Chương 706: Tự tìm đường chết (2a)
“Ngươi thế mà tự tiện rời núi, ra bên ngoài bắt Nhân tộc?”
“Có gì không thể?”
“Lão tổ đã từng mệnh lệnh chúng ta, không thể tự tiện rời núi, trong Đại Tần Trấn Ma ti cường giả đông đúc, nếu là bị phát hiện, chúng ta khó thoát chết!”
Vẻ mặt Báo Vương khó coi.
Nghe vậy, Hồ Vương hoàn toàn không thèm để ý, bật cười nói: “Trấn Ma ti tính là cái gì, mấy năm nay chúng ta bắt được bao nhiêu Nhân tộc, bọn họ lại có thể biết được chút hành tung nào.
Hôm nay Đại Tần bản thân cũng khó bảo toàn, cho dù là bị bọn họ phát hiện một vài thứ, vậy lại có làm sao.
Trước kia Nhân tộc đi săn đồng tộc chúng ta, hôm nay đổi là chúng ta bắt Nhân tộc, đó là thiên lý tuần hoàn, cho dù là người Trấn Ma ti ở đây, ta cũng không sợ.”
Sau khi nghe được Hồ Vương nói, tinh quái khác đều lớn tiếng mở lời phụ họa.
Nhìn thấy đối phương được mọi người hùa theo, Báo Vương cũng không nói cái gì nữa.
Bởi vì ở trong lòng nó nghĩ, lời Hồ Vương cũng không sai.
Lắc đầu, Báo Vương dẫn theo Thẩm Trường Thanh mở ra một cái lồng giam trống trải, sau đó mang đối phương nhốt vào.
Lồng giam khác đều đã nhốt đầy người, cho nên chỉ có thể dùng cái mới.
Sau khi giam giữ vào, huỷ bỏ ảo thuật.
Trên mặt Thẩm Trường Thanh hợp thời xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ, nhìn con báo tinh trước mặt như nhìn thấy tồn tại gì đáng sợ, lảo đảo lui về phía sau.
Đợi con báo rời đi, hắn mới tìm chỗ ngồi xuống.
Trên mặt tuy có hoảng sợ, nhưng cũng đã biến mất vài phần, như đang khiến bản thân cố gắng trấn định.
Đối với điều này, những tinh quái kia cũng không để ý.
Dù sao đối với chúng nó mà nói, một Nhân tộc bị giam giữ ở trong lồng giam, còn có thể nhấc lên sóng to gió lớn gì.
“Thả ta ra ngoài.”
“Đừng giết ta, xin các vị đại vương, đừng giết ta!”
Bên tai là tiếng cầu xin tha thứ của người dân.
Thẩm Trường Thanh yên lặng đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Tinh quái tuy nhiều, nhưng hầu như không có bất cứ một chủng tộc nào là giống nhau.
Từ nơi này, hắn đại khái cũng rõ một chuyện.
Đó là bất cứ một chủng tộc nào, muốn xuất hiện một con tinh quái, cũng là chuyện phi thường khó khăn.
Hơn nữa từ trên mới vừa rồi con báo cùng hồ ly xưng hô, cũng có thể nghe ra một vài thứ.
Báo Vương.
Hồ Vương.
Hai tên rất rõ ràng, đều xem như vương bên trong một chủng tộc.
Nhưng, vương này, khẳng định không phải vương của toàn bộ báo tộc cùng với hồ tộc trên đời này, mà có khả năng chỉ là vương của báo tộc hồ tộc một vùng dãy núi này.
Dù sao thực lực con Hồ Vương kia, nhìn từ bề ngoài không bằng con hồ ly kia ở núi Phượng Khâu.
Nếu đối phương là vương của hồ tộc trong thiên hạ, như vậy con hồ ly kia của núi Phượng Khâu, lại nên là thân phận thế nào.
“Lão tổ khi nào xuất quan?”
“Sắp rồi, nghe nói lần này lão tổ đại thọ ba trăm năm, mấy dãy núi khác, đều có cường giả cấp bậc lão tổ đến.”
