Chương 2078: Hư không Thần tộc, đôi mắt hỗn độn (1)
“Nhân Hoàng —— “
Vẻ mặt trên khuôn mặt già nua của Thanh Y ngẩn ra.
“Lão phu nhớ rõ thượng cổ hoàng đình là không có Nhân Hoàng tồn tại, chỉ lấy ngũ phương đế quân cầm đầu, tọa trấn hoàng đình mà thôi.”
“Như vậy hoàng đình là ai lập?”
Thẩm Trường Thanh vẻ mặt hồ nghi.
Vấn đề này, trực tiếp làm Thanh Y ngây ra tại chỗ.
Đúng vậy.
Hoàng đình rốt cuộc là ai lập, vì sao mình không có một chút ấn tượng nào.
“Hoàng đình hẳn là Huyền Đế lập ra đi, trong ngũ phương đế quân, lấy Huyền Đế tư cách lớn nhất từng trải nhiều nhất, hẳn là hắn lập ra hoàng đình không sai!”
Nói đến về sau, Thanh Y gật gật đầu, rất tán đồng đối với lời của mình.
Nhưng mà, từ trong lời nói của đối phương, Thẩm Trường Thanh lại đã nghe ra thứ khác thường: “Chẳng lẽ tiền bối đối với hoàng đình là ai lập ra, cũng không quá rõ ràng sao?”
“Hoàng đình tồn tại niên đại xa xưa, có vài thứ không nhớ ra cũng là bình thường, dù sao lão phu ở trong hoàng đình, là chưa từng nghe nói Nhân Hoàng tồn tại.”
Thanh Y lắc đầu.
Lão tìm hết ký ức trong đầu mình, cũng không có bất cứ tin tức nào về Nhân Hoàng.
Bởi vậy có thể thấy, thời kì hoàng đình, cũng không có Nhân Hoàng tồn tại.
Một bên khác, Thẩm Trường Thanh lại đang nghĩ chuyện khác.
Không có Nhân Hoàng.
Như vậy vì sao sẽ lập ra hoàng đình.
Đã là hoàng đình, nên có Nhân Hoàng tồn tại mới đúng, nếu không vì sao không gọi đế đình.
Dù sao hoàng của hoàng đình, đó là lấy từ hoàng của Nhân Hoàng.
Nhưng sự khẳng định trong giọng nói của Thanh Y, lại khiến hắn sinh ra không ít hoài nghi đối với phán đoán của mình.
Có lẽ, thượng cổ hoàng đình thật sự không có Nhân Hoàng tồn tại, điều đó cũng không nhất định.
Thẩm Trường Thanh nghĩ như thế, chỉ có thể tạm thời ép suy nghĩ này xuống, dù sao lấy tình trạng mình bây giờ, muốn hiểu biết nhiều hơn cũng là không có cách nào, chỉ có từng bước thăm dò, cuối cùng tự có ngày nào đó chân tướng rõ ràng.
Ở trước mặt hắn, Thiên Hổ Hoàng cung kính đứng ở nơi đó.
Đối với thời điểm Thẩm Trường Thanh lâm vào trầm ngâm, hắn cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Một lát sau.
Thẩm Trường Thanh từ trong trầm ngâm tỉnh táo lại, nhìn về phía Thiên Hổ Hoàng: “Ta ở Hỗn Loạn Cấm Khu chờ ngươi!”
Nói xong, hắn liền xoay người, hướng về lỗ thủng của thần quốc ngự không rời đi.
Đợi tới thời điểm cây cầu pháp tắc tiêu tán, lỗ thủng trên thần quốc mới xem như từng chút một khép lại.
Nhìn thần quốc thủng trăm ngàn lỗ, cùng với tín đồ thương vong vô số kể, trên mặt Thiên Hổ Hoàng hiện ra một nụ cười khổ.
Thiệt thòi lớn rồi!
