Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 819 - Chương 819: Ngươi Rốt Cuộc Đến Rồi (1)

Chương 819: Ngươi rốt cuộc đến rồi (1)

“Thẩm đại nhân khiêu chiến Thích Ma Ha, chúng ta hôm nay coi như là thế lực trận doanh Trấn Ma ti, lúc này nên là thời điểm biểu lộ thái độ.”

Trong Thanh Ngọc tông, Thường Ấn nhìn mọi người nói.

Dứt lời, Vân Hĩ thản nhiên nói: “Tông chủ nói không sai, tuy mấu chốt một trận chiến này, là ở thắng bại của Thẩm đại nhân cùng Thích Ma Ha, nhưng Thanh Ngọc tông ta cũng cần biểu lộ ra một cái thái độ.

Bất cứ một bên nào chiến bại, nhất định sẽ nhấc lên chém giết hỗn loạn.

Cho nên lão phu cho rằng, Thanh Ngọc tông không cần đi quá nhiều người, nhưng phải có thực lực đủ mạnh.”

Mọi người trầm mặc.

Thực lực đủ mạnh, cách nói như vậy tỏ ra có chút ba phải cái nào cũng được.

Thực lực thế nào, mới được cho là đủ mạnh.

Hơn nữa, bọn họ cũng rõ, Vân Hĩ nói không phải làm bộ, nếu thật thắng bại phân ra, đại chiến sau đó không thể tránh né.

Dù sao không có ai sẽ ở sau khi chiến bại, trực tiếp lựa chọn đầu hàng, mang mọi thứ của mình đều giao ra.

Chiến một trận, đó là tất nhiên.

Nhìn mọi người trầm mặc, Vân Hĩ chậm rãi nói: “Vậy do lão phu đại biểu Thanh Ngọc tông qua đó đi!”

“Đại trưởng lão, ta là tông chủ Thanh Ngọc tông, việc này nên là ta đi mới đúng.”

Thường Ấn nói tiếp một câu.

Nghe vậy, Vân Hĩ lắc đầu: “Tông chủ chính là hy vọng của Thanh Ngọc tông, không thể dễ dàng mạo hiểm. Lão phu một nắm xương già, cũng không có bao nhiêu năm để sống nữa, nếu có thể tranh thủ cho Thanh Ngọc tông vài phần hy vọng, coi như là tận dụng hết chức năng.

Việc này không cần nói nữa, cứ quyết định như vậy đi!”

“Đại trưởng lão cao thượng!”

Trưởng lão khác đều cúi đầu, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở phào.

Có người đi, tự nhiên liền không cần bọn họ đi nữa.

Nói thật.

Một trận chiến núi Thánh Phật đối với cho người khác mà nói, xem cuộc chiến là không tệ, có thể tận mắt chứng kiến cường giả cảnh giới Đại Tông Sư chiến đấu sinh tử, nhất định sẽ có không ít cảm ngộ.

Nhưng nếu tham chiến, vậy hoàn toàn khác.

Chiến đấu loại cấp bậc đó, cho dù là võ giả cảnh giới Tông Sư, một cái không chú ý cũng có khả năng trực tiếp ngã xuống.

Như vậy, bọn họ tự nhiên không hy vọng đám người mình qua đó.

Tình huống tương tự Thanh Ngọc tông, ở tông môn khác cũng có xảy ra.

Các thế lực tới hơn bách tông hội minh, đều rõ đây là một lần cơ hội hướng Trấn Ma ti lấy lòng.

Tương tự.

Nếu một trận chiến núi Thánh Phật , tông môn chỗ mình không tỏ vẻ một chút nào, chưa biết chừng Trấn Ma ti đợi tới sau khi chấm dứt sẽ tính sổ.

Đương nhiên, cũng có một khả năng.

Đó là Thích Ma Ha thắng, Trấn Ma ti chính thức rời khỏi phủ Nam U.

Nhưng khả năng này, đối với tông môn thế lực từng tham gia bách tông hội minh, không có ai dám đi dễ dàng đánh cược.

Trên tường thành của thành Nam Hải.

