Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2341 - Chương 2341: Khai Dương Thần Vương (2)

Chương 2341: Khai Dương Thần Vương (2)

Vị Thần Vương thứ ba!

Thời gian ngắn ngủn vài ngày, Vân Hải thị tộc đã ngã xuống ba vị Thần Vương.

Cho dù là tu sĩ ngu xuẩn như thế nào nữa, cũng có thể rõ thị tộc sắp có chuyện lớn rồi.

Dù sao, Vân Hải thị tộc vạn năm thời gian trước đó, cũng chưa chắc có một vị Thần Vương ngã xuống, bây giờ một hơi ngã xuống ba vị, rất rõ ràng đã xảy ra vấn đề lớn.

Dù sao một vị có thể là ngoài ý muốn, hai vị cũng có thể là ngoài ý muốn, nhưng nếu là ngắn ngủn mấy ngày ngã xuống ba vị Thần Vương, vậy không phải ngoài ý muốn có thể giải thích.

Trong đại điện.

Thời điểm lại có vị Thần Vương thứ ba ngã xuống, Vân Trọng không giận dữ giống như mọi khi nữa, mà là vẻ mặt bình tĩnh, như là đang suy tư cái gì.

Hồi lâu sau, hắn khẽ thở dài một hơi.

“Thất Tuyệt Thần Vương ngã xuống, tu sĩ chém giết hắn ít nhất cũng có được lực lượng cấp bậc Quy Tắc Thần Vương, bổn hoàng xét đến cùng đã khinh thường chút, mới làm thị tộc bị tổn thất lớn như thế!”

Ở sau khi biết Thiên Ngô nhất tộc chỉ là cường tộc, Vân Trọng không thể không thừa nhận, mình quả thật không đặt đối phương ở trong mắt.

Chính bởi vì xem nhẹ như vậy, mới đưa đến Vân Hải thị tộc tổn thất ba vị Thần Vương.

Việc tới nước này, tuy tin tức Thất Tuyệt Thần Vương chưa truyền đến rõ ràng, nhưng mang toàn bộ sự việc kết hợp cùng một chỗ, hắn đã có thể trăm phần trăm xác định, ba vị Thần Vương đều ngã ở trong tay Thiên Ngô nhất tộc.

Bất luận sau lưng Thiên Ngô nhất tộc có cường giả hoặc thế lực khác tồn tại hay không, nhưng Thiên Ngô nhất tộc ở bề ngoài đều là kẻ chủ sự đích thực.

Nếu là Thần Vương tầm thường, Vân Trọng sẽ không để ý gì.

Nhưng cường giả có thể chém giết Hoàn Vũ Thần Vương đỉnh phong, nghi là chiến lực tiến vào Thần Vương đệ tứ cảnh, hắn phải thận trọng đối đãi.

Cường giả như vậy, ở dưới tình huống Thần Chủ không ra, đã được tính là đứng đầu.

Cho dù là thật muốn đối phó, cũng cần sau khi có đầy đủ nắm chắc mới được.

“Uy nghiêm Vân Hải thị tộc không thể xúc phạm...”

Thanh âm bình tĩnh của Vân Trọng vang lên ở trong đại điện trống trải, sau đó thân hình hắn liền chậm rãi biến mất ở trên chỗ ngồi.

...

Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp.

Bên cạnh nước suối trong suốt thấy đáy, có đạo nhân áo xanh thả câu, ngẫu nhiên có chim chóc đáp ở trên vai trên đỉnh đầu đạo nhân, như không có ai cả rửa ráy bản thân, sau đó lại thản nhiên bay đi.

Mà đạo nhân giống như một tảng đá mãi mãi bất động, ngồi một mình ở nơi đó, ngay cả là vạt áo cũng chưa từng đong đưa chút nào.

Bất chợt, cần câu vuông góc hơi rung động một cái, đạo nhân nâng tay phải, chỉ thấy một con cá bạc từ mặt nước nhảy ra, trực tiếp rơi ở trên một bàn tay dày rộng.

