Minh Chi loạng choạng bước đi trong màn đêm.
Cô không biết đi đâu. Nhà, nơi sinh ra và nuôi nấng cô thì không thể về. Còn chỗ Thẩm Phượng Thư, cô khó khăn lắm mới trả hết nợ nần. Về phần Từ Trọng Cửu, hiện tại cô không thể nghĩ đến anh.
Toàn thân cô đau nhức, bụng càng đau hơn, từng cơn nóng rực chảy xuống. Nhưng so với cái chết, cô càng sợ phải quay về nơi đó.
Cô nghĩ thà chết đi còn hơn, dù sao cũng chẳng còn gì, chết cũng không đáng tiếc.
Mấy người hầu ở nhà khi cãi nhau thường nói "Sông Hoàng Phố có ai đậy nắp đâu, muốn chết thì nhảy xuống đi", bây giờ cô đang đi về phía đó. Dù phải bò, cô cũng sẽ bò đến.
Giá mà còn tiền ăn chút gì đó thì tốt rồi.
Mặc dù các nhà hàng đã đóng cửa nhưng đèn neon vẫn nhấp nháy. Minh Chi nhớ mình đã từng ăn cơm ở đây với cha, hai món mặn một món canh, canh thịt ba chỉ muối hầm với măng và đậu phụ, món mặn là cơm gạo nếp rang với tôm và cá chép hấp. Cha cô ngày thường ít khi cười nói với cô, nhưng khi món ăn được dọn lên, ông ấy đã tự tay múc cho cô một muỗng tôm đầy.
Tôm là tôm sông bóc vỏ, thanh đạm và tươi ngon.Cô nuốt nước miếng ừng ực. Cô không phải người thèm ăn, ngay cả khi còn nhỏ không kiềm chế được, thì sau mười mấy năm được dạy dỗ, cô đã sớm hiểu trên bàn ăn không thể cứ gắp mãi một món, cũng không được ăn quá nhiều.
Đầu bếp nhà họ Quý rất giỏi nấu ăn, ngay cả món rau xào bình thường cũng ngon hơn ở ngoài. Vị đầu bếp tự cho lượng muối vừa đủ không nhiều không ít, vừa đủ để làm dậy lên vị ngon ngọt tự nhiên của rau củ.
Minh Chi nghĩ đến rau dưa đầu mùa xuân, lại không nhịn được mà nuốt nước miếng. Lúc mới ăn chay, ngày nào cô cũng cảm thấy không no, phải lén ra ngoài mua bánh chay ăn, nhưng lâu dần cũng quen. Rau mã lan đầu, rau tể thái, cẩu kỷ đằng trước tiết thanh minh, món nào cũng ngon, trộn với đậu phụ khô, rưới thêm chút dầu mè, thơm phức.
Nhưng dạ dày của phụ nữ thường nhỏ, cô không hiểu sao Từ Trọng Cửu có thể ăn nhiều như vậy mà không thấy no.
Tim Minh Chi nhói lên, bây giờ cô không thể nghĩ đến anh, cứ nghĩ đến là lại không còn sức lực.
Vũ trường vừa tan, trai thanh gái lịch cười nói ùa ra, lên xe riêng của mình rời đi.
Có người ngân nga khe khẽ, "Nếu không có anh, ngày tháng biết trôi về đâu, tim em tan nát,... ruột em đứt đoạn, em chỉ còn biết đi gây họa... Em mặc kệ trời cao đất dày... Chỉ cần có anh bên em, mạng sống này em xin trao anh..."
Minh Chi bị họ chắn đường, đang ngồi xổm bên lề đường, lúc này nghe thấy bài hát quen thuộc, không khỏi ngẩng đầu nhìn người hát. Đó là một cô gái trẻ, giọng nói trong trẻo mềm mại, mặc một chiếc váy khiêu vũ thời thượng, cô ta xoay một vòng nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh, "Nếu em thực sự gây họa, anh sẽ làm gì?"
