Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 2692 - Chương 2692: Chân Long Ấn (2)

Chương 2692: Chân Long Ấn (2)

Cho nên, từ sau khi đạt được Chân Long Ấn, Vân hoàng đều khiêm tốn thu mình làm việc, chưa từng có ý tưởng bại lộ.

Nhưng trước mắt không có cách nào.

Hắn tuy là Thần Chủ đứng đầu, nhưng thực lực của Ma Chủ hiển nhiên càng mạnh hơn.

Ở dưới tình huống không dùng Chân Long Ấn, mình hoàn toàn không phải địch thủ của đối phương.

Vì thế, Vân hoàng mới không thể không triệu ra Chân Long Ấn.

Theo lão thấy, hôm nay mình triệu ra Chân Long Ấn, trong Thần Chủ cảnh không có bất cứ một vị cường giả nào có thể là địch thủ của mình nữa.

Ma Chủ trước mắt, đã nhất định ngã xuống.

Trong nháy mắt, Chân Long Ấn lại lần nữa bị triệu ra, chân long thu nhỏ tiềm tàng trong ấn tỳ chợt tăng vọt, hóa thành một con chân long đáng sợ hướng về Ma Chủ lao xuống.

Khí tức khủng bố tràn ngập ra, làm sắc mặt Ma Chủ ngưng trọng không thôi.

“Ta ngược lại muốn xem, Chân Long Ấn cường đại đúng như trong lời đồn hay không!”

Khí huyết cuồn cuộn như sông biển.

Lực lượng thân thể ở giờ khắc này, đã bị hắn thúc giục đến cực hạn.

Một nắm đấm đánh ra, vạn đạo quy tắc đều tan vỡ.

Con chân long đáng sợ kia ở trước mặt luồng lực lượng này, trực tiếp bị một quyền đánh vỡ, nhưng nháy mắt tiếp theo, liền có đại ấn màu vàng trấn áp đến, Ma Chủ bất ngờ không kịp đề phòng, bị Chân Long Ấn trực tiếp đánh té ngã một cái.

Lực lượng cường đại, dù là lấy thân thể của hắn cũng khó thừa nhận được.

“Đáng tiếc!”

Nhìn một màn thân thể Ma Chủ rạn nứt, Vân hoàng thầm nghĩ một tiếng.

Đáng tiếc Chân Long Ấn không phải Chân Long Ấn thời kỳ toàn thịnh, bằng không, mới vừa rồi một đòn đó, đủ khiến Ma Chủ hoàn toàn ngã xuống, mà không phải như bây giờ, chỉ là thân thể bị thương mà thôi.

Chẳng qua, lão cũng không giận dữ.

Cho dù là Chân Long Ấn tổn hại, Vân hoàng cũng vẫn có nắm chắc chém giết Ma Chủ, chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

“Tuyên Cổ đại lục không phải Hắc Ma thần tộc có thể nhúng chàm, các ngươi dám có gan vươn tay ra khỏi Tử Vong Cấm Khu, đó là tự tìm đường chết!”

Vân hoàng lạnh giọng quát.

Khi nói chuyện, lực lượng bản thân rót vào trong Chân Long Ấn, mang uy năng của thượng cổ chí bảo này thúc giục hết, hung hăng hướng về Ma Chủ trấn áp.

Một đòn này, lão muốn một hơi đánh chết đối phương.

Đúng lúc này, hư không phía sau Vân hoàng xé rách ra, có ánh đao vô cùng hóa thành sông lớn thổi quét tới, uy thế đáng sợ khiến vị Thần Chủ cổ xưa này của Vân Long thần tộc biến sắc hẳn, Chân Long Ấn vốn hướng về Ma Chủ trấn áp cũng đã thay đổi phương hướng, hướng về phía sau đánh đi.

Ầm! ! !

Ánh đao tựa như sông lớn, trong nháy mắt cùng Chân Long Ấn đánh vào nhau.

Trong nháy mắt, sông lớn phá diệt.

Toàn bộ ánh đao ở trong tiếng rồng gầm kinh thiên tiêu vong.

