiên địa, toàn bộ sinh linh Quỳ Ngưu nhất tộc đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng tiếng trống truyền đến.
Bọn họ biết, tộc binh là có mệnh lệnh hạ đạt.