Người đàn ông ôm cô ta, nói nhỏ vào tai cô ta một câu. Cô gái trẻ cười phá lên, lắc lắc cánh tay anh ta, "Johnson, em nói thật với anh, hôm qua em đã nói với em gái anh rằng em đang hẹn hò với anh. Cô ấy nói sẽ mách mẹ anh, thế có tính là em gây họa không?"
Minh Chi nhớ, cô gái trẻ này họ Hồ, nhà cô ta mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, thường đi theo cô công chúa nhỏ có cha là chủ công ty bách hóa. Hóa ra sau bao nhiêu chuyện, thời gian mới trôi qua hai năm, cô Hồ vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn phù hợp.
Johnson dường như tức giận, sốt ruột mở cửa xe tự mình lên xe. Cô Hồ giận dỗi dậm chân, nhưng đêm đã khuya, thực sự không phải là thời điểm thích hợp để làm nũng, cô ta vẫn đi theo anh ta lên xe.
Minh Chi vừa định đứng dậy thì một nhóm người khác ùa ra. Nhìn thấy một người trong số đó, cô vội vàng ngồi xổm xuống, vùi mặt vào đầu gối để tránh bị người đó phát hiện.
"Thằng nhãi ranh ở đâu ra đấy, cút đi! Chó tốt không cản đường."
"Bớt nóng đi, đâu còn trẻ nữa, đừng có nóng nảy vô cớ." Người đó ôn hoà dỗ dành người đàn ông kia rồi bỏ đi.
Nhìn bóng lưng họ, Minh Chi rất khâm phục người phụ nữ đó, chỉ trong vòng một năm bà ta đã trở lại, có vẻ như đã có người mới. Là mẹ con ruột thịt, Minh Chi không hề thừa hưởng được chút bản lĩnh nào của bà ta.
Vạt áo sườn xám phớt qua tay Minh Chi, người đó đặt xuống hai đồng bạc, "Đi tìm thầy thuốc khám đi."
Nói xong bà ta bỏ đi, Minh Chi nhặt tiền lên, cảm nhận được những ánh mắt dòm ngó xung quanh, đó là những người ăn xin thường xuyên trú ngụ ở đó.
Minh Chi chậm rãi đứng dậy lau vết máu trên mặt, ánh mắt lướt qua, bọn họ liền thu hồi tầm mắt.
Trước khi chết, phải ăn chút gì đó.
Có tiền rồi, Minh Chi càng nuốt nước miếng ừng ực. Cô cảm thấy rất lạnh và rất đói.
Dù chỉ là một bát hoành thánh nhỏ cũng được, cô biết ở đầu đường cuối ngõ sẽ có những hàng quán như vậy.
Minh Chi nhìn thấy ánh đèn, nhưng cuối cùng vẫn không được ăn gì.
Cô bị đánh thức bởi mùi hôi thối.
Minh Chi mở mắt ra, cứ ngỡ mình đang ngủ trên đống rác. Nói chung là, cô đang nằm trong một túp lều được đan bằng chiếu rách, bên cạnh có hai đôi mắt nhỏ sáng long lanh, còn ngoài cửa, nếu cái đó có thể gọi là cửa chứ không phải là lỗ chó, thì một giọng nói oang oang đang cãi nhau với một giọng nói oang oang khác bằng tiếng địa phương. Giọng địa phương của họ vang dội và có hiệu ứng âm thanh vòm, khiến đầu cô trong giây lát ong ong vang vọng.
"Mẹ, chị ấy tỉnh rồi!" Hai đôi mắt nhỏ đồng thời hét lên.
Minh Chi suýt nữa thì bị giọng nói của hai đứa nhỏ làm cho ngã quỵ, may mà có mùi hôi thối chống đỡ, cô muốn ngất cũng không được.