Vân Tôn nhìn về ngọn núi kia phía trước phảng phất là một bức tượng Phật thật lớn kia, bề ngoài vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phức tạp không thôi.

Từ sau khi đạt được tin tức chiến thư, tâm thần hắn liền chưa từng bình tĩnh.

Tuy sớm đã biết, giữa Thích Ma Ha và Thẩm Trường Thanh nhất định sẽ có một trận chiến, lại không ngờ một trận chiến này sẽ đẩy sớm như thế.

Đối với Thẩm Trường Thanh có thực lực trấn áp Thích Ma Ha hay không, Vân Tôn cũng không có trăm phần trăm nắm chắc.

“Hy vọng đừng xuất hiện đường rẽ gì đi, nhưng Vạn Phật tông chút thời gian trước có hiện tượng lạ, rất có khả năng là thực lực Thích Ma Ha lại lần nữa tinh tiến, một trận chiến này là thật sự khó mà nói.”

Hắn thầm nghĩ.

Thực lực Thích Ma Ha tăng lên, thực lực Thẩm Trường Thanh khẳng định cũng có tăng lên.

Chuyện Đại Lương và Đại Việt đưa tới mười con yêu ma cấp cao tuy bí ẩn, nhưng Vân Tôn cũng rất rõ ràng.

Đạt được lực lượng tinh thần mười con yêu ma cấp cao cung cấp, nói không chừng khiến thực lực đối phương tăng trưởng không ít.

Bằng không, Thẩm Trường Thanh cũng không có khả năng ở lúc này, đã đi khiêu chiến Thích Ma Ha.

Rất rõ ràng.

Người trước cho rằng thực lực của mình tăng lên, có nắm chắc trấn áp đối phương, người sau cũng cho rằng thực lực của mình đột phá, phủ Nam U không ai địch nổi nữa.

Mỗi người đều cực kỳ tự tin, cho nên công khai ở núi Thánh Phật quyết chiến.

Nhưng kết quả như thế nào, Vân Tôn không thể xác định.

Ở sâu trong nội tâm hắn, tự nhiên là hy vọng Thẩm Trường Thanh thắng.

Nói như thế nào nữa, đối phương cũng là người của Trấn Ma ti.

...

Trong tiểu viện.

Thẩm Trường Thanh ngồi thẳng ở nơi đó, trên ghế đá trước mặt có pha một ấm linh trà.

Linh trà.

Đối với hắn cảnh giới này mà nói, đã không tạo ra được tác dụng gì, không có khác biệt lớn với lá trà tầm thường.

Nhưng có một điểm, là lá trà bình thường không bằng được.

Đó là linh trà có thể làm người ta tâm linh bình tĩnh, khiến võ giả tâm như nước lặng, trước sau đều bảo trì một trạng thái tốt nhất.

Ở bên cạnh hắn, Hình Dịch thấp giọng nói: “Trấn thủ đại nhân, ngày mai là mùng Một tháng Bảy.”

Thẩm Trường Thanh chưa đáp lời, chỉ là khẽ ừ, coi nha đã trả lời.

Thấy vậy, Hình Dịch cũng không biết nên nói cái gì.

Thành Phá Sơn tới thành Nam Hải, hao phí thời gian không ngắn, cho dù là Tông Sư toàn lực chạy đi, cũng không phải một ngày có thể tới.

Hơn nữa, nếu tiêu phí nhiều sức lực chạy đi, như vậy lúc đối chiến sẽ chịu thiệt.

Cho nên, hắn có chút không quá rõ, Thẩm Trường Thanh vì sao bây giờ vẫn ở lại bên trong Trấn Ma ti, không có một chút ý tứ xuất phát.

Không lẽ ——

Hình Dịch nhìn về phía Thiên Khôi nằm úp sấp ở trên mặt đất.

Thiên Khôi bốn cánh.

Hung thú mạnh mẽ Tông Sư đỉnh phong.

Luận tới tốc độ mà nói, quả thực không phải Tông Sư tầm thường có thể bằng được, nhưng cho dù như thế, toàn lực chạy đến thành Nam Hải, cũng cần không ít thời gian.

Bình Luận (0)
Comment