Khả năng của con người vĩnh viễn vượt qua nhận thức của bản thân.
Minh Chi giơ tay phải lên, mu bàn tay có một vết sẹo màu hồng nhạt, tuy xấu xí nhưng cuối cùng cũng đã lành. Mới hơn một tháng kể từ khi bị thương, ngoài việc thỉnh thoảng hơi đau nhức, gần như không cảm nhận được nó từng bị thương nặng như vậy. Mà cô, dù sao hiện tại cũng không cần nó để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, nên hoàn toàn có thể bỏ qua chút đau đớn này.
Những ngày tháng trước kia, cô ngẩng đầu nhìn về phía khung cửa sổ nhỏ, dường như ngày càng xa vời, cho dù là cuộc sống của một tiểu thư đài các, hay là thân phận của một sát thủ liều chết.
Mệt cho Từ Trọng Cửu nghĩ ra cách đưa cô vào nhà tù của phòng tuần bộ Tô Giới.
Có lẽ nên cảm ơn anh đặc biệt ban ơn cho cô được một mình một phòng. Tuy bên trong trống rỗng chẳng có gì cả, nhưng ít ra so với cảnh nhiều người chen chúc thì vẫn tốt hơn nhiều, nếu không đến việc đi vệ sinh cũng thành vấn đề.
Góc phòng có một cái bồn cầu không che chắn gì cả. Ban ngày Minh Chi luôn cố nhịn, chỉ đến tối mới giải quyết nhu cầu thiết yếu.
Tóc cô đã dài dễ rối bời, quần áo vẫn là bộ đồ nam giới xuề xòa.
Từ khi bị đưa vào đây, Minh Chi đã trở nên khó tính, cô cự tuyệt nói chuyện với A Vinh. Còn Từ Trọng Cửu, sau hôm đó cũng chẳng biết anh đi đâu. Dưới sự căn dặn của Từ Trọng Củu, A Vinh đem thân phận của hai người họ giải thích với cô, anh là con nuôi của một ông trùm ở bến Thượng Hải, chỉ cần ông trùm ra lệnh, dù núi đao biển lửa anh cũng không được chối từ. Ông trùm này đến từ Chiết Giang nhận không ít con nuôi, Từ Trọng Cửu là một trong số đó. Nhưng hiện tại bọn họ đều có một thân phận khác, ông trùm là thương nhân thành đạt, Từ Trọng Cửu là một quan nhỏ bình thường.
Minh Chi ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đùi.
A Vinh nói một tháng sau sẽ đến thăm cô, mang theo đồ dùng cần thiết. Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên bị đưa vào đây, Minh Chi đã bắt đầu hối hận, cô cho rằng lúc đó mình chắc chắn là bị sốt cao nên hồ đồ, lại còn nóng nảy. Trước kia có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ cứ phải tranh giành kết quả ngay với Từ Trọng Cửu?
Ban ngày trôi qua, mỗi đêm cô đều không thể nào chợp mắt. Giá như Từ Trọng Cửu ở ngay trước mặt, trong lòng cô có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chỉ muốn tóm lấy anh mà gặng hỏi, tại sao lại đối xử với cô như vậy?!
Giống như con chim ưng vừa học bay đã bị nhốt lại, Minh Chi lúc tỉnh lúc mê tâm trạng thất thường. Khi thì cô cảm thấy mình đáng bị như vậy, dám làm chuyện liều lĩnh thì phải sẵn sàng chịu hậu quả; khi lại hận đến mức tim muốn nổ tung, chẳng biết ngày đêm chăm sóc thương xót bản thân, vì anh mà chịu tổn thương. Cô thường xuyên giật mình tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện nước mắt đã ướt đẫm gương mặt.
Cuối cùng nỗi sợ hãi chiếm ưu thế, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ dám chống đối Từ Trọng Cửu nữa. So với thức ăn tồi tệ, hàng xóm ghê tởm và môi trường bẩn thỉu, điều đáng sợ nhất ở đây là sự tịch mịch vô tận, còn đáng sợ hơn cả cái chết, bởi vì không nhìn thấy điểm dừng. Cô nghĩ rằng giọng nói của mình sắp sửa han gỉ, bởi vì không tìm được người để trò chuyện.
Nhưng rồi một ngày, sự yên tĩnh đáng sợ đó cũng bị phá vỡ.
Đêm khuya, cửa sắt bị mở ra, Minh Chi bị lôi ra ngoài thẩm vấn mà không hiểu lý do. Dù cô có giải thích thế nào, hai tên cai ngục vẫn làm như điếc, lôi cô đến phòng thẩm vấn rồi đồng loạt tránh ra.
Minh Chi đứng trong căn phòng trống, chợt nghĩ, chẳng lẽ Từ Trọng Cửu muốn gặp cô? Nhưng chờ mãi vẫn không thấy ai đến.
