Tiếng ve sầu râm ran như phủ kín cả bầu trời, hoa hải đường xuân trong vườn nhà họ Quý đã tàn, chỉ còn cành lá lựu điểm xuyết vài nụ hoa nở rộ. Mùa sen đang độ, nhìn từ xa mặt hồ hoa lá xanh mướt, vừa mát mắt vừa đẹp đẽ.
Từ Trọng Cửu mới cắt tóc rất ngắn, làm nổi bật đôi lông mày và đôi mắt sâu thẳm. Trời nóng nực, chiếc áo sơ mi vải bông trắng ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng. Anh bàn xong chuyện làm ăn với ông Quý liền đến thư phòng mượn sách, bước đi trên con đường nhỏ, bất giác nhớ đến Minh Chi.
Không biết bây giờ cô đang trốn ở đâu.
Lẽ ra Minh Chi bị thương nặng như vậy lại vừa mới sảy thai, khả năng sống sót không lớn, nhưng Từ Trọng Cửu không tin cô sẽ chết. Anh luôn cảm thấy Minh Chi và mình là cùng một loại người, cho dù những người khác trên thế giới này chết hết, hai người họ cũng có thể tìm được đường sống. Tiếc là tờ rơi tìm người đã đăng tải nhiều lần như vậy, Minh Chi vẫn bặt vô âm tín, theo A Vinh thì e là lành ít dữ nhiều.
Từ Trọng Cửu không chịu nghe những lời này, nên A Vinh và những người khác không dám nói trước mặt anh. Cuối cùng ngay cả cha nuôi cũng biết chuyện, đặc biệt gọi Từ Trọng Cửu đến an ủi một phen. Ban đầu còn định tặng anh một cô vũ nữ mới vào nghề, nhưng Từ Trọng Cửu từ chối, anh chỉ nói sợ lộ chuyện đến tai nhà họ Quý, dù sao hôn ước giữa anh và cô Cả nhà họ Quý vẫn còn đó.
Từ Trọng Cửu không phải hạng người chịu thiệt. Nhưng để xứng đáng với đứa con anh và Minh Chi có được trong một đêm rồi lại mất đi trong chốc lát, anh quyết định giữ mình một thời gian. Ngoài ra, Từ Trọng Cửu không còn cách nào khác để thể hiện sự hối hận của mình.
Ban đầu anh định nhốt Minh Chi lại một tháng để cô bớt nóng tính, đợi cô cầu xin tha thứ rồi thả ra, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một La Xương Hải. Không chỉ hại đứa nhỏ mà còn khiến Minh Chi suýt mất mạng.
Trong thư phòng yên tĩnh, Từ Trọng Cửu tìm thấy trên giá sách cuốn sách mà lần trước anh thấy Minh Chi đang đọc, là một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh. Lật mở trang sách, câu đầu tiên chính là: "Một người đàn ông độc thân giàu có nhất định phải cưới vợ, đây là một chân lý được cả thế giới công nhận". Tuy rằng cảm thấy Minh Chi chịu ảnh hưởng của Hữu Chi nên toàn đọc mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu nhạt nhẽo, nhưng đột nhiên nhìn thấy câu này, Từ Trọng Cửu lại cảm thấy tác giả quả là người thú vị.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập, Từ Trọng Cửu khép sách lại, nghiêng người nấp sau giá sách.
Người lên lầu là Sơ Chi. Cô ta chạy rất gấp, đến tận cửa sổ mới dừng lại.
Sơ Chi thở hổn hển một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Cô ta lấy khăn tay ra định lau mồ hôi, nhưng vô tình làm đổ chồng sách trên bàn, những cuốn sách rơi xuống đất loảng xoảng.Từ Trọng Cửu vừa định bước ra giúp đỡ, thì Sơ Chi sau khi nhặt được hai cuốn sách bỗng trở nên mất kiên nhẫn, cô ta vung tay hất hết mấy chồng sách còn lại trên bàn xuống đất.
Đây không phải là Quý Sơ Chi mà Từ Trọng Cửu quen biết, cũng không phải là dáng vẻ cô ta muốn cho người khác nhìn thấy, anh dừng bước, vẫn nghiêng người đứng yên tại chỗ.
Có lẽ Sơ Chi cũng bị hành động của mình làm cho hoảng sợ, cô ta ngây người ra một lúc, rồi ngồi xổm xuống chậm rãi nhặt sách lên.
Mới nhặt được vài cuốn, dưới lầu lại có người đi lên, là cô hầu bên cạnh bà Quý, nói bà Quý có việc mời cô ta qua đó.
