Lúc chạng vạng tối, hai người đến ở tại một khách sạn.
Minh Chi cải trang thành người Nhật Bản đến Trung Quốc du lịch, tuy đã hóa trang đôi chút nhưng trông vẫn là một thiếu niên tuấn tú. Còn Từ Trọng Cửu thì giả làm một công nhân viên chức, được xã trưởng ủy thác làm người hướng dẫn. Hai người ăn mặc thời thượng, dung mạo xuất chúng, khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác, nhưng thấy hai người ra tay rộng rãi, lại nói chuyện bằng tiếng Anh xen lẫn tiếng Nhật, người phục vụ không dám chậm trễ, ân cần tiếp đón chu đáo.
Đợi vào phòng, Minh Chi đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh sắc bên ngoài. Đối diện là một ngân hàng Nhật Bản, nhìn ra xa hơn, toàn là những ngôi nhà kiểu Tây với mái nhọn, cô không khỏi cảm thán, đây chính là khu vực Đông Giao Dân Hạng (1) từng làm mưa làm gió một thời.
(1) các bạn muốn biết thêm về khu vực Đông Giao Dân Hạng này thì google nhé, đây là lịch sử TQ, nên mình sẽ không giải thích những vấn đề liên quan đến lịch sử hay chính trị TQ.
Minh Chi ở trường vốn ít nói, chưa bao giờ là người có chủ kiến và hành động, đối với quốc gia đại sự lại càng không có quan điểm. Thế nhưng dù có lãnh đạm đến đâu, vừa nghĩ đến việc sắp làm, cô không hiểu sao ngoài sự căng thẳng lại càng thêm phần phấn khích, trong đầu như có tiếng ong vo ve, hai tay vịn vào bệ cửa sổ siết chặt thành nắm đấm.
Mãi một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Từ Trọng Cửu, anh đang ngồi bên bàn, cầm tách trà từ từ nhấp từng ngụm. Hàng mi rậm rạp khép hờ, trên mặt là vẻ không vui không buồn, khiến người ta không nhìn ra manh mối. Nhưng tay kia của anh lại thong thả gõ nhẹ vào đùi.
Minh Chi nhìn một lúc, cảm thấy mình đã nhìn ra được một chút tâm tư của anh - anh cũng có tâm trạng giống cô vậy. Cô biết từ lâu, cho dù anh đã rèn luyện được lớp vỏ ngoài "già đời", nhưng bên trong vẫn còn giữ lại phần nhiệt huyết của tuổi trẻ. Trên đường đến đây, hai người cũng đã thăm dò lẫn nhau kha khá, Minh Chi cũng hiểu được suy nghĩ của anh, tuy đã xác định tình cảm với đối phương nhưng còn nhiều việc phải làm, ai biết được ngày nào đó có thể lặng lẽ chết ở nơi đất khách quê người hay không, nếu xác định mối quan hệ, chẳng phải lại thêm một tầng lo lắng canh cánh trong lòng sao.Phải biết rằng, "anh hùng khó qua ải mỹ nhân". Những người như họ, vốn dĩ không thể phân tâm. Nhưng Minh Chi không vội, anh có hướng đi của anh, cô cũng có hướng đi của cô, bất kể ai đến đích trước, đều sẽ chờ đợi đối phương.
Minh Chi tĩnh tâm lại, đi rót cho mình một tách trà nóng. Uống một ngụm làm dịu cổ họng, cô nói, "Đã đến đây rồi, chắc chắn sẽ tìm được cơ hội."
*****
Những ngày tiếp theo, hai người ra ra vào vào, dò xét khắp khu vực xung quanh. "Thiếu niên Nhật Bản" đẹp trai không thích nói chuyện, người hướng dẫn đẹp trai của cậu lại rất hòa nhã dễ gần, mỗi ngày trở về đều mang theo chút đồ, nào là đồ ăn, thức uống, đồ dùng. Từ Trọng Cửu kết thân với người phục vụ, chỉ cần khéo léo gợi chuyện là hỏi được toàn bộ thông tin về phòng ở, người hầu, giờ giấc sinh hoạt của tên quân phiệt kia.
