Nửa đêm Minh Chi tỉnh giấc.
Cô mơ thấy mình vẫn lấy chồng vào nhà họ Thẩm, xung quanh có rất nhiều người với khuôn mặt mờ ảo. Cô mặc bộ quần áo mới may, cổ áo cao và cứng khiến cằm không thể cử động. Sân nhà tầng tầng lớp lớp, tà váy dát vàng lắc lư, đi mãi không hết những cánh cửa hình trăng non. (Hán Việt gọi là nguyệt môn ấy)
Cô biết mình đang mơ nên cũng không để tâm, chỉ thấy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, muốn xem điểm cuối cùng là ở đâu.
Bên cạnh có những tiếng thì thầm, cô ngẩng đầu lên nhưng không tìm thấy người nói, vậy mà từng câu từng chữ rõ ràng như in trên giấy trắng mực đen.
"Không phải do bà Quý sinh ra, mẹ ruột của cô ta bỏ con chạy theo trai, đi làm vũ nữ rồi."
"Nhà tử tế thì không cần cô ta, nhà kém hơn thì lại sợ phiền phức sau này, nhà nghèo thì ba ngày hai bữa lại đến xin xỏ, nói ra cũng mất mặt."
"Gả cho cháu trai của bà Quý... Người đó bị bệnh, bệnh về thân thể, đầu óc cũng không bình thường, báo chí có đăng mà... Không có lửa làm sao có khói."
Nghe thấy nhắc đến Thẩm Phượng Thư, cô đột ngột quay đầu lại, những tiếng nói đó liền biến mất.
Cô mơ màng tiếp tục đi về phía trước, ngẩng đầu lên thì thấy người đứng bên cửa sổ, chẳng phải là Thẩm Phượng Thư sao. Anh ấy hỏi: "Em không muốn lấy anh sao?"
Đối diện với khuôn mặt này, cô biết rõ là mơ nhưng vẫn do dự, tại sao lại không gả cho anh họ? Ở bên cạnh anh ấy, có thể sống những ngày tháng nhàn hạ. Có lẽ sẽ phải chịu chút ấm ức, nhà họ Thẩm có nhiều người như vậy, nhà họ Quý lại có nhiều chị em họ như vậy, ai bảo anh ấy là anh họ chứ, định sẵn là không thể sống một mình.
Nhưng anh ấy là một người tốt, một người thực sự tốt. Cô sợ anh ấy, bởi vì cô có quá nhiều suy nghĩ không thể để người khác biết, còn anh ấy, ngoài tấm lòng từ bi còn có cả thủ đoạn cứng rắn.
"Đừng sợ." Bên tai có người thì thầm, Minh Chi quay đầu lại, là Từ Trọng Cửu. Anh ôm lấy vai cô dịu dàng nói: "Có anh ở đây rồi."
Thân mật như vậy ngay trước mặt anh họ! Cô giật mình, quay đầu lại thì người bên cửa sổ đã biến mất.
Sau một tiếng cười lạnh, Từ Trọng Cửu cũng biến mất không thấy tăm hơi, trước mặt cô chỉ còn lại một bức tường.
Vượt qua nó!
Bọn lính đuổi theo ầm ầm, cô co chân chạy, đến chân tường thì mượn đà lao lên.
Giấc mơ đột ngột dừng lại. Bóng tối nhanh chóng lùi lại, Minh Chi mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu đen.
Rèm cửa đều được kéo kín, trong phòng ấm áp và yên tĩnh, nhìn lâu cũng có thể nhận ra hình dáng đồ đạc. Không biết từ lúc nào ngoài trời đã đổ mưa, tiếng mưa rơi trên cửa kính rào rào. Cũng có kẻ rảnh rỗi, trong đêm mưa gió thế này mà lại hứng thú đốt pháo, hai tiếng nổ rồi lại ngừng một lúc, cứ thế làm tỉnh giấc những người đã chìm vào giấc mộng, Minh Chi cũng là một trong số đó.
Cô vẫn còn ngái ngủ, chậm rãi hồi tưởng lại giấc mơ vừa rồi, rồi tự cười nhạt một tiếng.
Đã làm rồi, còn sợ gặp ai nữa chứ?
Chế giễu, chua xót, cay đắng,... tất cả đan xen vào nhau, cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào. Nhưng Minh Chi không lo lắng, trong khoảng thời gian trốn khỏi nhà tù phòng tuần bộ dưỡng thương, cô đã học được một điều, đó là dù có buồn đến đâu, thậm chí là đau khổ đến tuyệt vọng, chỉ cần lặng lẽ chờ đợi, những suy nghĩ khiến người ta muốn chết đi cho rồi sẽ qua đi, thứ còn lại chỉ có: phải sống.
Sống tiếp, và phải sống tốt hơn.
Chết có gì khó đâu, Phúc Sinh chỉ bị ốm một trận, thế mà dễ dàng chết đi như vậy. Trời đất vô tình coi vạn vật như chó rơm, ai cũng chẳng thể nói mình có quyền sống hơn người khác. Cô, Quý Minh Chi đã không chết, vậy thì những cay đắng đã nếm trải, những tổn thương đã phải chịu đều là để chuẩn bị cho hiện tại và tương lai. Không trải qua những điều đó, sao cô biết có thể tự mình làm được mọi thứ.
Minh Chi lặng lẽ suy tính, khi trời tờ mờ sáng vẫn chưa ngủ được. Nhưng cô không lo lắng, đóng cửa lại, căn nhà nhỏ này chính là thế giới riêng của cô, đừng nói là dậy muộn, dù có nằm lì trên giường cả ngày cũng là quyền tự do của cô.
