Chương 2017: Cường hóa bản thân (1)
Nhưng cho dù như vậy, mình cũng chỉ ở lại bên trong mười ngày thời gian mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mãng hoàng bổ sung một câu: “Bổn hoàng cho rằng, hắn có thể ở lại bên trong bảy ngày, đã là không tệ rồi.”
“Bảy ngày?”
Phong Càn Thần Vương khẽ lắc đầu.
“Nếu chỉ là bảy ngày, vậy tiềm lực của hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Thần Vương, muốn bước vào cảnh giới Thần Chủ, chỉ sợ khó khăn giống như ngươi.”
“Ặc...”
Sắc mặt Mãng hoàng không khỏi đen sì.
Đây là không nể mặt mình một chút nào.
Nhưng hắn không thừa nhận lời đối phương nói cũng không được, là thật sự có vài phần đạo lý.
Thời gian vào ao huyết mạch, tuy chỉ là khảo nghiệm nghị lực của từng tu sĩ, nhưng chứng đạo Thần Chủ gian nan, so với trình độ gian nan ở lại trong ao huyết mạch cao hơn không chỉ mấy lần.
Nếu năng lượng của ao huyết mạch cũng không thể thừa nhận, ngày sau muốn chứng đạo Thần Chủ, cũng cực kỳ khó khăn.
Lúc này, ánh mắt Phong Càn Thần Vương đặt ở trên người Mãng hoàng: “Ngươi ngày xưa cũng là thiên kiêu thị tộc, chính là cường giả có hi vọng chứng đạo Thần Chủ, hôm nay lại vẫn kẹt ở trong Thần Vương đệ tứ cảnh, nguyên nhân trong đó, còn phải từ trên bản thân tìm kiếm mới được.
Hôm nay đại tranh chi thế, chính là vô thượng cơ duyên của chúng ta, nếu là cơ duyên cỡ này trước mặt cũng không thể chứng đạo thành công, thì không cần bàn luận cái khác nữa.”
“Thần Vương nói rất đúng.” Mãng hoàng cúi đầu trả lời.
Nghiêm khắc mà nói, Phong Càn Thần Vương cũng là tiền bối của hắn.
Đối phương giáo huấn mình, không có vấn đề gì lớn.
“Mặt khác, nơi đó chỉ sợ là sắp có cường giả đi ra rồi!”
“Theo như lời Thần Vương là... nơi đó?” Sắc mặt Mãng hoàng không khỏi biến đổi.
Ở lúc nghe được nơi đó, trong lòng hắn có sự kiêng kị thật sâu.
Phong Càn Thần Vương khoanh tay, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy: “Cường giả nơi đó sẽ không dễ dàng đi ra, nhưng mỗi khi đại tranh chi thế, liền nhất định sẽ có cường giả từ trong đó đi ra. Cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa có động tác gì, là vì đại tranh chi thế vừa mới mở ra.
Đợi tới về sau, bọn họ nhất định sẽ chen một chân vào.
Đến lúc đó, áp lực của thị tộc chúng ta, sẽ chỉ càng lớn thêm.”
“Nơi đó rốt cuộc là nơi nào, Thần Vương có hiểu biết gì hay không, vì sao lúc bình thường luôn không thấy bọn họ xuất hiện, chỉ ở lúc đại tranh chi thế, mới sẽ hành tẩu ở chư thiên?”
Trong lòng Mãng hoàng cũng có hoang mang của mình.
Cường giả nơi đó đi ra rất đáng sợ, cho dù là trong cùng cảnh giới, cũng là tồn tại gần như vô địch.
Nhưng mà, lúc bình thường, lại luôn không thấy nơi đó có cường giả hành tẩu chư thiên.
Thậm chí là một chút tin tức có liên quan nơi đó, cũng chưa truyền lưu ra.
Thần bí như thế, thực sự khiến hắn rất tò mò.
Phong Càn Thần Vương khẽ lắc đầu: “Nơi đó rốt cuộc là nơi nào, thật ra ta cũng không phải quá rõ. Từ mấy ngàn vạn năm trước bắt đầu, sau khi thượng cổ Nhân tộc hoàng đình phá diệt, nơi đó mới dần dần trồi lên mặt nước mà thôi.
Nhưng cụ thể là tình huống thế nào, ngô cũng không phải quá rõ, nói tới, nội tình của Tử Vân thị tộc ngô, chung quy là quá nhỏ bé chút.”
Nhìn bộ dáng Phong Càn Thần Vương, Mãng hoàng nhíu chặt lông mày.
Hắn rất không thích loại cảm giác này, cái gì cũng không chịu mình khống chế.
Nhưng mà, cường giả nơi đó đi ra, thật sự mạnh kinh người, lấy nội tình thực lực của Tử Vân thị tộc hôm nay, còn chưa có tư cách tiếp xúc nhiều như vậy.
“Nếu là có thể móc nối với cường giả nơi đó, nói không chừng Tử Vân thị tộc ngô cũng có thể lên thẳng mây xanh...”
Mãng hoàng nghĩ tới phương diện khác.
Phong Càn Thần Vương nghe vậy, lắc đầu nói: “Ngô đề nghị Mãng hoàng không nên nghĩ nhiều như vậy, tồn tại cỡ đó không phải chúng ta có thể chạm đến, nếu là thật sự hãm sâu trong đó, chỉ cần một chút gợn sóng, đã có thể khiến Tử Vân thị tộc hóa thành tro bụi.
Lấy tồn vong của một cái thị tộc đi liều, không phỉa cử chỉ sáng suốt.”
Nếu Tử Vân thị tộc đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, cần dùng toàn bộ thị tộc đi liều một đường ra, vậy không có vấn đề gì.
Nhưng trước mắt Tử Vân thị tộc còn chưa lưu lạc tới mức đó, nếu thật liên lụy vào, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi.
Không có cách nào cả.
So với tồn tại cỡ đó, Tử Vân thị tộc thật sự quá yếu.
Bo bo giữ mình, mới là cách làm chính xác nhất.
Nghe vậy, Mãng hoàng trầm mặc.
Sau đó, hắn khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục tán gẫu ở đề tài này: “Phong Càn Thần Vương lần này có nắm chắc chứng đạo thành công hay không?”
Đối phương đã là nửa bước Thần Chủ, nếu có thể thành công bước ra một bước kia, Tử Vân thị tộc liền có thể trở thành Tử Vân thần tộc.
Phải biết rằng.
Thị tộc cùng thần tộc, tuy chỉ là một chữ khác nhau, cách biệt lại một trời một vực.
Phong Càn Thần Vương vẻ mặt bình tĩnh: “Ta bế quan nhiều năm, thật ra cũng đã chạm tới bậc cửa kia, chỉ là chạm tới cùng thật sự vượt qua, là khái niệm khác nhau về lượng. Có tu sĩ cả một đời, đều bị chặn lại ngoài cửa, có tu sĩ có thể trong một buổi chợt ngộ ra, liền trực tiếp chứng đạo thành công.
Muốn chứng đạo Thần Chủ, coi trọng không chỉ là thiên phú, càng coi trọng cơ duyên hơn.
Cho nên ngươi hỏi ta có nắm chắc chứng đạo thành công hay không, ta cũng không thể cho ngươi câu trả lời chắn chắn.”
Chứng đạo hay không, ai có thể trăm phần trăm kết luận, mình nhất định có thể thành công.