Chương 2077: Ngô danh Trầm Thanh Y, thượng cổ Nhân Hoàng (2)
Ân oán?
Thiên Hổ Hoàng ngây ra một phen, sau đó lắc lắc đầu: “Theo bổn hoàng... thuộc hạ hiểu biết, Bắc Ly thị tộc và Nhân tộc hẳn không tồn tại ân oán gì mới phải.”
“Lúc trước ta nghe nói có Nhân tộc xuất thế ở Hỗn Loạn Cấm Khu, Bắc Ly thị tộc ngươi hẳn cũng từng phái cường giả tới nhỉ. Đã không có ân oán với Nhân tộc, vì sao phải phái cường giả qua đó?”
Thẩm Trường Thanh hỏi ngược lại một câu.
Thiên Hổ Hoàng nói: “Chư thiên Thần tộc có lệnh, chủng tộc khác không dám có bất cứ sự không tuân theo nào.”
“Bắc Ly thị tộc tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi?”
“Đến nay, hẳn là khoảng một ngàn ba trăm vạn năm.”
“Vậy ngươi đối với chuyện Nhân tộc có bao nhiêu hiểu biết?”
Tầm mắt Thẩm Trường Thanh luôn đặt ở trên người đối phương, hỏi ra một rồi lại một vấn vấn đề.
Thiên Hổ Hoàng lắc đầu: “Thuộc hạ thật ra đối với Nhân tộc cũng không hiểu biết bao nhiêu, chỉ biết Nhân tộc ngày xưa chính là bá chủ chư thiên mà thôi.”
Hắn hiểu biết đối với Nhân tộc, xem như cực kỳ có hạn.
Không có cách nào cả.
Niên đại của Nhân tộc, so với bây giờ mà nói, trên thời gian cách xa quá nhiều.
Mấy ngàn vạn năm trước thời điểm Nhân tộc hoàng đình sụp đổ, Bắc Ly thị tộc cũng chưa từng ra đời, thẳng đến hơn một ngàn vạn năm trước, Bắc Ly thị tộc mới chính thức ra đời mà thôi.
Như vậy, tình huống Nhân tộc có thể hiểu biết được cũng là cực kỳ có hạn.
“Nói như thế, Bắc Ly thị tộc và Nhân tộc không có ân oán?” Thẩm Trường Thanh nhíu mày.
“Như tôn thượng nói, bọn thuộc hạ bao vây tiễu trừ Nhân tộc, đều là bị ép bởi mệnh lệnh của Thần tộc mà thôi, dù sao trong chư thiên vạn tộc lấy Thần tộc đứng đầu, đối mặt mệnh lệnh của Thần tộc, một chủng tộc nào có gan không theo.
Lời đồn rất lâu trước kia, từng có Nhân tộc xuất thế, các Thần tộc đồng loạt hạ lệnh vây giết, có thị tộc không nghe lời, đã bị Thần tộc ra tay trực tiếp tiêu diệt.
Giáo huấn nước mắt và máu cỡ đó, đã không ai còn dám khiêu khích mảy may.”
Vẻ mặt Thiên Hổ Hoàng có chút bi ai.
Ở trong mắt chủng tộc khác, thị tộc cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt Thần tộc, thị tộc cũng là tồn tại như con kiến mà thôi, chỉ cần phất tay, liền có thể khiến thị tộc hóa thành tro bụi.
“Nhưng thuộc hạ cũng từng tò mò, vì sao các Thần tộc ở trên chuyện đối phó Nhân tộc, lại trước sau không thể làm rõ.”
“Ta biết rồi.”
Thẩm Trường Thanh gật gật đầu, trong lòng lại đang nghĩ chuyện khác.
Chư thiên vạn tộc vì sao đối địch Nhân tộc, đây là chuyện hắn vẫn luôn hoang mang.
