Chương 661: Trấn Thủ sứ phủ Nam U (3a)
Hôm nay.
Một cái thân phận Trấn Thủ sứ phủ Nam U, quyền cùng danh đã là toàn bộ đều có.
Nói thật.
Cho dù là bản thân Thẩm Trường Thanh, đối mặt chỗ tốt như vậy, cũng chưa tìm được lý do gì để từ chối.
Vẫn là một câu đó.
Nếu rời khỏi Đại Tần, một mình bản thân phiêu, chung quy là hơi thế đơn lực cô.
Thực lực của hắn rất mạnh, đã mạnh đến mức có tư cách để cho Đại Tần lôi kéo.
Nhưng, cho dù như thế, cũng chưa thể mạnh đến trình độ vô địch khắp thiên hạ.
Thật sự nếu có kẻ địch mạnh mẽ nhằm vào, mình ở lại trong Đại Tần, triều đình và Trấn Ma ti đều sẽ không đứng nhìn bàng quan.
So sánh.
Nếu từ chối triều đình phong thưởng, tương đương tự tuyệt ở Đại Tần, như vậy không phù hợp lợi ích của bản thân Thẩm Trường Thanh.
Bởi vậy, hắn chỉ là hơi chấn động chần chờ một hồi, liền phục hồi tinh thần, trong miệng bái tạ một câu.
“Cảm tạ bệ hạ!”
Nói xong, mới đứng thẳng người.
Ở lúc Thẩm Trường Thanh đứng thẳng, một người tay bưng khay cũng đi lên phía trước.
Càn Chiến vén tấm vải vàng lên, đặt bên trong là một tấm lệnh bài như vàng đúc thành.
“Thẩm trấn thủ, mời tiếp lệnh!”
Cầm chặt lệnh bài, một cảm giác nặng nề truyền đến. Thẩm Trường Thanh biết, đó không phải lệnh bài trong tay nặng nề, mà là nặng nề trên tâm thần.
Tiếp lệnh bài, mình chính là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, biến thành tương đương phủ chủ phủ Nam U.
Áp lực của phủ Nam U to lớn cũng sẽ đặt ở trên người.
Cho dù hắn ở lúc đồng ý nghe phong, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự tiếp lấy lệnh bài, vẫn còn cảm giác được một ít nặng nề.
Hít thật sâu, Thẩm Trường Thanh cất lệnh bài đi.
Càn Chiến nói: “Thẩm trấn thủ, các chủ Võ các bổng lộc hàng năm là vì tám trăm công huân, Trấn Thủ sứ phủ Nam U bổng lộc hàng năm là một ngàn năm trăm công huân, hai thứ có thể chồng chất, cộng lại là hai ngàn ba trăm công huân!”
Trên khay, Thẩm Trường Thanh đã sớm nhìn thấy Trấn Ma tệ đặt ở bên cạnh lệnh bài.
Hai đồng màu vàng ròng.
Ba đồng màu vàng nhạt.
Trong đó màu vàng ròng mỗi một đồng đại biểu một ngàn công huân, hai đồng chính là hai ngàn, cộng thêm ba trăm khác, vừa vặn hai ngàn ba trăm công huân.
Bên này, Càn Chiến cũng mang bổng lộc năm thứ nhất giao tới trong tay Thẩm Trường Thanh.
“Đây là hai ngàn ba trăm công huân, mời Thẩm trấn thủ xem qua.”
“Làm phiền rồi.”
Thẩm Trường Thanh nhìn lướt qua, liền không biểu lộ gì cả thu lại toàn bộ công huân.
Hai ngàn ba trăm công huân, đó là một khoản thu nhập xa xỉ.
Một năm hai ngàn ba trăm công huân, mười năm là hai vạn ba ngàn công huân.
Vốn, hắn còn đang cân nhắc, mình rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể gom được mấy vạn công huân, mang bằng chứng bốn con yêu ma cấp trung trên người, đều đổi thành yêu ma mới.
Dù sao bốn vạn công huân, cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Nhưng nhìn từ bây giờ, tựa như độ khó thu hoạch bốn vạn công huân, sẽ giảm xuống một ít như vậy.
