Chương 1272: Chiến trường hư không (3)
“Quỳ hoàng ngã xuống, Quỳ Ngưu nhất tộc ta đã thua, hôm nay chính thức nguyện trung thành với Chung Sơn thị tộc, toàn bộ sinh linh có thể đình chiến, không được chém giết nữa!”
Vừa dứt lời, sắc mặt cường giả Quỳ Ngưu nhất tộc đều suy bại khó coi.
Quỳ hoàng ngã xuống rồi!
Quỳ Ngưu nhất tộc thua rồi!
Kết quả này, làm bọn họ khó có thể tiếp nhận.
Từ khi Chung Sơn thị tộc tiến công đến bây giờ, thời gian trôi qua không đến một ngày, Quỳ Ngưu nhất tộc to như vậy đã tuyên bố thua.
Nhưng mà, trong lòng các cường giả này có không tin tới đâu nữa, nhưng lời của Quỳ Cổ chung quy là sẽ không mắc sai lầm.
Bởi vì đây là tộc binh.
Tộc binh tọa trấn Quỳ Ngưu nhất tộc vô số năm tháng.
Luận thân phận địa vị, cho dù là đương đại Quỳ hoàng, cũng có điều không bằng.
Cho nên, sau khi Quỳ Cổ dứt lời, toàn bộ cường giả Quỳ Ngưu nhất tộc đều từ bỏ phản kháng.
Chẳng qua, cũng có cường giả không cam lòng.
Hắn nhìn đệ tử Chúc tông trước mặt, trong mắt có nét phẫn hận.
Muốn ra tay, nhưng bận tâm sinh linh khác của chủng tộc.
Cuối cùng, tên cường giả kia ngửa mặt lên trời rống giận: “Ngô tuy chết không hàng!”
Dứt lời, thân thể nổ tung.
Một vị Thần cảnh hung hãn tự bạo ở tại chỗ.
“Thành chủ!”
Cường giả khác sau khi thấy một màn như vậy, đều là vẻ mặt đau thương.
Rất nhanh, liền có cường giả thứ hai đạp không mà lên.
“Thành chủ tuy chết không hàng, ngô cũng không hàng!”
Dứt lời, thân thể nổ tung, lại là trực tiếp tự bạo mà chết.
Một vị, hai vị...
Theo Quỳ Cổ tuyên bố nguyện trung thành, rất nhiều cường giả Quỳ Ngưu nhất tộc đều hung hãn tự bạo, bày tỏ quyết tâm thà chết không hàng của mình.
Nhưng mà, bọn họ cũng không lôi kéo đệ tử Chúc tông đồng quy vu tận.
Dù sao cách làm như vậy, sẽ làm Quỳ Ngưu nhất tộc hoàn toàn diệt vong.
Mình tuy chết không hàng, nhưng cũng không muốn ở lúc này, khiến cả Quỳ Ngưu nhất tộc chôn cùng.
Nhìn từng cường giả tự bạo, đệ tử Chúc tông vẻ mặt phức tạp, cường giả còn lại của Quỳ Ngưu nhất tộc cũng là vẻ mặt đau thương.
Theo rất nhiều cường giả tự bạo mà chết, Quỳ Ngưu nhất tộc còn lại không còn có bất cứ động tác nào, hiển nhiên là ngầm thừa nhận kết quả này.
Cảm thụ được từng sinh linh tộc đàn tự bạo, Quỳ Cổ hãy còn chấn động.
Làm tộc binh của Quỳ Ngưu nhất tộc, hắn không thể đánh lui cường địch, chỉ có thể lấy phương thức như thế kéo dài hơi tàn.
Tùy ý cường giả khác tự tuyệt, lại không có bất cứ biện pháp nào.
Thật lâu sau, giọng Quỳ Cổ trở nên khàn khàn trầm thấp.
“Chung Sơn thị tộc ngươi, hôm nay hài lòng chưa?”