Vốn cho rằng Thiên Hổ Hoàng làm hoàng giả Bắc Ly thị tộc, có thể biết nguyên nhân sự việc, nhưng xem bộ dáng đối phương, cũng chỉ là nghe lệnh từ Thần tộc làm việc mà thôi.
Bởi vì có Tuyệt Tâm Ấn, Thẩm Trường Thanh cũng không lo lắng đối phương nói dối.
Từ nơi này liền có thể nhìn ra được, rất nhiều chủng tộc của chư thiên vạn tộc, chưa chắc đã là thực có ân oán gì với Nhân tộc, chỉ là không thể không nghe lệnh từ Thần tộc mà thôi.
“Nếu là như thế!”
“Thế cục của Nhân tộc, thật ra không phiền toái như ta nghĩ!”
Thẩm Trường Thanh thầm nghĩ.
So sánh với thật sự đối địch với chư thiên vạn tộc, tuyệt đại bộ phận chủng tộc hôm nay, đều chỉ vâng mệnh từ Thần tộc, vậy thì khác rồi.
Dù sao đắc tội toàn bộ, cùng đắc tội một bộ phận trong đó, là có khác biệt rất lớn.
“Tiền bối đối với ân oán của Nhân tộc cùng vạn tộc, có hiểu biết gì chi tiết hay không?”
Hắn phân thần vào trong động thiên hỏi.
Trong động thiên.
Thanh Y nhíu mày: “Ngày xưa thời điểm Nhân tộc hoàng đình uy áp chư thiên, thật ra tồn tại ân oán với không ít chủng tộc, nhưng muốn nói đến toàn diện khai chiến một bước đó, lại cũng còn chưa đến mức.
Nhưng về sau đến một ngày nào đó, chư thiên vạn tộc đột nhiên quần công, liền dẫn tới hoàng đình toàn diện khai chiến với vạn tộc.
Nguyên nhân thật sự của trận chiến này, lão phu trái lại không quá rõ.”
Đột nhiên quần thể tấn công.
Tâm thần Thẩm Trường Thanh khẽ động.
“Không có khả năng không có bất cứ nguyên do gì, tiền bối nếu không cẩn thận nghĩ một chút nữa, nói không chừng có thể nhớ ra một vài thứ?”
“Thật ra đến hôm nay mà nói, ký ức của lão phu đã khôi phục gần hết, chuyện không thể nhớ ra cực ít, nếu là lão phu cũng không rõ, vậy chỉ có một khả năng, đó là đế quân đối với điều này cũng chẳng hay biết gì.
Chỉ có như vậy, lão phu mới có thể không có một chút hiểu biết nào.”
Thanh Y khẽ lắc đầu, nói ra ý kiến của mình.
Lão ngày xưa chính là thánh binh của Thanh Liên Đế Quân, nếu Thanh Liên Đế Quân biết được tin tức, lão không có khả năng không biết một chút nào.
Lúc trước, bởi vì bản thân vừa mới sống lại, rất nhiều ký ức đều đang trong ngủ say, nói trong lúc nhất thời không nhớ ra còn hợp tình hợp lý.
Nhưng bây giờ đã khác.
Thời gian thức tỉnh không ngắn, rất nhiều ký ức phủ bụi, hôm nay đều dần dần tỉnh lại.
Nếu như thế còn không biết, như vậy tỷ lệ đại khái chính là thật sự không biết.
Thẩm Trường Thanh gật đầu khẽ không thể phát hiện: “Đúng rồi, thượng cổ hoàng đình không có Nhân Hoàng tồn tại sao?”
Hắn nghĩ tới một chuyện khác.
Mình tựa như chưa từng ở trong miệng Thanh Y nghe nói về thượng cổ Nhân Hoàng.
Dù sao có hoàng đình tồn tại, đúng lý nên có Nhân Hoàng mới phải.
Nhưng mà, trong miệng đối phương nói nhiều nhất chính là Thanh Liên Đế Quân, tiếp theo là ngũ phương đế quân, nhưng tuyệt không đề cập tới hai chữ Nhân Hoàng.