Đêm xuống, trong đại sảnh cũng có một ban nhạc, người chơi kèn Clarinet và Violin phối hợp rất ăn ý, tiếng nhạc êm ái như nhung, nhưng không có mấy ai lắng nghe.
Trong đại sảnh có rất nhiều bàn, bàn nào cũng có người, bàn chuyện làm ăn, gặp gỡ bạn bè, nghỉ chân sau khi chơi mệt, còn có hai người họ.
Sự ồn ào là lớp vỏ bọc tốt nhất, đủ để che giấu những gợn sóng trong lòng.
Thẩm Phượng Thư có rất nhiều điều muốn hỏi Minh Chi, nhưng mở miệng ra lại thành, "Ăn chút gì nhé?" Anh ấy gọi người phục vụ, gọi một phần sữa tươi hạt dẻ.
Cô gái trước mặt tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt trái xoan sáng bóng như ngọc, hàng mi cong và dài, giống như nụ hoa mới nở đang ở độ tuổi đẹp nhất, nhưng thần sắc cùng vết sẹo trên tay, lại khiến cô khác biệt với những cô em gái được nuông chiều trong khuê phòng.
Minh Chi phát hiện Thẩm Phượng Thư đang chú ý đến mu bàn tay mình. Cô do dự một chút rồi thản nhiên nói, "Đã khỏi rồi ạ, có thể dùng sức, trừ thêu thùa ra thì việc gì cũng làm được."
Châm cứu và xoa bóp trong thời gian dài đã giúp tay phải của cô hồi phục được tám chín phần so với trước kia.
Thẩm Phượng Thư ngẩng mắt nhìn Minh Chi, càng thêm chắc chắn cô không còn là cô gái nhỏ nhút nhát ngày nào, điều này khiến tim anh đau nhói, thời gian chẳng hề lưu tình một ai, mà anh thì đã bỏ lỡ cô.
Cân nhắc lời nói một hồi, cuối cùng anh ấy cũng mở lời, "Chuyện cũ, Trọng Cửu đã kể toàn bộ với anh rồi."
Toàn bộ ư? Minh Chi khẽ nhướng mày. Thú vị thật, không biết Từ Trọng Cửu sẽ nói những gì, cô rất tò mò, "Ví dụ như?"
Nhìn ánh mắt trong veo của Minh Chi, Thẩm Phượng Thư không nói nên lời. Từ Trọng Cửu không giấu giếm chút nào: ép buộc cô kết hôn, còn đưa cô vào tù khiến cô bị thương nặng. Nguyên nhân cậu ấy làm vậy không khó hiểu, cô giam cầm cậu ấy khiến cậu ấy mắc bệnh nặng suýt chết nơi đất khách quê người. Trong chuyện này ai tổn thương ai sâu sắc hơn, dường như không có lời giải đáp. Nhưng truy cho cùng, Thẩm Phượng Thư chỉ hận bản thân đã không nhận ra sự miễn cưỡng của cô.
Đúng vậy, anh đã hỏi cô có đồng ý lấy anh không. Cô đã trả lời đồng ý. Nhưng mà, cô có thể không đồng ý sao? Cô chỉ là một cô gái nhỏ làm sao có thể trái ý gia đình. Nực cười là khi anh nhận được câu trả lời của cô thì tự cho là đã làm tròn trách nhiệm, không hề suy nghĩ sâu xa thêm nữa.Thẩm Phượng Thư lắp bắp, nghìn lời vạn chữ chìm trong những cảm xúc phập phồng. Cuối cùng anh ấy cũng thốt ra tiếng, "Em... bây giờ có tính toán gì không?"
"Học hành, kiếm tiền." Minh Chi nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung, "Cứ đi từng bước một đã."
"Nếu không đủ tiền..." Thẩm Phượng Thư còn chưa nói hết, Minh Chi đã nhẹ nhàng ấn vào tay anh ấy, cắt ngang, "Anh họ, không cần đâu ạ. Em nợ anh rất nhiều, nợ thêm nữa e là không trả nổi." Cô nhìn thấu tâm tư của anh ấy, "Bây giờ em sống rất tốt. Đã ra ngoài rồi em nên tự mình xoay sở, nếu không cũng chẳng cần phải rời đi."
