Cũng có nơi chữa bệnh cho người nghèo, nhưng với tình trạng của Bảo Sinh và Phúc Sinh, nhiều khả năng là nằm vào rồi lại nằm ra. Không cần Minh Chi nói, mẹ Bảo Sinh cũng hiểu, chị ấy lôi ra tất cả những thứ đáng giá trong nhà, đặt hai đứa trẻ lên chiếc xe đẩy rác thường ngày. Một người kéo phía trước, một người đẩy phía sau, đến một bệnh viện của người nước ngoài ở Tô Giới.
Mẹ Bảo Sinh trông chừng hai con trai, nhìn Minh Chi nói chuyện với bác sĩ người Đức bằng tiếng Tây, cuối cùng lại thuyết phục được bác sĩ giúp đỡ, xin bệnh viện cho khất nợ viện phí.
Bảo Sinh và Phúc Sinh bị kiết lỵ nặng, sắc mặt bác sĩ nghiêm trọng, "Sao không đưa đến sớm hơn? Nguy hiểm lắm rồi."
Ông ấy cũng biết nói một ít tiếng Trung, thành thật nói với mẹ Bảo Sinh, "Để lâu quá đã suy kiệt rồi, rất nguy hiểm."
Mẹ Bảo Sinh nghe hiểu từng chữ, nhưng ghép lại với nhau thì thành ra một mớ hỗn độn. Chị ấy hoang mang nhìn Minh Chi, nhưng Minh Chi đã kiệt quệ, gương mặt vô cảm không đáp lại.
Minh Chi chỉ muốn ngã xuống ngủ một giấc, điều kiện phòng bệnh rất tốt, có cả máy lạnh hiếm hoi, sạch sẽ mát mẻ rất thích hợp để ngủ.
Nhưng lấy đâu ra tiền?
Minh Chi vắt óc suy nghĩ mà không ra, bỗng nhiên sụp đổ: Có phải con cô đâu, giúp được lúc nào hay lúc đó, không giúp được cũng chẳng còn cách nào. Bùn đất qua sông còn lo chưa xong, làm sao cứu giúp được chúng sinh, người nghèo sinh ra đã phải chịu khổ, sớm được giải thoát cũng là một con đường khác.
Cuối cùng cô nảy ra một ý nghĩ xấu xa, cùng lắm thì bỏ trốn, dù sao người nợ tiền là mẹ Bảo Sinh.
Làm vậy tự nhiên là không tốt, bác sĩ thấy cô nói tiếng Anh lưu loát, tưởng người có học thức sẽ giữ thể diện. Nhưng Minh Chi vốn chỉ định thử xem sao, không ngờ lại thành công, trong lòng thoải mái liền có chút được voi đòi tiên, co ro vào một góc ngủ một giấc ngon lành.
Đến hơn chín giờ tối, Bảo Sinh vẫn ổn, nhưng Phúc Sinh bỗng nhiên co giật dữ dội. Bác sĩ được gọi từ nhà đến, cùng với trợ lý và y tá vội vàng cứu chữa, nhưng vẫn không cứu được Phúc Sinh.
Mẹ Bảo Sinh lặng lẽ lau người thay quần áo cho Phúc Sinh, để nó không phải trần truồng ra đi, lại trần truồng trở về.
Minh Chi rùng mình một cái, máy lạnh quá lạnh, cô phải ra ngoài hít thở không khí.
Cái nóng hầm hập ập đến, làn da lộ ra ngoài ướt đẫm mồ hôi, Minh Chi ngồi xuống bậc thềm, toàn thân đau nhức. Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhớ đến hôm qua hai đứa trẻ còn vui vẻ húc đầu vào nhau tranh ăn thịt, dáng vẻ tiếc rẻ không muốn bỏ sót một chút mùi thơm của thịt kho vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Còn lúc này ở bệnh viện, không khí bên ngoài là một mùi hỗn tạp, ngột ngạt và khó chịu.