Một trong hai giọng nói oang oang bên ngoài ngừng chiến, chui vào túp lều.
Sau một hồi trò chuyện bằng thứ tiếng ầm ĩ, Minh Chi biết mình được bà chị này cứu về túp lều của chị ấy. Chị ấy thao thao bất tuyệt kể lể mình là người nhặt rác, trong nhà không có đàn ông, chỉ có hai đứa con nhỏ. Rạng sáng chị ấy nhìn thấy Minh Chi bên đường, liền đưa cô về.
"Cô gái, đây là thời kỳ ở cữ đấy, phải nằm nghỉ một tháng để bồi dưỡng. Nhà cô ở đâu, để tôi đi gọi người nhà đến đón cô."
Mặt Minh Chi đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng bà chị thô lỗ này vẫn tiếp tục gào lên, "Ôi trời ơi, cô cái gì cũng không biết, chẳng lẽ chưa chồng mà đã có con riêng rồi sao?! Ôi chao, tội nghiệp quá, rốt cuộc cô làm nghề gì vậy? Tôi thấy người cô toàn vết thương, không phải bị đàn ông đánh đấy chứ?"
Hai đứa trẻ ngơ ngác, "Mẹ, con riêng là gì ạ?"
Sau đó bị mẹ chúng đuổi ra ngoài, "Đi đi đi! Không phải chuyện trẻ con được nghe." Chị ấy ghé sát tai vào miệng Minh Chi, mới nghe thấy tiếng thanh minh yếu ớt của cô, "Đã làm đám cưới rồi."
Dù chưa làm đám cưới, trong lòng Minh Chi sớm muộn gì cô cũng sẽ lấy Từ Trọng Cửu. Nhưng không phải như thế này.
Bà chị xua tay, "Không sao, tôi gặp nhiều rồi, con gái trẻ bị đàn ông lừa phỉnh là mắc bẫy ngay, càng không thể có con thì lại càng nhanh có."
Minh Chi dở khóc dở cười.
Bà chị lại ghé sát vào, "Tôi đã tắm rửa cho cô rồi, yên tâm, dùng nước đun sôi đấy. Thằng cha chết tiệt ngoài kia cứ thấy tôi sáng sớm đổ nước bẩn là kêu xui xẻo, ở đó mà chửi bới." Rồi chị ấy cười hề hề, "Cô gái, cô ở lại dưỡng thương cho khỏe rồi hãy đi, hai đồng bạc coi như tiền ăn ở."
Chưa đợi Minh Chi đồng ý hay không, bà chị đứng dậy gân cổ lên hét lớn, "Lũ quỷ con, vào đây trông chừng, chị ấy cần gì thì lấy cho chị, mẹ đi làm đây."
Hai đứa nhỏ như khỉ con chẳng hề bị ảnh hưởng bởi cái cửa hẹp, đồng thời lao vào. Bà chị hài lòng phủi bụi trên người, "Chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Minh Chi nằm liệt giường trong khu ổ chuột hơn một tháng mới dần dần ngồi dậy được. Bà chị hối hận không kịp, thấy mình làm ăn lỗ vốn, tuy lẩm bẩm nhưng vẫn cung cấp nước nóng và cháo loãng. Còn hai đứa con nghịch ngợm, một hôm dưới ánh nắng bỗng nhận ra vẻ đẹp của người chị không rõ tên này, ngượng ngùng thốt lên lời khen ngợi, "Chị đẹp thật đấy." Đứa kia bổ sung thêm, "Đẹp hơn tất cả các chị ở đây."