Thẩm Phượng Thư đều hiểu. Anh ấy không hối hận vì đã từ bỏ bút nghiên theo nghiệp võ, cầu nhân đắc nhân, hy sinh là điều khó tránh khỏi, nhưng...
"Anh họ, nói về em nhiều rồi, còn anh thì sao?" Minh Chi dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng đảo món bánh trên đĩa. Cô không từ chối được, nhưng nhất thời lại không có khẩu vị ăn.
Tạ tường quân sau khi thoát nạn, vô cùng cảm kích Thẩm Phượng Thư và Từ Trọng Cửu. Nghe nói Thẩm Phượng Thư đã rời chức vị huyện trưởng, ông ấy không nói hai lời liền xin cho anh ấy một vị trí giáo viên trường quân đội. Thẩm Phượng Thư cảm kích ý tốt của ông ấy, bèn nhận lời làm giáo viên. Chỉ là đàn ông vùng Giang Nam đa phần yếu đuối, không ít học viên không chịu nổi ba tháng đã bỏ học về nhà, Thẩm Phượng Thư nghiêm khắc cũng là đối tượng bị họ than phiền.
Cuộc sống ở trường quân đội ít hao tâm tổn trí, nhiều lao động chân tay, vì vậy Thẩm Phượng Thư cũng khôi phục được chút phong độ ngày xưa. Thêm vào đó, thuốc Bắc điều dưỡng lâu dài đã có hiệu quả, anh ấy cũng không cần thường xuyên dựa vào ý chí để đè nén bệnh tật, tinh thần so với trước kia cũng tốt hơn nhiều.
"Anh đang dạy học." Thẩm Phượng Thư nhìn Minh Chi, "Lần đó anh ở Trường Sa." Có vài lời như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể thổ lộ, "Anh đã tìm đến Trường Sa, đến căn nhà các em thuê tạm, nhưng người đã đi nhà trống, ngay cả chủ nhà cũng không biết các em đi lúc nào. Anh đi về phía Nam đến tận Quảng Châu, nghe nói Tạ tướng quân gặp chuyện, lại vội vàng quay về Trường Sa. Nhưng anh lại đến muộn, em đã bị thương sống chết không rõ. Bọn anh đã tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy em."
Anh ấy từng là dũng tướng trên chiến trường, cho dù vô vọng, cũng phải tranh thủ một tia hy vọng mong manh.
"Em biết. Lúc đó anh đến là để bắt em về sao?" Chuyện đã qua, cô hỏi rất bình tĩnh, "Người của Từ Trọng Cửu đã cứu em đi."
Còn những chuyện sau đó, không biết Từ Trọng Cửu đã nói bao nhiêu, nhưng cô không muốn nhắc lại. Đó là những gì cô đã bỏ ra, sau khi bỏ ra thì có thu hoạch.
Thẩm Phượng Thư đã từng nghĩ, sau khi tìm thấy Minh Chi thì sẽ trông chừng cô, quản thúc cô. Đúng vậy, anh ấy đến để bắt cô về.
Thẩm Phượng Thư gật đầu.
Đúng như dự đoán, Minh Chi không ngạc nhiên, trong mắt cha và anh ấy, có lẽ cô nên bị nhốt ở nhà để khỏi làm ra những chuyện không nên làm. Cô có giới hạn của riêng mình, những vụ làm ăn cô nhận có ai thật sự vô tội? Vì họ cũng là những kẻ liều mạng giống như cô, vậy thì chết cũng đừng trách số phận. Cô nhìn họ như vậy, nhìn bản thân cũng như vậy.
"Em xin lỗi, anh họ, em sẽ không về với anh." Cô đặt chiếc thìa xuống, không muốn ăn nữa, vậy thì không ăn nữa.
Minh Chi mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng rất kiên quyết, "Em cũng không thể quay về nữa."
Thẩm Phượng Thư và cô nhìn nhau rất lâu, người rút lui là anh ấy.
Minh Chi đứng dậy, "Em phải đi rồi." Cô đi thẳng qua đại sảnh, rời khỏi tầm mắt của anh ấy.