Minh Chi đưa tay quạt quạt, nhưng mùi vị đó vẫn quẩn quanh nơi chóp mũi. Mắt cay xè, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, cô có thể khóc thương cho Phúc Sinh, nhưng sẽ có ai khóc thương cho cô, sống trên đời quả thực là khổ.
Vài lời nói tưởng như đã bị xóa nhòa bỗng nhiên hiện lên từ sâu thẳm trong ký ức.
Anh nói, "Đừng ngốc nữa, chúng ta không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiến về phía trước. Có cơ hội để mượn sức, tại sao lại không dùng." Lúc đó cô vừa lo lắng vừa tức giận, không nghe lọt tai cũng không muốn nghe.
"Anh nghiêm túc đấy, nên nhất định phải làm cho xong." Anh thì thầm bên tai cô, "Chúng ta có thể chỉ làm một nghi lễ, nhưng cả em và anh đều biết nghi lễ chỉ là hình thức, không đại diện cho suy nghĩ thực sự trong lòng."
"Em nói xem em có mệt không?"
"Nghe lời anh, em sẽ sống tốt hơn."
Bóng cây lay động, Minh Chi đứng dậy, cảm nhận được có gió thổi. Gió nóng hầm hập, nhưng luồng không khí chuyển động khiến cô dễ chịu hơn nhiều, mồ hôi đọng trên da cuối cùng cũng chảy xuống.
Minh Chi lau mồ hôi, nhận ra chiếc áo dài vải trúc đã dính chặt vào người. Cô không nói với mẹ Bảo Sinh, một mình quay về túp lều, sáng hôm sau mượn điện thoại của bệnh viện gọi theo số liên lạc trên báo, "Tôi là Quý Minh Chi."
****
Từ Trọng Cửu nhận được tin, bỏ dở công việc vội vàng đến Thượng Hải, đến nơi A Vinh dẫn anh vào trong.
Con ngõ nhỏ hẹp, mấy đứa trẻ tụ tập chơi đùa, cô bé giúp việc nhà người ta ngồi ở cửa nhặt rau. Hễ bọn trẻ chạy ra khỏi tầm mắt, cô bé lại lên tiếng ngăn cản. Với Từ Trọng Cửu và A Vinh đang vội vã đi ngang qua, cô bé tò mò liếc nhìn nhưng không để ý lắm. Theo kinh nghiệm của cô bé, những người ăn mặc chỉnh tề như vậy, trừ phi là diễn viên, còn không thì không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
A Vinh đón Minh Chi về, sợ lại xảy ra chuyện gì nên đưa cô về nhà mình.
Từ Trọng Cửu theo A Vinh đi qua hành lang tối om lên cầu thang. Hai người đều mặc áo sơ mi quần tây, trông giống như đồng nghiệp ở công ty nước ngoài.
A Vinh mở cửa nhà mình, người giúp việc ra đón, nhỏ giọng nói, "Cô ấy ăn được nửa bát cháo, rồi ngủ thiếp đi."
Trong chậu ốc cũng có đất dụng võ, nhà A Vinh là kiểu nhà hai tầng. Tầng dưới là nhà bếp, tầng trên mới là phòng ngủ và nơi sinh hoạt. Người giúp việc đang làm việc trong bếp, bật radio nhỏ. Trên đài phát ra một giọng hát trong trẻo, "... một bàn cờ, phía Đông dựa vào chiếc đàn, phía Tây một ván cờ chưa tàn, thoạt nhìn thì đen thắng mà hóa ra trắng thua..."
Từ Trọng Cửu nghiêng đầu cười với A Vinh: "Cậu thu xếp nơi này ổn đấy." Sợ đánh thức Minh Chi, anh nhẹ chân bước từng bước lên lầu hai.
Lầu hai có bố cục khác hẳn. Phía ngoài là phòng khách, chính giữa đặt một bàn mạt chược. Từ Trọng Cửu bật cười khi tưởng tượng cảnh Minh Chi ăn vận như một bà chủ thời thượng ngồi đó đánh bài. Anh không hình dung nổi, cô bé ngây ngô ngày nào làm sao hợp với cái bàn bài trơn tru này.
