Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, Minh Chi lấy bài tập của trường mang theo ra, cúi mặt xuống bàn làm bài.
Từ Trọng Cửu trầm mặc không nói, bỗng dưng có cảm giác như một người cha đang nhìn đứa con gái chăm chỉ quá mức của mình. Anh đưa nắm đấm lên che miệng, khẽ ho một tiếng, "Tôi ra toa ăn xem sao."
Toa ăn được trang trí lộng lẫy, có một quầy bar sáng bóng, Từ Trọng Cửu gọi một ly cà phê, trong lòng suy đi tính lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Minh Chi.
Tên quân phiệt kia sống trong khách sạn lớn ở khu vực đại sứ quán, năm đó đúng là Nhật Bản chịu trách nhiệm bảo vệ, việc bảo vệ tên quân phiệt kia tự nhiên không cần phải nói. Mà tên quân phiệt xuất thân từ Bắc Dương, nhiều năm qua vơ vét của dân chúng không biết bao nhiêu mà kể, giờ lại nhận một khoản tiền lớn của người Nhật, bản thân hắn cũng biết việc mình làm rất dễ đi chầu trời, nên thuê một đám côn đồ bảo vệ, ra vào vô cùng cẩn thận.
Tình hình trước mắt chưa rõ ràng, chỉ có thể đến lúc đó tùy cơ ứng biến, may mà anh và Minh Chi có tiền có sắc, trà trộn vào khách sạn không thành vấn đề. Hơn nữa, cả hai đều có võ, lại ăn ý với nhau, việc này tuy khó khăn nhưng cũng không phải là không làm được.
Nghĩ vậy, Từ Trọng Cửu an nhiên tận hưởng sự thư thái lúc này. Khi Minh Chi đến, anh đang vừa uống rượu vang vừa nhai miếng bít tết lớn.
Thấy cô, anh vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, đứng dậy với phong thái vô cùng lịch lãm, mời cô ngồi xuống đối diện, rồi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ trên toa ăn lấy thực đơn, "Ăn chút bánh mì lót dạ trước nhé?"
Minh Chi gọi đại vài món ăn, cũng gọi một ly rượu. Cô cầm ly lên uống một ngụm lớn, nhìn anh chằm chằm.
Từ Trọng Cửu mỉm cười, cắt một miếng thịt nhỏ đưa đến bên miệng cô, "Thử xem, vị cũng được đấy."
Minh Chi theo bản năng lùi lại, nhìn vào mắt Từ Trọng Cửu do dự vài giây, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Thôi."
Từ Trọng Cửu cũng không giận, thu tay về tự mình ăn, "Không thể so với nhà hàng Đại Đức, nhưng đi đường mà được ăn thế này đã là rất tốt rồi."
Hai lần đi tàu trước, hai người cứ đề phòng lẫn nhau, đừng nói là ngồi xuống ăn uống tử tế, ngay cả việc cần thiết như đi vệ sinh cũng chỉ mong giải quyết trong thời gian ngắn nhất có thể.
"Chúng ta sớm nên như vậy thì tốt biết mấy." Từ Trọng Cửu kết luận. Minh Chi không tỏ ý kiến gì, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh biết từ khi nào?"
Lúc gặp anh, cô đã quá mất cảnh giác, sau đó mới nghĩ ra, Minh Chi đoán là do Từ Trọng Cửu giở trò, nếu không người khác sao lại nghĩ đến việc dùng cô.
"Hai mươi phút trước khi lên tàu." Từ Trọng Cửu đáp rất nhanh, "Nhưng trước đó tôi đã đoán được là em rồi. Tục ngữ nói "rồng mạnh không áp được rắn địa phương", hiện giờ những kẻ "rắn địa phương" bên đó đa phần đã bị mua chuộc bằng tiền tài. Bên này thì, những người có chút thân phận không muốn mạo hiểm, còn người bình thường thì họ không vừa mắt, sau đó hỏi đến ông chủ Cố, người ông ta có thể dùng chỉ có em. Hơn nữa em là phụ nữ, người khác sẽ không đề phòng."
Khóe miệng Minh Chi nhếch lên, lạnh nhạt nói, "Cảm ơn đã để mắt đến."
Từ Trọng Cửu nhận ra mình lỡ lời, mỉm cười dịu dàng, "Tôi sai rồi, là chúng ta, em và tôi."
Minh Chi quay lại, "Anh gia nhập bọn họ từ khi nào?" Không có nhiều người ăn uống, hai người lại nói chuyện rất nhỏ, trong mắt người ngoài họ là một đôi tình nhân đang thì thầm, ai ngờ đôi trai tài gái sắc này lại đang nói đến chuyện này, "Tôi thấy anh mê làm quan hơn."