Thưởng thức một chút, đạo nhân tùy tay ném cá bạc về trong nước suối, sau đó lặp lại tư thái thả câu vừa mới.

Đúng lúc này, không gian hơi nhộn nhạo, Vân Trọng đột ngột hiện ra.

“Ra mắt Khai Dương Thần Vương!”

“Trọng Hoàng đến rồi.”

Đạo nhân, cũng là Khai Dương Thần Vương chậm rãi mở miệng, thanh âm như tắm gió xuân, khiến sự không vui trong lòng Vân Trọng cũng tiêu tán đi rất nhiều.

Phát hiện bản thân biến hóa, sắc mặt hắn hơi vui vẻ, thần thái mặt ngoài càng thêm cung kính: “Chúc mừng Thần Vương thực lực lại có tinh tiến, nghĩ hẳn không bao lâu nữa có thể chứng đạo Thần Chủ.”

“Thần Chủ?”

Khai Dương Thần Vương khẽ lắc đầu, đối với thổi phồng trên mặt không có bất cứ dao động gì, vẫn là bộ dáng thong dong bình thản kia.

“Chứng đạo Thần Chủ nào có dễ dàng như vậy, cảnh giới cỡ đó ai cũng không có nắm chắc tuyệt đối, mà là chú ý một cái cơ duyên, cơ duyên đến tự nhiên liền có thể chứng đạo, cơ duyên không tới miễn cưỡng như thế nào nữa, cũng không có bất cứ tác dụng gì.”

Vân Trọng nghe vậy, trên mặt có chút khó hiểu: “Theo cách nói của Thần Vương, chứng đạo Thần Chủ bế quan hay không chẳng lẽ không phải không có tác dụng gì, như vậy Thần Vương hôm nay ở lại nơi đây không ra, lại là vì cái gì?”

“Lão phu ở lại nơi đây, chỉ vì lấy trạng thái tốt hơn chờ đợi cơ duyên đến.”

Khai Dương Thần Vương tiêu sái nói.

Vân Trọng không khỏi ngây người, lại cũng chưa phản bác cái gì.

Lúc này, Khai Dương Thần Vương nói: “Trọng Hoàng đến, không có khả năng vô duyên vô cớ. Lúc trước khí vận thị tộc dao động, nghĩ hẳn là có chút phiền phức, có lời gì không ngại nói thẳng đi.”

“Thần Vương nói không sai, tộc ta trước đó không lâu ngã xuống ba vị Thần Vương, trong đó có một vị chính là Thất Tuyệt Thần Vương.” Vân Trọng không có ý tứ giấu diếm, trả lời theo sự thật.

Dứt lời, cái tay cầm cần câu của Khai Dương Thần Vương hơi khựng lại, sắc mặt bình tĩnh không gợn sóng khẽ dao động: “Lão phu nhớ rõ tiểu tử Thất Tuyệt kia, đã sớm vào Thần Vương đệ tam cảnh rồi nhỉ?”

“Thất Tuyệt Thần Vương mấy vạn năm trước đã vào Thần Vương đệ tam cảnh, hôm nay càng đến Thần Vương đệ tam cảnh đỉnh phong rồi, chỉ thiếu một bước thì có thể vào Thần Vương đệ tứ cảnh.”

“Ừm... Có thể chém giết Thất Tuyệt Thần Vương đệ tam cảnh, ít nhất cũng cần thực lực Thần Vương đệ tứ cảnh mới được, xem ra Vân Hải thị tộc trêu chọc vào thế lực không kém.”

Khai Dương Thần Vương gật đầu gật đầu, cho dù là biết được Thất Tuyệt Thần Vương ngã xuống, cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Vân Trọng nói: “Theo tin tức tộc ta đạt được, ba vị Thần Vương ngã xuống đều có liên quan với một cường tộc tên là Thiên Ngô nhất tộc.”

Bình Luận (0)
Comment