Sơ Chi không nói gì, chỉ cúi đầu nhặt sách. Cô hầu cười thúc giục lần nữa, thấy cô ta vẫn ngồi xổm ở đó, liền cùng nhau dọn dẹp.
Đợi họ đi rồi, Từ Trọng Cửu mới bước ra. Anh nhìn những cuốn sách trên bàn, cầm lấy cuốn tiểu thuyết kia lặng lẽ rời khỏi thư phòng, đồng thời quyết tâm rằng sau này dù anh và Minh Chi có bao nhiêu đứa con, cũng không thể để cô dạy dỗ, kẻo lại hình thành tính cách kiêu căng dễ dàng nổi nóng như vậy. Những cô con gái nhà họ Quý, từ Sơ Chi đến Minh Chi rồi đến Hữu Chi, cô nào mà chẳng trông có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng xét về cách hành xử thì chẳng có ai là tiểu thư ngoan ngoãn cả.
Cũng tại chuyện ở Mai Thành vẫn chưa xử lý xong, nếu không anh đã sớm đá A Vinh sang một bên, tự mình đi tìm Minh Chi, lớn tướng rồi mà ngay cả tìm người cũng không biết, thì còn làm được trò trống gì.
Thẩm Phượng Thư từ chức, nhưng chức vụ của Từ Trọng Cửu vẫn còn đó. Anh rời đi đã lâu, tự nhiên cũng có người muốn chiếm lấy vị trí của anh, nhưng huyện trưởng mới đến chỉ thích tiền tài, lại là kẻ ham mê tửu sắc, không thích làm việc. Từ Trọng Cửu lịch sự chu đáo lại biết điều, huyện trưởng mới vui mừng tự mình vơ vét tiền bạc, còn công việc thì giao hết cho Từ Trọng Cửu xử lý.
Ngoài công việc, Từ Trọng Cửu còn giúp cha nuôi mua được ba trăm mẫu ruộng lúa nước tốt. Ruộng là do nhà họ Quý bán ra, mua vào bán ra Từ Trọng Cửu cũng kiếm được chút lợi ích, cộng với số tiền của Minh Chi, anh đã bí mật mua một căn nhà nhỏ ở Tô Giới, dự định sau này sẽ an cư lạc nghiệp ở đó.
*****
Minh Chi dĩ nhiên không biết kế hoạch của Từ Trọng Cửu, nếu biết chắc chắn sẽ không đồng ý, cô không muốn ở lại Thượng Hải chút nào.
Có tiền cô muốn chạy xa thật xa, tránh gặp phải những người không muốn gặp.
Tục ngữ nói "một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán", bây giờ là lúc Minh Chi nghèo nhất, sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Ngoài những vết thương trên người, công việc ở nhà máy dệt cũng không dễ làm, trong phân xưởng vừa ồn ào vừa nóng nực, tiếng ồn khiến đầu óc cô choáng váng, còn hơi nóng thì khiến người ta toát mồ hôi hột, hết một ngày quần áo trên người ướt sũng.
Bà chị lấy một nửa số tiền Minh Chi kiếm được, mỗi bữa đều múc bát cơm đầu tiên cho cô, nhưng dù có ăn hết cũng chẳng tăng được cân nào, huống chi có những lúc mệt mỏi đến mức chẳng muốn ăn gì.
Qua mùa hè này sẽ ổn thôi, Minh Chi tự nhủ. Mùa hè là mùa tiêu hao năng lượng nhiều nhất trong năm, đến mùa thu trời mát mẻ, giấc ngủ và khẩu vị sẽ tốt hơn, lúc đó người cũng sẽ có sức lực hơn.
Trời nóng, hai đứa trẻ Bảo Sinh và Phúc Sinh suốt ngày chạy nhảy ngoài đường, đến tối mới về. Trẻ con nhà nghèo dù nhỏ đến đâu cũng biết tính toán, hai đứa mỗi ngày về đều không phải tay không, ít nhiều cũng có chút đồ. Minh Chi nghi ngờ có thứ là do chúng ăn trộm, nhưng cô cũng biết những người nghèo kiết xác mà vẫn giữ được khí tiết chỉ là số ít, còn bản thân cô không có tư cách dạy dỗ bọn trẻ về đạo đức.
Hôm nay Bảo Sinh lại xách về nguyên một miếng thịt.
Bảo Sinh đã mười tuổi, rất biết phân biệt đẹp xấu, xuất phát từ tấm lòng thành dâng miếng thịt cho Minh Chi. Mẹ của nó đi nhặt rác vẫn chưa về, còn Minh Chi làm ca sáng, đã tan làm về nhà. Nhìn hai đứa trẻ dán mắt vào mình, cô nhất thời nổi hứng, rửa sạch miếng thịt rồi thái thành từng miếng nhỏ, lại đưa tiền cho Bảo Sinh đi mua đường phèn, hoa hồi các loại gia vị, tỉ mỉ nấu một nồi thịt kho.
