Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2647 - Chương 2647: Phát Rồ (2)

Chương 2647: Phát rồ (2)

Toàn bộ quá trình biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng.

Nhìn từ bên ngoài, thiên địa Huyết Ngạc nhất tộc bây giờ đã biến thành một quả cầu máu đáng sợ, khí tức không lành nồng đậm đến cực điểm từ trong quả cầu máu tản mát ra.

Trong quả cầu máu.

Tròng mắt Huyết Ngạc hoàng đỏ tươi nhìn mọi người, giọng điệu căm hận nói: “Phù Dương muốn lấy Huyết Ngạc nhất tộc ta làm đá mài đao cho Thiên tông, như thế bổn hoàng liền khiến hắn biết, tộc ta không phải Thiên tông có thể tùy ý nhào nặn.”

Nói xong, hắn phất tay, liền thấy trong biển máu có vô số mũi tên máu bắn ra, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt hủy diệt không gian, bao trùm tất cả mọi người ở bên trong.

Cùng lúc đó.

Mặc Tử Tấn bước ra một bước, Tấn thành lại lần nữa xuất hiện, cứng rắn đánh tan toàn bộ mũi tên máu, ngay sau đó liền thấy lĩnh vực thiên tai lấy hắn làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng điên cuồng bành trướng, như muốn phá tan thiên địa biển máu trước mắt.

Huyết Ngạc hoàng thấy vậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Ngươi quá yếu!”

Đẩy ra một chưởng.

Biển máu sôi trào.

Chưởng cương màu máu phá vỡ không gian, ẩn chứa lực lượng khó có thể ngăn cản, trực tiếp đánh lên lĩnh vực thiên tai.

Lĩnh vực thiên tai Tấn thành cường đại, ở trước mặt một chưởng này cũng nứt vỡ từng tấc, lĩnh vực thiên tai to lớn trong nháy mắt biến mất hơn phân nửa.

Lĩnh vực bị thương.

Khí tức trên thân Mạc Tử Tấn sụt giảm đi, ánh mắt nhìn về phía Huyết Ngạc hoàng có nét chấn động.

Rất khó tưởng tượng.

Huyết Ngạc hoàng ban đầu bị lĩnh vực thiên tai của mình trấn áp, bây giờ lại có thể bùng nổ ra lực lượng mạnh cỡ này.

“Sự cường đại của bổn hoàng, đâu phải sâu kiến các ngươi có thể hiểu được!”

Huyết Ngạc hoàng càn rỡ cười to, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Ở trong mắt hắn, đám người Mạc Tử Tấn phải chết hết.

Lúc đầu, Huyết Ngạc hoàng là muốn từng chút một hành hạ tới chết đối phương, nhưng nghĩ tới bên ngoài thiên địa Huyết Ngạc còn có một gã Phù Dương đang trông coi, cho nên hắn cũng không muốn lãng phí thời gian gì, chỉ muốn mau chóng chém giết mọi người.

Cho nên, sau khi một chưởng đánh vỡ lĩnh vực thiên tai to lớn, liền thấy Huyết Ngạc hoàng ra tay lần nữa, uy thế tà ác cuồn cuộn nghiền ép tới, muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào.

“Lực lượng không tệ!”

Thanh âm bình tĩnh cất lên, khí tức tà ác cuồn cuộn lại giống như gặp phải lực lượng kinh khủng tập kích, bỗng nhiên vỡ vụn.

Ngay sau đó, liền thấy trong trời đất màu máu, không biết từ khi nào đã có thêm một người áo xanh, lực lượng không thể nhận ra tản mát ra, không gian màu máu xung quanh lặng yên hủy diệt.

“Phù Dương!”

Nhìn thấy người tới, con ngươi Huyết Ngạc hoàng kịch liệt co lại.

Sau đó, trên mặt hắn liền hiện ra hận ý.