“A, dãy núi khác cũng có đến, vậy thật đúng là đủ nể mặt nha.”
“Ai nói không phải chứ, dù sao thực lực của lão tổ, trong các dãy núi phủ Nam U, không có mấy ai không rõ.”
Đám tinh quái đó không kiêng nể gì nói chuyện với nhau, không hề sợ bị người khác nghe được.
Nhân tộc bị giam giữ nghe nói mấy tin tức này, sắc mặt lại trắng bệch thêm vài phần.
Thẩm Trường Thanh thì không biểu hiện gì.
Chỉ có ở lúc nghe được mấy dãy núi khác, trong lòng mới có một chút dao động.
“Xem ra cái gọi là lão tổ, chỉ là đầu lĩnh tinh quái một vùng dãy núi, dãy núi khác của phủ Nam U, vẫn có tinh quái khác đến.
Có thể được xưng là lão tổ, không biết thực lực ở một cấp bậc như thế nào.”
Lão tổ.
Nghe đã rất không đơn giản.
Nhưng, nhìn từ thực lực đám người Báo Vương, cùng lắm chỉ là vừa mới bước vào cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, được đối phương xưng là lão tổ, tỷ lệ đại khái là tinh quái cảnh giới Tông Sư.
Đương nhiên, cũng có khả năng là vượt qua cảnh giới Tông Sư.
Nhưng mặc kệ là cảnh giới nào, trong lòng Thẩm Trường Thanh đều không có lo lắng quá lớn.
Tông Sư bình thường.
Tông Sư đỉnh phong.
Tông Sư tuyệt đỉnh.
Một hệ thống, hai hệ thống, cùng với Đại Tông Sư phía sau.
Đừng nhìn Tông Sư đến Đại Tông Sư chỉ là chênh lệch một cảnh giới, nhưng phân chia kỹ, trong đó chênh lệch không chỉ mấy cảnh giới.
Mỗi một tiểu cảnh giới chênh lệch, ở phương diện thực lực đều không dễ bù lại như vậy.
Nhìn như vậy, có lẽ không phải rất rõ ràng.
Nhưng nếu dùng cấp bậc yêu ma phân chia, vậy thì rất rõ ràng.
Quỷ quái cấp Sát.
Yêu ma cấp thấp.
Yêu ma cấp trung.
Yêu ma cấp cao.
Thẩm Trường Thanh bây giờ là ở trong yêu ma cấp cao, hơn nữa là loại ở trong cùng cảnh giới, tính là tương đối mạnh kia.
Cho dù cái gọi là lão tổ, là so với tinh quái trước mắt cao hơn một hai cảnh giới, ở trong mắt hắn cũng là hoàn toàn không đủ để vào mắt.
“Đến đây đi!”
“Đến càng nhiều càng tốt!”
“Tục ngữ nói nước giếng không phạm nước sông, nhưng các ngươi đã xuống tay trước với Nhân tộc, vậy không trách được ta!”
Phía sau ánh mắt hoảng sợ của hắn, có biểu cảm âm trầm lạnh lẽo lướt qua.
Tới giờ phút này, Thẩm Trường Thanh đã rõ.
Trấn Ma ti ban đầu muốn đàm phán với tinh quái, xem có thể có cơ hội hợp tác hay không, khả năng này đã không tồn tại.
Tinh quái ăn thịt người.
Không chỉ là tinh quái cá biệt có hiện tượng như vậy, mà là toàn bộ tinh quái đều lấy con người làm thức ăn.
Tựa như Nhân tộc coi lợn dê là thức ăn, các tinh quái sinh ra linh trí này, cũng không khác lắm dùng ánh mắt tương tự đối đãi Nhân tộc.
Như vậy, hai bên lại nào có khả năng hợp tác.
Tinh quái nhất tộc thực lực không đủ thì thôi, một khi thực lực đủ, chỉ sợ sẽ nháy mắt thành đại địch của Nhân tộc.