Tên quân phiệt kia sống ở tầng hai, vốn là kẻ "làm trời làm đất", giờ lại tự cho mình có chỗ dựa mới, gần như đêm nào cũng ăn chơi trác táng. Để tiện qua đêm với phụ nữ, hắn ta bảo đám thuộc hạ đến vào buổi trưa. Vì vậy, nếu muốn có cơ hội, chắc hẳn là vào buổi sáng.
Từ Trọng Cửu nghĩ ra một cách, nếu để Minh Chi cải trang thành vũ nữ phối hợp với anh từ trong ra ngoài, việc này chắc chắn sẽ dễ dàng. Sở dĩ ông chủ Cố đề cử Minh Chi cũng là có ý này, cô trẻ trung xinh đẹp, đủ để khiến đàn ông động lòng.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, lập tức bị anh gạt bỏ, chưa nói đến việc Minh Chi có đồng ý hay không, chỉ cần nghĩ đến việc lão già háo sắc kia nắm tay cô, tóc gáy anh đã dựng đứng cả lên. Nhỡ đâu lúc đó không kiềm chế được cảm xúc, ngược lại sẽ hỏng việc.
Hiện giờ toàn thành phố đều là phạm vi thế lực của Nhật Bản, nếu việc không thành công, Từ Trọng Cửu không thể tưởng tượng nổi kết cục của mình khi rơi vào tay kẻ địch. Anh gia nhập tổ chức là vì muốn thăng tiến nhanh hơn, đến gần trung tâm quyền lực hơn, không hề có tinh thần "vì nước vì dân, quên mình hiến thân". Nếu bị bắt, anh không muốn bị đánh thành tàn phế, cũng không muốn hy sinh anh dũng, nhưng trừ phi phản bội, nếu không ai sẽ nương tay.
Nhưng kẻ phản bội từ trước đến nay đều không đáng giá, tục ngữ nói "của rẻ là của ôi", nếu là anh, anh cũng không thích dùng kẻ "khúc ruột mềm". Nếu không muốn đầu hàng địch thì chỉ có thể chờ người đến cứu, Từ Trọng Cửu không trông chờ vào tổ chức, rất có thể người đến sẽ "giải quyết vấn đề" tại chỗ, vĩnh viễn bịt miệng anh tránh để kẻ địch lấy đó làm cớ gây ra tranh chấp ngoại giao.
Từ Trọng Cửu rất coi trọng mạng sống của mình và Minh Chi, không muốn liều lĩnh. Vì vậy lần hành động này, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải thành công, thành công này còn bao gồm cả việc rời đi thành công.
Đông Giao Dân Hạng dài hơn một cây số, hai bên đường san sát các tòa đại sứ quán, quân đội nước ngoài đóng quân rầm rộ.
Mỗi ngày Minh Chi đều lấy cớ ra ngoài dạo bộ để dò la tình hình xung quanh. Ngay ngày đầu tiên đặt chân đến Bắc Bình, cơ sở ở Thiên Tân đã gửi đến một chiếc xe hơi cho hai người sử dụng. Xe có, súng có, tiền thì được chu cấp hào phóng, nên Minh Chi chẳng phải lo lắng gì về đường lui, mà chỉ đau đầu tìm cách ra tay thế nào cho trót lọt.
Tên quân phiệt kia đã ngoài năm mươi, tuổi tác lẫn kinh nghiệm đầy mình, đêm nào cũng thay đổi phòng ngủ với mấy tên vệ sĩ, đến cả người thân tín nhất cũng chẳng đoán được ý định của hắn.
Trừ phi... Minh Chi lắc đầu, gạt phắt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Không phải cô tiếc mạng mình, mà "không có kim cương đừng mong đụng đến đồ sứ", cô sợ rằng chưa kịp về đến khách sạn đã không nhịn được mà vung tay cho lão già kia một cái tát, đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Cô theo sư phụ ở hội quán Tinh Võ học võ đã lâu, giờ đây tay chân cũng cứng cáp, tính khí cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn, không chịu nổi cái kiểu gian xảo trước mặt mình.