Trong phòng thẩm vấn có một số roi da và gậy gỗ, Minh Chi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc. Cô muốn nôn nhưng cố gắng nhịn xuống. Những con côn trùng nhỏ màu đen bò ngang qua trước mặt, Minh Chi lùi lại một bước. Mấy ngày nay cô đã quen với sự tồn tại của chúng, không muốn đế giày thêm bẩn.
Cánh cửa bật mở, Minh Chi cảnh giác quay người lại.
Không phải Từ Trọng Cửu, mà là một người đàn ông xa lạ, cao lớn, béo tốt, râu ria xồm xoàm, nồng nặc mùi rượu.
Minh Chi bỗng dưng co rúm người lại. Cô nhớ ra người này là ai, là một tù nhân bị giam ở phòng đối diện, thường xuyên lớn tiếng chửi bới.
Sao gã lại đến đây?
Cô cảnh giác lùi lại.
Người đàn ông nhe răng cười, "Đại tiểu thư, xem ra cô thật sự quên tôi là ai rồi."
Minh Chi hơi cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn vô hại.
Đối phương cười ha ha: "Đừng giả vờ, vừa vào cửa là tôi nhận ra ngay, chính cô là người lúc trước ở Tùng Giang cầm súng bắn bị thương mấy anh em của tôi phải không?" Gã bước gần thêm một bước, "Cô ngồi trên xe của Từ Trọng Cửu, một phát một người, bắn rất vui vẻ phải không?"
Minh Chi lại lùi một bước.
"Để tránh nhầm lẫn, tôi đã đặc biệt nhờ bạn bè điều tra, không sai, chính là cô." Gã cười khẩy một tiếng, "Sao, đắc tội với Từ Trọng Cửu rồi, vào đây ở có vui không? Không xử được nó, tôi đành tìm niềm vui với cô trước vậy!"
Minh Chi nhớ lại người này, và cũng rất lâu trước đây, cô ngây ngô nghĩ rằng đã cùng Từ Trọng Cửu vượt qua nguy nan, đến phút mấu chốt anh sẽ chọn cô.
Tâm như bị bóp nghẹt, Minh Chi biết cô vẫn luôn ngu ngốc và vô dụng, trái tim cùng ruột gan đã lấy ra, nhưng chẳng ai thèm quan tâm.
La Xương Hải nhổ một bãi nước bọt xuống đất, từng bước tiến lại gần, "Nhìn bộ dạng của cô, chắc là đã sớm bị nó chơi chán rồi. Tôi bị nó nhốt ở đây, miễn cưỡng phải tiếp nhận cái đôi giày cũ nó đi qua."
Minh Chi lùi lại rồi lại lùi, cuối cùng không còn đường rút lui.
La Xương Hải cười khùng khục, lao tới như muốn bắt gà con.
Cô khẽ nhún người xuống né tránh cú vồ của gã, đồng thời lao nhanh về phía sau gã, vung cây gậy vừa mới cầm trong tay lên đánh mạnh vào cổ gã.
Cây gậy gãy ngay lập tức.
La Xương Hải sờ sờ gáy, cười lớn một cách bất cần, "Cào ngứa à?" Gã dùng giọng dâm đãng trêu chọc Minh Chi, "Phục vụ tao cho tốt, đợi tao ra ngoài sẽ giúp mày lấy lại danh dự."
Minh Chi thấy động tĩnh lớn như vậy mà không có ai đến hỏi han, trong lòng biết hôm nay xem như rơi vào hiểm cảnh. Thà chết còn hơn bị tên trước mặt này làm nhục. Vì đang là đêm tối, oán niệm của cô đối với Từ Trọng Cửu cũng đạt đến đỉnh điểm chưa từng có, thậm chí bắt đầu nghi ngờ anh có ý định hại chết cô, vì muốn lặng lẽ trừ khử cái gai trong mắt này, nên nhốt cô chung với kẻ thù của anh.
Nhưng ngay lập tức cô lại phủ nhận khả năng này, Từ Trọng Cửu hoàn toàn có thể bắn chết cô, ném xác cô đi đâu đó cũng chẳng có ai lên tiếng bênh vực cô. Thủ đoạn tàn nhẫn của anh, cô đâu phải chưa từng thấy.
Nhờ thân hình linh hoạt, Minh Chi xoay vòng vòng trong phòng. Nhưng La Xương Hải vẫn chặn ở cửa, cứ như vậy sớm muộn gì sức lực của cô cũng sẽ cạn kiệt, trên thực tế cô đã thở hổn hển, cổ họng liên tục dâng lên mùi máu tanh.
La Xương Hải từ trên cao nhìn xuống, đè Minh Chi như đè một con côn trùng.