Bảo Sinh và Phúc Sinh ngậm một viên đường phèn to tướng, phồng má đứng bên bếp lò than nhìn chằm chằm vào nồi thịt, hít mạnh một hơi rồi thở ra từ từ, quyết không bỏ sót một chút mùi thơm nào bay ra.
Minh Chi nhìn mà buồn cười, vừa cười vừa chợt nghĩ may mà đứa bé trong bụng chưa kịp bén rễ, nếu không thì phải làm sao. Nếu không phải bác sĩ nói cô bị sảy thai, bản thân cô cũng không hề nhận ra mình đã mang thai. Nhưng sảy thai cũng tốt, nếu không biết đâu mười tám năm sau lại có thêm một Từ Trọng Cửu hoặc Quý Minh Chi đáng ghét nữa. Cô rất tự hiểu mình, cả cô và Từ Trọng Cửu đều không thích hợp có con, hai người đều cố chấp và nóng nảy như nhau.
Đợi đến khi thịt kho đã chín, Minh Chi múc cho Bảo Sinh và Phúc Sinh mỗi đứa một bát nhỏ, để chúng đỡ thèm. Còn bản thân cô, mỉm cười ngồi nhìn hai đứa bưng bát ăn ngon lành.
Trời nóng thịt để không được lâu, bữa tối mẹ con bà chị ăn hết sạch.
Cái bụng quanh năm thiếu thịt mỡ không chịu nổi món ngon đột ngột ập đến, nửa đêm Minh Chi bị tiếng bước chân rầm rập ngoài kia đánh thức. Ba mẹ con sợ nóng ngủ ngoài trời, cứ chạy ra chạy vào như đèn kéo quân.
Phúc Sinh tám tuổi, ngồi xổm bên bờ sông vừa ngủ gật vừa đi ngoài, đang mơ màng thì trượt chân ngã xuống sông.
Bảo Sinh nhanh mắt định kéo nó lại, nhưng người nhỏ sức yếu không thành công. Nó còn chưa kịp kéo quần lên, vội vàng nhảy xuống nước vớt em trai.
Vất vả lắm mới đưa được người lên bờ, Phúc Sinh nằm đó ọe ọe nhổ nước.
Bảo Sinh bước tới, giơ tay tát bốp bốp vào mặt Phúc Sinh.
Mặt sông quá kinh tởm, đến cả Bảo Sinh lớn lên trong bãi rác cũng thấy khó chịu. Nó chỉ vào mũi Phúc Sinh hùng hổ chửi bới: "Đồ khốn kiếp!"
Chiếc quần không biết bay đi đâu mất, nó đang đứng đó dạy dỗ em trai trong khi vẫn trần truồng ở nửa thân dưới. Bà chị thấy không chịu nổi, bước lại gần, giơ tay tát mạnh vào hai bên má của Báo Sinh, hét lên: "Tên nhóc thối tha!"
Quần rách đến mấy cũng là quần, may thêm một cái không cần tiền sao.
Đánh con xong, đến giờ ngủ vẫn phải ngủ, muốn đi ngoài thì vẫn cứ đi.
Minh Chi ngủ gà ngủ gật một lát, trời vừa hửng sáng đã ra ngoài đi làm. Đến khi tan ca về mới biết hai đứa trẻ không ổn, chúng sốt cao, vừa nôn vừa tiêu chảy, bụng chướng lên, đi ngoài toàn máu mủ. Bà chị mời đại phu đến khám, bảo là bệnh kiết lỵ, sắc thuốc cho chúng uống nhưng không thấy đỡ chút nào. Lại mời đại phu khác, nhưng đại phu không chịu kê đơn, nói sống chết có số, không phải sức người có thể thay đổi được.
Suốt một ngày, hai đứa trẻ co giật nhiều lần, đến tối thì không nói được nữa, cũng không biết là đang ngủ hay hôn mê.
Bà chị bất lực đành thử cho chúng uống nước tỏi, nhưng nào có tác dụng gì. Vừa cho vào miệng, nước lại trào ra từ khóe miệng.
"Đưa đến bệnh viện đi." Minh Chi nói.
Cô biết không có tiền, nhưng phải làm sao đây, cô không thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ đang sống sờ sờ mà chết đi được.
Sẽ có cách thôi, cô tự nhủ, trước tiên cứ vượt qua lúc này đã.