Dãy cửa sổ phía Đông đều mở toang vì trời nóng. Rèm tre cuốn lên một nửa để chắn nắng.
Cửa phòng ngủ không đóng, Từ Trọng Cửu đẩy cửa bước vào, ngay lập tức nhìn thấy Minh Chi.
Cô nằm ngủ trên chiếc giường tre cạnh cửa sổ, tay cầm quạt lụa che nửa mặt.
Gầy.
Lần trước khi anh rời đi, cô đã gầy lắm rồi, bây giờ lại càng gầy đến thảm hại. Tóc tai xơ xác, má hóp lại, nhìn như chỉ còn da bọc xương. Cổ tay khẳng khiu như que củi, khiến tay áo càng thêm rộng thùng thình.
Từ Trọng Cửu thầm nghĩ, huấn luyện chim ưng cũng chẳng khác gì, giờ chim mỏi đã bay về tổ, cũng đến lúc cho ăn rồi. Anh kéo ghế ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay phải của Minh Chi, nhẹ nhàng đưa lên môi mình.
Minh Chi khẽ cựa mình, mở mắt thấy là Từ Trọng Cửu, rồi lại nhắm mắt.
Từ Trọng Cửu khẽ hôn mu bàn tay cô, không nói gì.
Người giúp việc mang lên hai chai nước ngọt có đá. Từ Trọng Cửu uống một hơi hết sạch một chai, ợ một tiếng rõ to rồi chợt thấy buồn ngủ. Hằng ngày anh có quá nhiều việc phải làm, nào công việc, nào chuyện riêng, vừa phải lo tạo dựng danh tiếng kiếm tiền, vừa phải để tâm đến Minh Chi. Giờ đã vất vả tìm được người rồi, chút tủi thân dâng lên, anh quyết định chiều chuộng bản thân một phen, bèn bế Minh Chi sang một bên, ngang nhiên chiếm lấy nửa chiếc giường tre.
Từ Trọng Cửu nằm xuống giường, ôm Minh Chi như ôm một đứa trẻ, rồi chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời dần dần lặn xuống, bên ngoài vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ, tiếng bát đũa va chạm, mùi thức ăn thơm phức bay vào.
Từ Trọng Cửu hé mắt nhìn bầu trời xanh trong veo ngoài cửa sổ, lòng bình yên lạ thường. Anh có rất nhiều kế hoạch cho cuộc đời mình. Năm ngoái làm ăn thua lỗ đến mức sạch vốn, nhưng năm nay thì khác. Anh đã rút kinh nghiệm, đầu tư đất đai, công trái đều thuận lợi. Hơn nữa, nhờ ngày càng được cha nuôi coi trọng, anh đã góp vốn vào công ty thương mại, dự kiến cuối năm sẽ được chia một khoản lợi nhuận kha khá. Dù sao cũng đủ nuôi Minh Chi rồi.
Minh Chi cựa mình, anh đưa mắt nhìn cô, hai người chạm mắt nhau.
"Đói không?", Từ Trọng Cửu ngồi dậy hỏi.
Minh Chi lắc đầu. Cô phải đưa tay ôm lấy cổ anh để khỏi trượt xuống, mãi đến khi cả hai ngồi thẳng dậy mới buông ra.
Thấy dáng vẻ dè dặt của cô, Từ Trọng Cửu nổi hứng trêu chọc. Anh đột nhiên hét lớn, dang tay tung Minh Chi lên cao. Cô kêu lên một tiếng ngắn ngủi, nhưng không sao, rơi xuống an toàn vào vòng tay anh.
Anh cúi đầu cười với cô: "Đi, ăn cơm thôi."