Mình một đợt này là thật sự thiệt thòi lớn rồi.
Cái khác tạm không nói đến, chỉ riêng tín đồ thần quốc tổn thất, đã không biết phải dùng bao nhiêu năm thời gian, mới có thể bổ sung trở về.
Ngoài ra.
Còn có tín ngưỡng thần lực ban đầu tồn trữ, hôm nay cũng tiêu hao nghiêm trọng, trong ngắn hạn căn bản không có khả năng bù lại.
...
Rời khỏi thần quốc.
Thời điểm Thẩm Trường Thanh chân đạp cây cầu pháp tắc, đang chuẩn bị trở về hư không chư thiên.
Đột nhiên, có sương mù đen tràn ngập đến, tràn ngập khí tức tà ác không lành.
“Tôn thượng cẩn thận, đây là hư không ma đến rồi!”
Thanh Y ở trong động thiên lên tiếng nhắc nhở đúng lúc.
Hư không ma!
Thẩm Trường Thanh vẻ mặt ngưng trọng.
Hắn tuy chưa từng thật sự giao thủ với hư không ma, nhưng từ trong miệng Thanh Y, cũng có thể hiểu biết được sự cường đại của hư không ma.
Tuy nhìn từ khí tức hư không ma trước mắt phát ra, không tính là mạnh cỡ nào.
Nhưng mà, Thẩm Trường Thanh cũng không có chút nào khinh thường.
Mắt thấy thời điểm sương mù đen tràn ngập tới cây cầu pháp tắc, hắn lập tức tung một cú đấm, lực lượng cuồng bạo đánh ra, trong sương mù đen tràn ngập đến bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai bén nhọn.
Ngay sau đó, sương mù đen tán loạn.
Toàn bộ đều tan biến trong vô hình.
“Chết rồi?”
Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh ngẩn ra, sau đó trầm tâm thần, thời điểm nhìn về phía bảng điều khiển của mình, chỉ thấy chưa có bất cứ biến hóa gì.
Đã chưa đạt được nguyên điểm, cũng chưa đạt được bổn nguyên.
Tình huống kiểu này, chỉ có hai sự giải thích.
Thứ nhất là hư không ma trước mắt cảnh giới không đủ, cho nên không trợ giúp cho mình.
Cái thứ hai mà nói, hư không ma đối với mình, không có chút tác dụng.
Chẳng qua, hắn cũng chưa nghĩ nhiều cái gì.
Nơi này là hư không vô ngần, hư không ma mạnh thì mạnh đến cực điểm, nhỏ yếu cũng rất nhỏ yếu.
Con hư không ma kia vừa mới bị mình chém giết, đại khái chỉ có thực lực Thần cảnh, không tính là mạnh cỡ nào, cho nên bản thân Thẩm Trường Thanh mới có thể một quyền diệt nó.
Nhưng mà, Thẩm Trường Thanh cũng sẽ không bởi vậy, liền xem thường sự tồn tại của hư không ma.
Dù sao Thanh Y từng nói, trong hư không ma có tồn tại đủ để sánh với Thanh Liên Đế Quân, hơn nữa, trước đó không lâu hắn mới tự mình nhìn thấy một con hư không ma cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
Cái khác không cần nhiều lời.
Nếu gặp con hư không ma cấp nửa bước Thần Quân kia, Thẩm Trường Thanh cảm giác hắn đã cụ đi chân lạnh toát.
Bởi vậy, rời khỏi hư không vô ngần, mới là chuyện quan trọng nhất.
Một quyền đánh chết hư không ma, đang lúc Thẩm Trường Thanh muốn từ hư không vô ngần rời khỏi, có một luồng khí tức đáng sợ thổi quét đến, khí tức tà ác trào lên trong lòng, tựa như là muốn ăn mòn tâm thần hắn.
“Hư không ma cấp Thần Vương!”
Thẩm Trường Thanh khẽ biến sắc.