Từ Trọng Cửu suỵt một tiếng, dùng ngón trỏ đặt lên môi cô, "Em chẳng phải cũng vậy sao, chui đầu vào tiền. Số tiền tôi đưa cho em vẫn chưa đủ à?"
"Số tiền đó vốn là của tôi."
"Đúng, nhưng em đã đưa cho tôi, chính là của tôi."
"Đó là cho anh mượn, khi nào thì nói là cho anh?"
"Em đã chuẩn bị tâm lý không lấy lại được, chẳng khác nào cho tôi." Từ Trọng Cửu cười một cách đáng ghét, "Đừng nói đến tiền, ngay cả con người em cũng là của tôi."
Minh Chi không chịu yếu thế, "Anh, một người sẵn sàng tự nguyện ở rể, ngay cả họ cũng phải theo người ta, ai là của ai còn chưa biết đâu."
Hai người tôi một câu anh một câu, lời qua tiếng lại không ai chịu nhường ai, nhưng ngay khi nhân viên phục vụ đi tới thì đồng thời im bặt, thản nhiên ăn uống. Đợi nhân viên phục vụ đi khuất, hai người lại đồng thời lên tiếng, "Em/anh là của tôi."
Hai giọng nói chồng lên nhau, mang theo sự cắn răng nghiến lợi.
Hai người đều sững sờ, bất giác bật cười.
"Em đó..." Từ Trọng Cửu thở dài, "Miệng không nói ra nhưng trong lòng lại ấm ức, có ngốc không? Ai thèm quan tâm chứ? Người mệt mỏi chẳng phải là chính em sao?"
Nghe anh thở dài như vậy, Minh Chi không hiểu sao có chút xúc động, "Anh không hiểu đâu." Cô ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Như vậy tôi thấy thoải mái trong lòng."
Khổ thì có hơi khổ một chút, nhưng cô thật sự chịu đủ cái cảnh mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp đặt của người khác rồi.
"Tôi hiểu." Nếu nói trên đời này có một người có thể hiểu được tâm trạng của cô, e rằng chỉ có anh.
Thế nhưng Minh Chi không chấp nhận thiện ý của anh. Cô thản nhiên vạch trần anh, "Anh lúc thì nói muốn làm tri kỷ sống chết có nhau với tôi, không dính dáng đến tình cảm nam nữ, không bàn đến chuyện hôn nhân; lúc lại nói những lời đường mật, chẳng qua chỉ muốn trói tôi vào ống quần của anh, không rời không bỏ, giúp anh trông coi tiền bạc, giúp anh làm xong việc."
Từ Trọng Cửu cười khà khà, "Em cũng có thể đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ rất vui lòng."
Minh Chi liếc anh một cái, "Ừm, biết rồi." Ba chữ cuối cùng được cô nói rất dứt khoát.
Bất kể là thật lòng hay giả dối, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí lại hòa hợp chưa từng thấy.
Đến tối, lúc cần nghỉ ngơi, Minh Chi kéo chăn trùm lên người, quay lưng về phía Từ Trọng Cửu tự mình ngủ. Cô từng chăm sóc anh lâu như vậy, tuy không phải người thân nhưng cũng giống như người thân, trước mặt anh cô không cần phải e dè.
Từ Trọng Cửu chậm rãi nằm xuống giường của mình, đột nhiên kêu lên một tiếng.
Minh Chi bật dậy, không hề giống như đang ngủ. Từ Trọng Cửu mỉm cười, "Không sao, tôi vừa mới nhớ ra một việc quên làm."
Nói xạo, rõ ràng là cố ý trêu chọc cô. Minh Chi biết rõ trong lòng nên lười đôi co với anh, lại nằm xuống ngủ tiếp.
Ai ngờ Từ Trọng Cửu ngồi xuống bên cạnh cô, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói, "Vẫn còn giận tôi sao? Nói mấy câu đó chỉ là muốn trêu em thôi, dáng vẻ em ấm ức nhưng không nói ra trông rất đáng yêu."
Minh Chi không nhúc nhích.
Anh đỡ lấy vai cô, ghé sát vào hôn nhẹ lên má cô, rồi lại nhẹ giọng nói, "Tôi biết bây giờ em không cần tôi nữa, nhưng tôi sẽ luôn ở đây."
Anh đứng dậy định đi, Minh Chi vẫn quay lưng về phía anh, nhưng lại lên tiếng, "Anh yên tâm." Còn yên tâm chuyện gì, cô không nói.
Từ Trọng Cửu đứng một lúc, thấy cô không chịu nói thêm liền quay về chỗ của mình, rồi lại nhớ ra điều gì, "Em có muốn uống nước không?"
"Ngủ nhanh đi." Minh Chi quát khẽ, nhưng lại mang theo chút giận dỗi, "Sao lắm lời thế."
"Được rồi, được rồi." Từ Trọng Cửu mỉm cười, cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi ngủ.