“Bổn hoàng chỉ hận ngày đó chưa diệt Thiên Ngô nhất tộc ngươi, để ngươi có thể trưởng thành đến bây giờ, chẳng qua bây giờ cũng không muộn, đợi bổn hoàng chém giết ngươi ở đây, lại diệt Thiên tông cùng với Thiên Ngô thị tộc.”

“Xem ra ngươi rất tự tin.”

Thẩm Trường Thanh khoanh tay đứng trên không trung, ánh mắt lặng lẽ nhìn Huyết Ngạc hoàng.

“Chẳng qua là bổn tọa không biết ngươi rốt cuộc lấy đâu ra tự tin, là tàn sát toàn bộ sinh linh Huyết Ngạc nhất tộc luyện thành lực lượng quy tắc, hay nói nội tình ngày xưa thượng cổ thần tộc để lại?”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người không tự chủ được biến đổi.

Từ trong lời của Thẩm Trường Thanh, bọn họ lập tức hiểu ra rất nhiều việc.

Nghĩ đến lúc nhóm người mình tiến vào thiên địa Huyết Ngạc nhất tộc, thấy cảnh tượng những thây khô kia, khi lại nhìn về phía Huyết Ngạc hoàng bên dưới, trong mắt đã tràn đầy kiêng ky.

Kẻ ác!

Có thể tàn sát chủng tộc bản thân, thủ đoạn như vậy nào phải hai chữ tàn nhẫn có thể hình dung.

Dù là phát rồ, cũng hoàn toàn không quá.

Đồng thời, khiến bọn họ cũng xem như hiểu rõ, vì sao thực lực Huyết Ngạc hoàng sẽ trở nên mạnh như vậy.

Đây là tàn sát toàn bộ sinh linh Huyết Ngạc nhất tộc, từ đó đổi lấy lực lượng, tự nhiên là mạnh đến cực điểm.

Chẳng qua --

Bọn họ nhìn bóng người áo dài màu xanh trước mắt, trong lòng đều thấy một sự yên tâm khó hiểu.

Có vị này, tin tưởng Huyết Ngạc hoàng cũng không làm nên sóng gió gì.

“Thiên tông nếu ra tay, Huyết Ngạc nhất tộc diệt vong chính là chuyện sớm hay muộn, so với để bọn họ chết trên tay Thiên tông, chẳng bằng cống hiếu bản thân giúp bổn hoàng tăng thực lực.”

Sắc mặt Huyết Ngạc hoàng hung ác dữ tợn.

Ánh mắt hắn nhìn Thẩm Trường Thanh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Chuyện Huyết Ngạc nhất tộc từng là thần tộc xem như bí ẩn, không ngờ bị Thiên tông biết được. Nói như vậy, mục đích Thiên tông ra tay với tộc ta, cũng là vì truyền thừa thần tộc ngày xưa lưu lại.”

Nghe vậy Thẩm Trường Thanh từ chối cho ý kiến.

Hắn sẽ không nói cho đối phương, bản thân chọn Huyết Ngạc nhất tộc làm mục tiêu, chỉ đơn thuần vì rèn luyện tộc nhân mà thôi.

Về phần cái gọi là nội tình thần tộc, theo Thẩm Trường Thanh cũng không quá quan trọng.

Chẳng qua, từ trong lời của Huyết Ngạc hoàng, hắn mơ hồ có thể từ trong đó suy đoán ra.

Trong Huyết Ngạc nhất tộc, rất có khả năng thật sự tồn tại cái gọi là nội tình thần tộc.

Thẩm Trường Thanh trầm mặc, ở trong mắt Huyết Ngạc hoàng chính là tương đương thừa nhận.

“Chư thiên vạn tộc đều nhìn chằm chằm truyền thừa của Huyết Ngạc nhất tộc ta, nhưng chưa từng có bất cứ một tộc nào dám thật sự động thủ, bổn hoàng hôm nay khiến các ngươi thấy, cho dù làm thần tộc sa sút, cũng không phải một cái Thiên tông có thể dính vào!”

Bình Luận (0)
Comment