Tất nhiên Minh Chi không ngủ nướng, thời gian thức dậy cũng giống như mọi khi. Vẫn như thường lệ tập thể dục buổi sáng xong thì ăn sáng. Ăn sáng xong, cô cầm một cuốn sách ngồi bên cửa sổ đọc, bây giờ ngoài việc nuôi sống bản thân còn phải lo cho ba người nữa, học thêm được chút nào hay chút ấy.
Cố Quốc Hoàn xách một chiếc bánh kem to đến chơi.
Cậu ta tự ý mua rất nhiều đồ dùng Tết, hoa thủy tiên, tranh Tết, ô liu xanh,... còn lì xì trước cho bảo mẫu và hai mẹ con Bảo Sinh, dặn dò họ phải hết lòng hầu hạ Minh Chi.
Bảo mẫu từng sống ở thành phố lớn, đã chia tay với người đàn ông ở quê từ lâu, tự mình bươn chải bên ngoài đã nhiều năm, năm nay vẫn như cũ không về quê. Hai mẹ con Bảo Sinh thì càng khỏi phải nói, nếu còn lưu luyến quê nhà thì đã chẳng tha phương cầu thực. Cộng thêm Minh Chi, bốn người này đã sớm dự định đón một cái Tết giản dị, không cần Cố Quốc Hoàn quan tâm, ba người kia cũng không dám lơ là chủ nhân.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Minh Chi, bảo mẫu và những người khác không khách sáo nhận lấy lì xì.
Cố Quốc Hoàn tự cho mình đã làm một việc mà đàn ông nên làm, vui vẻ lại gần Minh Chi: "Có học thức ghê! Là bài tập ở trường sao?"
Minh Chi đang cầm trên tay cuốn "Của cải của các quốc gia", đọc đến mức buồn ngủ díp cả mắt. Nhờ phúc từng học ngắn hạn ở trường thương mại, cô xem sổ sách không thành vấn đề, nhưng nâng lên tầm lý luận thì lại đuối sức. Có thể nói là chữ nào cũng biết, ghép thành câu thì cũng hiểu sơ sơ, nhưng một đoạn văn dài thì cứ như mây trôi, chưa kịp vẫy tay áo đã tan biến không còn chút dấu vết.
Đối với lời khen ngợi nhầm lẫn của Cố Quốc Hoàn, Minh Chi không phủ nhận cũng không khẳng định, dù sao thì cậu ta cũng sẽ tự mình líu lo tiếp chuyện.
Các con nuôi của ông chủ Cố đã từ khắp nơi tụ tập về, chuẩn bị chúc Tết ông già, từ ngày mai Cố Quốc Hoàn cũng phải ở nhà tiếp khách. Cậu ta bĩu môi báo cáo tình hình này cho Minh Chi, rồi đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Hay là cô đến chúc Tết đi? Cha tôi lì xì rất hậu hĩnh đấy!"
Minh Chi không có sở thích chen chúc trong một căn phòng toàn đàn ông, vừa định lắc đầu từ chối lời mời của cậu ta, thì lại nhớ đến hai người: La Xương Hải và Từ Trọng Cửu.
Từ Trọng Cửu đã dặn cô tạm thời không được động đến La Xương Hải, nhưng mà....! Anh đã bỏ rơi cô rồi, tại sao cô còn phải nghe lời anh chứ.
Nhưng lời của ông chủ Cố thì không thể không nghe.
Ánh mắt Minh Chi vừa lóe lên đã lại tối sầm.
Cố Quốc Hoàn không biết suy nghĩ của Minh Chi, vẫn hào hứng giới thiệu: "Đã mời gánh hát rồi, hát ba ngày liền, ở nhà là tiệc đứng, đến là có ăn. Cô chỉ cần chào hỏi cha tôi một tiếng là có tiền bỏ túi, lời lắm."
Cậu ta tự cho là mình chu đáo: "Cô không phải muốn đầu tư sao? Cha tôi quen biết rộng, chỉ cần nói giúp cô một tiếng là được."
Minh Chi biết, ông chủ Cố đã kiếm đủ vốn liếng trong những phi vụ làm ăn mờ ám, mấy năm gần đây đã chuyển hướng, khách khứa lui tới toàn là những người có máu mặt. Có thể nói là từ quan chức cho đến dân thường, hạng người nào ông ta cũng quen biết, ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Cô mỉm cười: "Vậy thì không cần đâu. Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thích hợp xuất hiện ở những nơi đông người."
"Vì sao?" Vừa dứt lời, Cố Quốc Hoàn đã hiểu ra, đương nhiên là càng nhiều người biết đến Minh Chi, cô càng không thích hợp làm những việc bí mật. Cậu ta nhất thời xúc động, đưa tay ra nắm lấy tay cô: "Hay là cô lấy tôi đi? Nhà tôi sẽ không để cô thiếu thốn đâu."
Minh Chi thản nhiên tránh khỏi tay cậu ta, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay đầu lại nói một cách nhẹ nhàng: "Tôi đã kết hôn rồi, đây là nhà họ Từ."
Cố Quốc Hoàn ngạc nhiên nhìn cô: "Cô Lục, không ngờ tư tưởng của cô lại cổ hủ như vậy, bây giờ là xã hội tự do, cả nam và nữ đều có thể tìm kiếm người yêu phù hợp hơn mà."
Minh Chi nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ: "Tôi biết, tôi rất tận hưởng sự tự do này."