Nhịp tim Minh Chi chậm đi nửa nhịp. Cô cố ý để gã đến gần khi mình còn sức, nhưng không ngờ gã bổ nhào xuống như núi lở, rốt cuộc cô đã tính sai.
May mà gã hoàn toàn không coi cô ra gì, vươn tay liền giật lấy quần áo của cô.
Minh Chi dồn hết sức lực, co đầu gối phải lên thúc mạnh vào hạ bộ gã ta.
La Xương Hải kêu thảm thiết, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy hạ bộ. Cô nhân cơ hội lăn ra, nhảy dựng lên chạy thẳng tới cửa.
Tay vừa chạm vào cửa, lưng Minh Chi đau rát như bị thứ gì đó cắn, là roi da của La Xương Hải quất tới.
Trong nháy mắt, gã tung ra một cú đá trúng ngay lưng Minh Chi.
Minh Chi bay lên như diều gặp gió, "bịch" một tiếng đập vào cửa, rồi trượt xuống.
La Xương Hải hứng thú đi tới, đưa tay sờ lên đôi chân dài của Minh Chi. Gã chưa từng chơi cô nàng nào mạnh mẽ như vậy, Từ Trọng Cửu quả nhiên có khẩu vị độc đáo.
Minh Chi cố gắng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, "Xin anh tha cho tôi, tôi biết bí mật của Từ Trọng Cửu, anh ta đã giết người."
La Xương Hải cảm thấy vô cùng thú vị, cười hề hề cởi áo cho cô xem, "Còn cần mày nói cho tao biết à? Nó ngay cả tao cũng giết, nếu không phải tao mạng lớn thì đã sớm bị nó đâm chết rồi, nếu không thì tao cũng chẳng ở đây ăn cơm tù."
Minh Chi lau mồ hôi, "Anh ta còn giết người khác, tôi có bằng chứng."
Trong lòng La Xương Hải khẽ động, "Nó còn giết ai?"
Minh Chi vừa lăn vừa bò ngồi dậy, lưng đau như lửa đốt, lan đến cả vai và bụng. La Xương Hải nhìn thấy, biết cô cố ý kéo dài thời gian nhưng cũng không để tâm, một người phụ nữ nhỏ bé làm sao thoát khỏi lòng bàn tay gã.
Minh Chi xoa eo một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, "Ai đến vậy?"
La Xương Hải không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cũng không chắc có ai ra ngoài xen vào việc của người khác hay không, dù sao Minh Chi cũng là một trong những đối tượng được quan tâm đặc biệt. Gã mở cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.
Minh Chi bật dậy như lò xo. Cô chộp lấy cánh cửa, đẩy mạnh vào đầu La Xương Hải, đồng thời nhấc chân đá túi bụi vào hạ bộ gã.
La Xương Hải không ngờ cô lại phản kháng quyết liệt như vậy, đau đến mức đầu óc choáng váng, ngũ tạng lục phủ như bị xé toạc. Gã gầm lên một tiếng, đẩy mạnh cửa, xoay người tung cú đấm vào bụng Minh Chi.
Minh Chi lại một lần nữa cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bay thẳng vào tường rồi mới dừng lại.
Cổ họng có thứ gì đó trào lên, cô há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Cô cảm thấy xương sườn mình chắc đã gãy hết, đau đến thấu xương, có lẽ cảm giác xương cốt bị bẻ gãy cũng chỉ đến thế là cùng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, hai mắt La Xương Hải đỏ ngầu, hung tợn lao đến lần nữa.
Minh Chi vớ lấy chiếc ghế bên cạnh, dồn hết sự uất hận vào cú đánh này.
Cùng lúc La Xương Hải vung nắm đấm, cô cũng vung chiếc ghế lên.
Mảnh gỗ vỡ vụn bay tứ tung, Minh Chi thở hắt ra một hơi rồi ngã xuống đất, cô thực sự kiệt sức rồi.
Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, có người bước vào, "Ôi chao, anh La chơi ác quá đấy."
Người đó tiến lại bắt mạch cho Minh Chi, "Chết rồi, nếu cô ấy chết thì tôi biết ăn nói thế nào. Anh La à, anh với anh Cửu đều là anh em của tôi, anh cũng đừng làm khó tôi quá."
Minh Chi được người ta bế lên.
Dù bị thương nặng như vậy nhưng cô vẫn không hề ngất đi, biết rõ mình đang được đưa lên xe, được đưa đến bệnh viện.
Nửa đêm y tá đi lấy thuốc, người đầy máu nằm trên giường bệnh gỡ bỏ mặt nạ dưỡng khí, rút kim tiêm, khó nhọc bò xuống giường, biến mất trong màn đêm mịt mù.