Đợi tới lúc ánh đao tan hết, hiện ra bóng dáng một thanh trường đao màu đen, lấy thế sấm sét bổ lên Chân Long Ấn.

Ông ——

Trên Chân Long Ấn nở rộ hào quang, trường đao màu đen giống như chịu sự cắn trả đáng sợ nào đó, rên rỉ một tiếng liền hướng về phía sau bay ngang đi.

Đồng thời, Chân Long Ấn chịu trở ngại, thế công có một chút dừng lại.

Một bên khác, Ma Chủ bắt lấy cơ hội này, dòng lũ lực lượng bùng nổ trong nháy mắt.

Vân hoàng sắc mặt nổi hung, cứng rắn thúc giục Chân Long Ấn ngăn cản.

Nhưng mà, ngay tại lúc lão ngăn cản thế công của Ma Chủ, vạn trượng sấm sét hóa thành cuồng đao xuất hiện, chợt chém xuống.

Phốc!

Cứng rắn thừa nhận lực lượng của lôi đình cuồng đao, dù là lấy thực lực Vân hoàng cũng không chịu nổi, thần thể suýt nữa bị từ giữa chém thành hai nửa, thần huyết giống như sông ngòi vỡ đê điên cuồng trào ra, khí tức cũng sụt giảm xuống.

Trường hợp thay đổi trong nháy mắt, nhanh đến mức toàn bộ vạn tộc cường giả hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đợi tới lúc bọn họ tỉnh táo lại, Vân hoàng đã bị thương nặng.

“Thái Cổ minh!”

“Thiên Lôi thánh địa!”

“Các ngươi thế mà phản bội chư thiên, âm thầm cấu kết với Hắc Ma thần tộc!”

Vân hoàng sắc mặt dữ tợn, nhìn Ám Uyên cùng Thiên Lôi Thánh Chủ đột ngột xuất hiện, lửa giận trong lồng ngực hầu như muốn phun trào ra.

Lão như thế nào cũng không ngờ, Thái Cổ minh cùng Thiên Lôi thánh địa, thế mà âm thầm liên thủ với Hắc Ma thần tộc.

Nếu không phải Ám Uyên và Thiên Lôi Thánh Chủ thời điểm mấu chốt ra tay đánh lén, Ma Chủ đã bị mình trấn áp, nào đến mức lưu lạc đến tình trạng này.

Giờ khắc này, Vân hoàng hận không thể ăn sống hắn.

Chẳng qua, so sánh với lửa giận, sự chấn động trong lòng lão càng sâu hơn.

Nghe vậy, Ám Uyên như bình thản lạnh nhạt nói: “Lão Vân hoàng lời ấy sai rồi, Tử Vong Cấm Khu cũng là một bộ phận của chư thiên, Hắc Ma thần tộc sinh ra từ Tử Vong Cấm Khu, tự nhiên cũng là thuộc chư thiên vạn tộc.

Thái Cổ minh cùng với Thiên Lôi thánh địa kết minh Hắc Ma thần tộc, do đâu gọi là phản bội chư thiên.”

“Ngược lại Hắc Ma thần tộc lệ thuộc chư thiên vạn tộc, như vậy vào Tuyên Cổ đại lục cũng là bình thường, lão Vân hoàng hôm nay lại ra tay ngăn trở, quả quyết không có đạo lý này.

Theo ta thấy, việc này trái lại là Vân Long thần tộc làm không đúng.”

Ánh mắt Vân hoàng lạnh như băng.

“Những năm gần đây chư thiên thần tộc tùy ý Thái Cổ minh phát triển, không ngờ lại là nuôi hổ để lại tai họa. Các ngươi liên thủ với Hắc Ma thần tộc, có từng nghĩ tới Thần Cung trách tội không? Nếu là Thần Cung trách tội xuống, Thái Cổ minh cùng Thiên Lôi thánh địa nho nhỏ, trong khoảnh khắc sẽ hóa thành tro bụi.”

Bình Luận (0)
Comment