“Quỳ Ngưu nhất tộc đã tuyên bố nguyện trung thành, Chung Sơn thị tộc ta tự nhiên thực hiện lời hứa, từ giờ trở đi Quỳ Ngưu nhất tộc cần lập tức đúc tế đàn chiêu cáo thiên địa, đợi tới sau khi thật sự nguyện trung thành, tín ngưỡng của Quỳ Ngưu nhất tộc có thể giữ lại ba thành.
Bảy thành còn lại, thuộc hết về Chung Sơn thị tộc ta.”
Vẻ mặt Chung Sơn Hạ chưa từng có biến hóa.
Chiến tranh chủng tộc, xưa nay đều không thể chú ý nhân nghĩa.
Nhân nghĩa giờ phút này, đó là tàn nhẫn đối với tộc đàn của mình.
Để lại ba thành tín ngưỡng cho Quỳ Ngưu nhất tộc, là không muốn ép đối phương đến một tuyệt lộ, để nó có thể an tâm nguyện trung thành.
Nếu không, hắn một thành tín ngưỡng, cũng không có khả năng để lại cho đối phương.
Nghe vậy, giọng Quỳ Cổ bình tĩnh trầm thấp: “Được!”
Việc tới nước này, đã không có gì đáng nói nữa.
Điều hắn có thể làm, chính là đồng ý tất cả yêu cầu của Chung Sơn thị tộc.
Bằng không, những cường giả kia tự bạo ngã xuống, sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì.
——
“Quỳ Ngưu nhất tộc hàng rồi!”
Thẩm Trường Thanh còn đang cố gắng tìm kiếm tổ mạch, ở sau khi nghe được thanh âm này, sắc mặt nhất thời khó coi.
Hắn không ngờ, Quỳ Ngưu nhất tộc thế mà sẽ đầu hàng nhanh như vậy.
Hơn nữa nửa bước thần vương Quỳ hoàng, thế mà cũng đã ngã xuống.
Vốn Thẩm Trường Thanh còn muốn mượn cơ hội này, tìm được chỗ long mạch, sau đó trực tiếp mang Long Mạch Chi Tâm đào ra.
Nhưng bây giờ, lại không có bất cứ biện pháp nào.
Quỳ Ngưu nhất tộc đầu hàng, như vậy mọi thứ trong thiên địa, đều đã là chiến lợi phẩm của Chung Sơn thị tộc.
Chưa được cho phép, cho dù là thân truyền đệ tử, cũng không được một mình đoạt lấy chút nào.
Đây là quy củ.
Bất cứ tồn tại nào cũng không thể đánh vỡ quy củ.
Trừ phi, mình là hoàng giả của Chung Sơn thị tộc.
Nhìn dãy núi trước mặt, vẻ mặt Thẩm Trường Thanh giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ tính toán tìm kiếm long mạch.
Lấy ra lệnh bài chiến công, chỉ thấy giá trị chiến công bên trên, đã từ hơn một trăm lúc trước, tăng vọt lên tới hai ngàn năm trăm ba mươi sáu điểm.
Thấy vậy, vẻ mặt hắn dễ coi hơn một chút.
“May mắn, không phải không có một chút thu hoạch nào, hơn hai ngàn chiến công, đã có thể đổi số lượng thần tinh tương đương, mà trừ chiến công, ta còn có thu hoạch khác—— “
Lúc trong lòng nghĩ, tâm thần đã chìm vào đến trong nhẫn trữ vật.
Nơi đó, có mấy chục viên Linh Mạch Chi Tâm.
Trong đó chút ít Linh Mạch Chi Tâm cỡ trung, còn lại toàn bộ đều là Linh Mạch Chi Tâm loại nhỏ.
Có thể có số lượng như vậy, hoàn toàn là bởi Thẩm Trường Thanh đụng tới mỗi một linh mạch, liền trực tiếp ra tay đoạt lấy.
Về phần linh mạch siêu nhỏ mà nói, lấy nồng độ linh khí của thiên địa này, ngược lại là số lượng không nhiều, cho nên hắn cũng chưa từng gặp được.