Cây hòe tỏa bóng mát rượi, trăng treo trên cành, Minh Chi ngẩng đầu nhìn trời, chợt thấy Từ Trọng Cửu đang đứng bên cửa sổ. Ánh đèn trong phòng mờ ảo hắt lên người anh như một bức tranh, toát lên vẻ thanh tú thoát tục. Từ Trọng Cửu nhận ra ánh mắt của cô, cúi đầu khẽ mỉm cười, cô cũng đáp lại một nụ cười, trong lòng âm thầm tính toán xem với vị trí đứng hiện tại, xác suất bắn trúng người trên lầu là bao nhiêu.
Kết quả là với khả năng của cô, tỷ lệ bắn trúng rất cao nhưng không đảm bảo hạ gục, vậy nên chỉ có thể tìm cách tiếp cận gần.
Minh Chi khẽ thở dài, tiếp tục đi dạo.
Chưa đi được bao xa, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, không cần quay đầu lại Minh Chi cũng biết đó là Từ Trọng Cửu. Mỗi người một nỗi niềm, họ lặng lẽ sóng vai đi cùng nhau cho đến tận cuối phố Tây Giao.
Không biết tòa đại sứ quán nào đang tổ chức dạ hội, những chiếc xe hơi bóng loáng xếp hàng dài đến tận cửa ngân hàng Chartered, tiếng nhạc từ xa vọng lại. Minh Chi vểnh tai lắng nghe một lúc, chợt nhớ đến lần khiêu vũ với Từ Trọng Cửu ở Thượng Hải, rõ ràng mới chỉ vài năm trôi qua, vậy mà sao cảm giác như đã cách cả một đời người. Cô đưa tay sờ lên tóc mai, mái tóc ngắn lướt qua lòng bàn tay, cảm giác mềm mại ngưa ngứa.
Từ Trọng Cửu nhìn nhất cử nhất động của cô, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác mềm mại hiếm thấy, ôn nhu hỏi: "Mệt rồi à?"
Minh Chi vừa định lên tiếng thì từ xa đã xuất hiện một đám "người quen", chính là đám tùy tùng của tên quân phiệt kia.
Bọn tùy tùng cũng nhìn thấy "thiếu niên Nhật Bản" và người dẫn đường, chúng không dám gây sự với Minh Chi, chỉ cười cười nói nói với Từ Trọng Cửu như anh em thân thiết: "Đi đâu đấy? Sớm thế này đã ăn cơm chưa?"
Từ Trọng Cửu lấy thuốc lá ra phát cho mỗi người một điếu, cả đám ồn ào châm lửa, trong làn khói thuốc mù mịt anh chỉ về phía Minh Chi đang đi xa dần, hạ giọng nói: "Ăn rồi. Đây không phải là do tên mọt sách kia nổi hứng muốn đi ngắm cảnh đêm Bắc Bình của chúng ta sao."
Đám tùy tùng toàn là hạng người thô lỗ, nhìn thiếu niên nhỏ nhắn thanh tú kia với ánh mắt đầy ẩn ý: "Thằng nhóc mày, sướng mà không biết hưởng."
Từ Trọng Cửu cười khẩy: "Khó hầu hạ lắm đấy." Anh đưa tay lên cổ làm một động tác cắt: "Không cẩn thận là mất mạng như chơi." Những lời này đều là thật lòng, khi rơi vào tay Minh Chi, anh đã không ít lần nghĩ liệu mình có chết không.
Đám tùy tùng hiểu ý, không phải người cùng tộc, sự hung tàn không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá.
Thế là mỗi người một ngả.
Cứ như vậy, mười ngày trôi qua, Từ Trọng Cửu và Minh Chi gần như đã định hình được kế hoạch, chỉ chờ cơ hội.