Bấy nhiêu lời nói qua đi mà một bộ phim vẫn chưa kết thúc. Minh Chi thong thả bước ra ban công, gió lạnh thổi tung vạt áo khoác, rối bời như tâm trạng cô lúc này. Gặp người này rồi, còn một người nữa thì sao?
Thế nhưng người đến không phải Từ Trọng Cửu, mà là Sơ Chi.
"Chúng ta vào trong nói chuyện." Thấy Sơ Chi ăn mặc mỏng manh, đầu mũi đỏ ửng vì lạnh, Minh Chi liền đề nghị.
"Không cần." Sơ Chi từ chối. Cô ta chỉ kéo chặt áo choàng hơn, "Nói ngắn gọn, ngày mai theo tôi về nhà."
Về nhà? Minh Chi mỉm cười, "Nhà hoan nghênh tôi sao?"
Sơ Chi ngẩng cằm, "Việc nào ra việc đó, cô gây họa khiến nhà mất nửa gia sản, nhưng cô vẫn là con gái nhà họ Quý."
"Nếu tôi không đi theo chị?"
"Cô có thể làm gì? Nhà họ Quý chúng tôi không dung túng con gái ở ngoài làm càn." Sơ Chi vốn định nói làm chuyện xấu xa phạm pháp, nhưng lại không nỡ dùng từ này cho Minh Chi. "Tiền của cô có đường đường chính chính không? Cho dù có được nhất thời nhưng có giữ được lâu dài không? Còn không chịu về với tôi, cô muốn tùy hứng đến bao giờ?"
Sau lưng đèn đuốc sáng trưng, đôi mắt Sơ Chi sáng như sao.
Minh Chi tin Sơ Chi, cô ta thật lòng muốn cô về nhà.
Nhà có đối xử tệ với cô thế nào, cũng chưa từng để cô chịu đói rét.
Minh Chi vừa đưa tay kéo mũ trùm đầu cho Sơ Chi, vừa nói, "Mau vào đi, đừng để bị lạnh. Sợ tôi làm hỏng gia phong thì sau này tôi không mang họ Quý nữa là được. Chân trời góc bể, nơi nào cũng có thể là chỗ dung thân của tôi, không cần lo lắng cho tôi." Cô cố tình hiểu sai ý Sơ Chi, nhưng nói ra lại là lời thật lòng.
"Tại sao không về nhà? Sợ bị phạt?" Giọng điệu Sơ Chi bức bách, hỏi thẳng vào mặt cô, "Yên tâm, cha đã hết giận rồi. So với những thứ khác, ông ấy quan tâm đến sự sống chết của cô hơn, dù sao cô cũng là con gái của ông ấy."
Vậy sao? Minh Chi ngẩn người. Nhưng như vậy là chưa đủ.
Cô muốn vào trong, ở ngoài thêm nữa thật sự sẽ bị cảm lạnh.
Cửa vừa mở, không khí ấm áp pha lẫn mùi hương xộc vào mặt, tiếng nhạc cùng tiếng cười nói vang lên, Minh Chi kéo Sơ Chi vào trong.
Giữa những âm thanh ồn ào đó, Sơ Chi nghe rõ lời Minh Chi, "Đợi đến khi tôi có thể tự làm chủ bản thân, tôi sẽ bằng lòng về nhà."
Nói năng kiểu gì vậy?! Sơ Chi nhíu đôi mày thanh tú, định bác bỏ lời nói ngớ ngẩn của em gái.
Chưa kịp mở miệng, hai người phụ nữ và một đứa trẻ từ phía cuối hành lang đi tới. Họ như một bức tường vô hình ngăn cách cô ta và Minh Chi, cô ta là tiểu thư được nuông chiều từ bé, còn Minh Chi lại là chỗ dựa tinh thần của họ.
Đám người họ vừa trò chuyện náo nhiệt vừa rời đi.
Trên đường về nhà, Bảo Sinh líu lo kể chuyện phim. Minh Chi nghe một lúc không nhịn được lại nghĩ đến chuyện khác: Từ Trọng Cửu đâu? Anh không dám gặp cô, hay là không muốn gặp cô?