Ở đây cũng có những cô gái trẻ làm việc trong nhà máy dệt, tiền kiếm được còn phải nuôi cha mẹ và em út. Lao động vất vả triền miên khiến họ đã mất đi vẻ tươi trẻ. Còn Minh Chi, thoát chết lại toát lên vẻ rạng rỡ lạ thường. Gương mặt cô trắng như sứ, đôi mắt đen láy toát lên vẻ sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Túp lều quá sơ sài, Minh Chi mỗi ngày đều được nghe những câu chuyện mới mẻ, cha mẹ nghiện cờ bạc bán con, thanh niên kết hôn không lo nổi tiền mua một chiếc giường. Ngay cả chuyện con gái lớn chưa chồng mà chửa, trong thời gian ngắn cũng xảy ra vài vụ, có người bị chủ xưởng chiếm tiện nghi, có người thì dan díu với người khác. Mọi chuyện đều có thể đem ra làm trò cười, những câu chuyện cười như vậy cũng có thể xảy ra với chính người kể chuyện.
Cô cảm thấy mình như rơi xuống địa ngục trần gian, nhưng những người trong địa ngục lại không hề cảm thấy như vậy. Họ đến từ khắp nơi, có người chạy trốn khỏi lũ lụt, có người ở quê không sống nổi lên Thượng Hải kiếm sống, nơi đây có rất nhiều cơ hội, chỉ cần nắm bắt được cơ hội là có thể phất lên.
Không lâu sau khi có thể ngồi dậy, Minh Chi cũng vào nhà máy dệt làm việc.
Cô cắt phăng mái tóc lưa thưa của mình, tự xưng là Lục Minh, người không biết còn tưởng cô là con trai.
Mỗi ngày đi làm về, tiền kiếm được chia một nửa cho bà chị, tối đến ăn cháo rau cải với tóp mỡ do bà chị nấu, Minh Chi nhận ra cuộc sống cứ thế trôi qua.
Miễn là cô không nghĩ đến Từ Trọng Cửu.
Lý trí mách bảo cô rằng những gì cô gặp phải không phải lỗi của anh, anh chỉ muốn khuất phục cô, giống như thuần hóa một con ngựa bất kham để bắt cô phục tùng. Nhưng về mặt tình cảm, cô không chịu đựng nổi.
Minh Chi nghĩ mình đúng là biến thái, ai chọc vào cô người đó sẽ gặp xui xẻo.
"Nhà này có cô con gái lớn bỏ đi, đăng báo tìm người hết lần này đến lần khác, còn nói tìm được người sẽ có hậu tạ." Bà chị lại nhắc đến chuyện này trên bàn ăn tối, dè dặt thăm dò, "Tôi thấy người trên báo này có nét giống cô, còn có vết sẹo trên tay nữa..."
Minh Chi không rụt tay lại, chỉ nói: "Không phải tôi."
Bà chị cất tờ báo cũ đi, lẩm bẩm nói, "Không phải thì thôi vậy."
Minh Chi không còn bận tâm đến quá khứ nữa. Cô giết người, người ta đương nhiên có thể giam giữ cô; cô đánh người bị thương, người ta đương nhiên cũng có thể đánh gãy xương cô; người làm trời nhìn, quả báo nhãn tiền, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Xét những việc cô đã làm, ông trời đối với cô cũng không tệ, không để cô sinh ra trong gia đình nghèo khó, dù sao cũng được ăn ngon mặc đẹp, được học hành tử tế, còn muốn gì nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn dành dụm thêm ít tiền, để cùng gia đình ba người bà chị chuyển đi khỏi nơi này. Ba mùa xuân hạ thu thì còn đỡ, đến mùa đông e rằng sẽ chết cóng mất. Hai đứa nhỏ nghịch ngợm kể với cô, năm ngoái chúng còn có một đứa em trai, trời lạnh bị ốm, không lâu sau thì cứng đờ ra tắt thở.
"Mẹ khóc đến chết đi sống lại."
Gia đình này không có đàn ông, lai lịch của đứa em trai là một dấu hỏi, nhưng bọn trẻ không bận tâm đến huyết thống của nhau, để sinh tồn chúng không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
Ở nơi này, chỉ có sống sót mới đáng để nỗ lực.