Thực lực Thiên La thị tộc hôm nay, có thể nói là ngã xuống đến điểm đóng băng từ trước tới nay.
Thế lực bên ngoài nhìn chằm chằm Thiên La thị tộc không biết có bao nhiêu, cho dù Thiên La thị tộc đã nhập vào Thiên tông, cũng rất khó cam đoan không có thế lực nào bí quá hóa liều.
Tiếp đó chính là vấn đề nội bộ.
Cường giả nhìn chằm chằm đế vị hoàng đình, nội bộ Thiên La thị tộc cũng tồn tại.
Thiên La thị tộc tuy là lấy hoàng đình đứng đầu, nhưng toàn bộ thị tộc không phải chỉ có một hoàng đình, bên ngoài hoàng đình càng có rát nhiều thế lực cùng tông môn giang hồ.
Trong những tông môn này, cũng đều tự tiềm tàng không ít cường giả.
Sáu vị Thần Vương lúc trước tụ tập ở trong đại điện Thiên La hoàng đình, nghiêm khắc mà nói, không phải toàn bộ số lượng Thần Vương của Thiên La thị tộc, chỉ là số lượng Thần Vương của hoàng đình mà thôi.
Trong các tông môn thế lực kia, vẫn còn có Thần Vương ẩn núp.
Các Thần Vương này không một ai không phải đang nhìn chằm chằm đế vị hoàng đình, muốn tìm kiếm cơ hội thay thế. Thẩm Trường Thanh tọa trấn hoàng đình, chính là phòng ngừa tình huống như vậy xuất hiện.
Tuy nói, Thiên La thị tộc nhập vào Thiên tông, ai đảm nhiệm đứng đầu hoàng đình, đối với Thiên tông đều không có gì ảnh hưởng, chỉ cần Thiên La thị tộc vẫn như cũ nguyện trung thành là được.
Nhưng trước mắt Thiên La thị tộc tạm thời không chịu nổi quá nhiều giày xéo, nếu là vì nội loạn dẫn tới thực lực tổn hại quá nhiều, cũng là tổn thất của Thiên tông.
Vì vậy, Thẩm Trường Thanh mới ở lại trong Thiên La thị tộc, thẳng đến sau khi mọi chuyện đều lắng xuống, mới sẽ trở về tông môn. Dù sao trước mắt cũng không có việc gì lớn, hắn lưu lại cũng không có vấn đề gì.
Ba ngày sau.
Trong đô thành Thiên La hoàng đình, giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng dào dạt đánh tan mây đen nhiều ngày qua, trên mặt không ít tu sĩ cũng hiện ra nụ cười.
“Tân nhậm hoàng giả kế vị, coi như là một việc vui.”
Đô thành, vị trí sát cửa sổ tửu lâu nào đó, thời điểm Thẩm Trường Thanh bưng chén rượu, tự rót tự uống, ánh mắt ngẫu nhiên cũng nhìn về phía bên ngoài.
Hôm nay, toàn bộ đô thành đều ở trong phạm vi thần niệm cảm giác của hắn.
Trong thần niệm cảm giác, số lượng tu sĩ một lần này đến không ít.
Tân hoàng kế vị, khắp chốn mừng vui.
Cho dù là tu sĩ ở xa xôi nữa, ở sau khi nghe được tin tức, đều ngày đêm không ngừng chạy tới nơi đây. Hơn nửa tháng thời gian, cũng đủ các tu sĩ đó băng qua muôn sông nghìn núi, tới đô thành nơi này.
Trong lúc nhất thời, tu sĩ ùa vào đô thành, đâu chỉ hơn trăm triệu.
May mà đô thành rộng lớn hùng vĩ, hoàn toàn không phải thành trì khác có thể bằng được, cho dù là cất chứa hơn trăm triệu tu sĩ, cũng không biểu hiện chật chội chút nào.
Đột nhiên, động tác nâng chén của Thẩm Trường Thanh hơi tạm dừng, ánh mắt nhìn về phía phương hướng nào đó của đô thành, nơi đó có một luồng khí tức không kém ẩn hiện, nói lên thân phận người tới rõ ràng là tầng diện Thần Vương.
“Nhật Nguyệt Thần Vương...” Ánh mắt Thẩm Trường Thanh khẽ động.
Nhật Nguyệt Thần Vương xuất hiện không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng khí tức của đối phương tuy bắt nguồn từ Thiên La thị tộc, lại cực kỳ xa lạ, nói rõ không phải là Thần Vương mình biết.
Thẩm Trường Thanh chỉ là hơi suy tư đã rõ Thần Vương tới đây, hẳn chính là cường giả tông môn khác.
Đối phương cũng giống như cảm giác được mình tồn tại, ở sau khi vào đô thành, liền hướng thẳng về tửu lâu tiến đến.
Không bao lâu, một bóng người khôi ngô cường tráng xuất hiện ở trong tầm mắt Thẩm Trường Thanh.
Đối phương mặc áo bào gấm, mặt vuông mày rậm mắt to, khi nhìn thấy Thẩm Trường Thanh, ba bước cũng chỉ đi hai bước tiến lên, ôm quyền hành lễ.
“Tông chủ Vạn Tượng tông Cố La, ra mắt Phù tông chủ!” “Cố tông chủ khách khí rồi.”
Thẩm Trường Thanh gật đầu, xem như đáp lại.
Hắn thời gian qua ở lại Thiên La thị tộc, đối với Vạn Tượng tông coi như có chút hiểu biết, đó là một tông môn đứng đầu trong Thiên La thị tộc, thực lực tuy không bằng hoàng đình, nhưng cũng thâm căn cố đế.
Cố La là tông chủ Vạn Tượng tông, một vị Nhật Nguyệt Thần Vương thật sự.
Ở trong mắt Thẩm Trường Thanh hôm nay, Cố La không phải Nhật Nguyệt Thần Vương tầm thường đơn giản như vậy, đối phương chỉ sợ là đến Nhật Nguyệt Thần Vương đỉnh phong, cách chứng đạo Hoàn Vũ Thần Vương cũng không kém là bao.
Xem đến nơi đây, Thẩm Trường Thanh cũng không thể không bội phục nội tình của các thị tộc cổ xưa này.
Hoàng đình có được rất nhiều Thần Vương còn chưa tính, bên ngoài hoàng đình cũng có không ít cường giả ẩn núp.
Cũng chính là Thiên La thị tộc chưa thật sự đối mặt nguy cơ diệt tộc, nếu thật đến thời khắc mấu chốt diệt tộc, không biết sẽ có bao nhiêu cường giả thần bí toát ra.
Nội tình bực này, Nhân tộc là hoàn toàn không có cách nào so sánh với nó.
Nhưng Thẩm Trường Thanh cũng không vội, mọi thứ Nhân tộc bây giờ làm, đều là đang ẩn núp, đang chờ đợi một cái cơ hội bùng nổ thật sự.
Tiên đạo truyền thừa.
Các tông san sát.
Cường giả Nhân tộc đang toát ra giống như nấm mọc sau mưa, chỉ là các cường giả này muốn so sánh với cường giả thị tộc cổ xưa, cần không ít thời gian lắng đọng tích lũy.
Có thể là trăm năm. Cũng có thể là ngàn năm.
Nhưng chỉ cần cho Nhân tộc đủ thời gian, những chênh lệch này đều có thể san bằng.
Ở lúc trong lòng Thẩm Trường Thanh nghĩ miên man, Cố La cười nói: “Nghe đại danh Phù tông chủ đã lâu, chỉ tiếc trước nay chưa có duyên được gặp, hôm nay mới được thấy tôn dung chân thần.”