Có bổng lộc trợ cấp, lại có một ít khoản thu nhập thêm mình kiếm, xấp xỉ cũng đủ rồi.
Mang công huân giao tới trong tay Thẩm Trường Thanh, Càn Chiến tiếp lời: “Thẩm trấn thủ, ý tứ bệ hạ là hy vọng ngài có thể mau chóng dọn dẹp yêu tà phủ Nam U, cùng với loạn tặc Thiên Hạ minh, tệ nữa, cũng không thể để náo động mở rộng, khiến cho dân chúng trôi giạt khắp nơi.
Ngài hôm nay là Trấn Thủ sứ phủ Nam U, tất cả công việc trong phủ Nam U, ngươi đều có quyền làm ra quyết sách.”
“Thẩm mỗ rõ.”
Thẩm Trường Thanh gật đầu.
Vị Tần Hoàng kia cho thân phận Trấn Thủ sứ phủ Nam U lôi kéo mình, khẳng định không thể không có mục đích khác.
Dọn dẹp yêu tà vốn chính là chuyện hắn muốn làm, về phần Thiên Hạ minh mà nói, thuận tay dẹp yên cũng không có vấn đề lớn.
Sau khi dặn dò toàn bộ công việc, Càn Chiến mới ôm quyền.
“Việc nơi đây xong rồi, Càn mỗ cáo từ!”
Nói xong, hắn cũng hơi ôm quyền hướng phía Quý Thiên Lộc, sau đó dẫn theo hai người rời đi.
Theo Càn Chiến rời đi, trong đại điện cũng lâm vào yên tĩnh.
Vẻ mặt trên mặt mỗi người đều có chút khác biệt.
Trấn Thủ sứ phủ Nam U!
Trong lòng Quý Thiên Lộc hôm nay có chút phức tạp.
Mình thân là người cầm quyền thành Phá Sơn, ở phủ Nam U xem như tọa trấn một phương, trừ phi là người quốc đô tới, nếu không không ai có thể áp chế mình.
Kết quả, ù ù cạc cạc, trên đỉnh đầu lại có thêm một người.
Muốn nói không có cảm xúc gì, đó là không có khả năng.
Phó Lan bên cạnh, biểu cảm trên mặt cũng vi diệu.
Nàng biết.
Triều đình sẽ không vô duyên vô cớ, liền phân phong ra một vị trí Trấn Thủ sứ phủ Nam U.
Thẩm Trường Thanh có thể đảm nhiệm vị trí này, đó là nói rõ, đối phương ở trong mắt vị Tần Hoàng kia có năng lực này.
Nếu nói, Phó Lan lúc trước còn có chút hoài nghi, Thẩm Trường Thanh có thể chống lại Thích Ma Ha hay không.
Như vậy bây giờ, nàng đã không đi cân nhắc chuyện phương diện này nữa.
“Chúc mừng Thẩm trấn thủ, có Thẩm trấn thủ, phủ Nam U không cho phép Thiên Hạ minh làm càn!”
Tuân Khúc chắp tay cười nói.
Theo hắn mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc, người khác cũng đều thay nhau chắp tay chúc mừng.
Trong đó, thần thái của Hình Dịch cùng Đỗ Nhĩ đó là càng thêm kính cẩn.
Trấn Thủ sứ phủ Nam U.
Luận tới thân phận địa vị, cũng chỉ thấp hơn nửa bậc so với Đông Phương Chiếu mà thôi.
Đặt ở trong Trấn Ma ti, đừng nói là bọn họ, cho dù là vị thống lĩnh Thiên Sát vệ kia của Càn Chiến, cũng phải cung kính vạn phần.
Mọi người không thấy sao.
Đối phương ở trên xưng hô, cũng đã sửa thành ngài.
“Các vị khách khí rồi!”
Thẩm Trường Thanh lúc này cũng khôi phục lại, cũng thu lại lệnh bài thân phận đại biểu Trấn Thủ sứ phủ Nam U của mình.