Người giúp việc đã làm rất nhiều món: đậu tương ngâm rượu, củ năng ngâm rượu, chân gà ngâm rượu, tôm chiên dầu, nghêu xào rau, cá diêu hồng sốt chua ngọt, bày kín cả bàn.
A Vinh biết ý lui ra ngoài, để lại hai người ngồi đối diện nhau.
Từ Trọng Cửu múc cho Minh Chi một bát canh gà: "Uống nhiều một chút."
Minh Chi im lặng nhận bát canh, uống từng ngụm nhỏ, vết sẹo trên mu bàn tay càng thêm rõ ràng.
Anh không nhịn được đưa tay xoa đầu cô: "Sao vậy? Ngốc rồi à? Không biết nói nữa hả?"
Minh Chi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi cụp mắt nhìn bát canh của mình, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: "Canh ngon lắm."
Từ Trọng Cửu lại gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát cô: "Ăn nhiều thịt vào."
Minh Chi nhìn chằm chằm miếng thịt, theo bản năng ấn nó xuống dưới cơm. Từ Trọng Cửu không để ý, lại chọn một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ, vừa thao thao bất tuyệt vừa gắp vào bát cô: "Làm thịt kho phải dùng thịt ba chỉ, nạc mỡ xen kẽ mới ngon."
Minh Chi không chịu nổi nữa, đặt bát xuống: "Tôi không ăn thịt."
Từ Trọng Cửu ngẩn ra: "Tại sao?"
"Không muốn ăn."
Từ Trọng Cửu vừa tức vừa buồn cười: "Lại ăn chay à? Không đúng, vừa nãy em còn uống canh gà mà. Đừng giở trò nữa, em gầy trơ xương rồi kìa."
Minh Chi cúi đầu nhìn bát cơm, im lặng chống đối. Từ Trọng Cửu cầm lấy bát, dùng thìa múc đưa đến bên miệng cô: "tôi đút cho."
Minh Chi không động đậy.
Lại giở chứng rồi? Từ Trọng Cửu cau mày, gân xanh trên trán giật giật, bực bội nói: "Cơm ngon không ăn, lại muốn ăn cơm tù à? Tôi đã nói rồi, tôi không thích dỗ dành đâu, em suy nghĩ kỹ hậu quả rồi hãy làm."
Minh Chi vẫn không động đậy.
Từ Trọng Cửu đặt bát xuống, cảm thấy như đấm vào bông, lại không thể thật sự đưa cô trở lại nhà giam. Anh châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc quyết định cho Minh Chi thời gian một điếu thuốc, nếu cô vẫn ngoan cố, anh đành phải dùng cách mạnh để dạy cho cô biết thế nào là "ở nhà người khác thì phải theo lệ nhà người ta".
Thấy thuốc sắp tàn, Từ Trọng Cửu thầm hạ quyết tâm, định mở miệng nói thì Minh Chi bưng bát lên, ăn hết sạch cơm trong ba bốn miếng, kể cả hai miếng thịt kia.
"Chậm thôi, chậm thôi, coi chừng nghẹn.", Từ Trọng Cửu vừa kinh ngạc vừa buồn cười, cảm thấy mình như nhặt về một con chó chứ không phải Minh Chi, chuyên môn cắn chủ. Anh đặt chai nước ngọt trước mặt Minh Chi: "Trời nóng, uống cho mát."
Minh Chi nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Chưa kịp để Từ Trọng Cửu dặn "uống từ từ" thì cô đã ợ một tiếng rõ to, sắc mặt đột ngột thay đổi, ôm miệng đứng dậy, nôn thốc nôn tháo.
Từ Trọng Cửu bất ngờ dở khóc dở cười, lấy khăn tay lau sạch những thứ dơ bẩn trên đầu và người. Vì không chắc Minh Chi cố ý hay vô tình, anh đành coi như cô không cố ý để khỏi mất mặt.
Anh không thể nhốt Minh Chi trở lại nhà giam, người chỉ còn da bọc xương. Mèo có chín mạng, cô thì chỉ có một.