Trong phòng Tư Vĩnh đường, lò than đỏ lửa ấm áp như mùa xuân. Minh Chi chậm rãi cởi áo khoác ngoài, nghiêng người nằm xuống chiếc giường ở gian ngoài. Đi đường nửa đêm, cô mệt mỏi rã rời. Thấy trên bàn bày một đĩa lê vàng ươm, cô cũng chẳng buồn gọi người gọt, cứ thế cầm lên ăn ngấu nghiến.
Sơ Chi khẽ cau mày, nhỏ giọng sai người mang bát yến mạch đang hâm nóng trên lò cho cô Hai.
Đêm xuống bác sĩ đến tiêm thuốc, bà cụ đang ngủ say, phải đợi tỉnh mới nói chuyện được. Tuy nhiên thuốc càng lúc càng kém hiệu nghiệm, e rằng không trụ được đến sáng. Sơ Chi nhẫn nại kể lại đầu đuôi cho Minh Chi nghe. Bệnh tình của bà cụ bắt đầu từ tiêu chảy, một ngày phải đi ngoài bốn năm lần, sau đó còn lẫn cả máu, giờ tuy không còn đi nhiều như trước nhưng cũng chẳng thể xuống giường. Tuy bệnh nặng nhưng bà cụ vẫn minh mẫn, đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc hậu sự, chia cả tài sản cho con cháu. Gọi Minh Chi đến chắc là cũng định chia cho cô một phần.
Sơ Chi kể chuyện, Minh Chi gặm lê xong thì đã ngủ quên từ lúc nào, tay vẫn còn nắm chặt hột lê.
Sơ Chi vừa giận vừa buồn cười, tự tay lấy hột lê khỏi tay Minh Chi, lấy khăn ướt lau mặt mũi cho cô. Xong xuôi, cô ấy chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ rồi cũng đi nghỉ. Mấy hôm nay, với thân phận con gái cả, Sơ Chi ngày đêm túc trực bên phòng bà cụ, tối đến thì ngủ trên chiếc giường nhỏ kê tạm, để tiện bề có việc gì thì chạy đến ngay.Sơ Chi định nhân cơ hội này khuyên Minh Chi về nhà, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì đã chẳng còn dịp. Thấy tay Minh Chi đầy vết thương lẫn vết chai, lòng cô bỗng dậy sóng, cảm xúc lẫn lộn khó tả. Cô không biết có nên trách Minh Chi bướng bỉnh, tự ý làm bậy khiến gia đình liên lụy, bản thân cũng chẳng được lợi lộc gì hay không. Rồi cô lại nhớ đến anh họ, lần gặp trước anh ấy đã dứt khoát nói sẽ không bao giờ tái hôn, tiếc thay mối hôn nhân đẹp ấy giờ đây đã tan vỡ.
Minh Chi vốn giả vờ ngủ, nhưng vì quá mệt nên đã thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ cô nghiến răng nghiến lợi túm lấy vạt áo Từ Trọng Cửu, gặng hỏi anh đã đi đâu mà chẳng gửi lấy một lá thư, đang dọa nếu anh không nói thì sẽ giết anh, thì bỗng có tiếng gọi khe khẽ bên tai kéo cô về thực tại: Trời sắp sáng rồi, bà cụ đã tỉnh lại.
Căn phòng đèn đuốc sáng trưng, Sơ Chi đã sang phòng bà cụ, nhưng vẫn sai người hầu hạ Minh Chi. Đó là Tiểu Nguyệt, trước kia từng hầu hạ trong phòng Minh Chi và Hữu Chi. Tiểu Nguyệt giờ đã lấy chồng sinh hai đứa con, gia cảnh khó khăn nên đã tìm đến nhà họ Quý xin làm giúp việc, Sơ Chi bèn giữ cô ấy lại, hàng ngày dọn dẹp phòng ốc cho chủ cũ.
"Phải rồi, phòng vẫn giữ nguyên đấy ạ." Tiểu Nguyệt vừa trải giường gấp chăn vừa hỏi, "Cô Hai, khi nào cô về nhà?"
"Sao, nhớ tôi à?" Minh Chi rửa mặt xong tinh thần phấn chấn hẳn, tết tóc thành một bím rồi để lại sau đầu, thản nhiên hỏi ngược lại.
"Đương nhiên rồi ạ, còn cả cô Ba nữa. Chẳng biết ngoài kia có gì hay mà hai cô cứ mãi chẳng chịu về. Thấm thoắt đã bao nhiêu năm rồi, nếu không sớm đính hôn thì thành gái ế mất." Cô ấy khuyên nhủ, "Đừng búi tóc kiểu đó, trông già lắm, chẳng giống cô Cả mà lại giống mấy người làm công chúng tôi."
"Ở ngoài kia tôi cũng đang làm công mà."
Tiểu Nguyệt không tin, "Nhà chúng ta tuy không còn như xưa, nhưng nào đến nỗi nào."
Cô ấy đã làm việc nhiều năm ở nhà họ Quý, theo thói quen cứ buột miệng nói "nhà chúng ta". Thấy Minh Chi vẫn mặc nguyên bộ đồ sơ mi quần tây hôm qua, Tiểu Nguyệt vội vàng cầm lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, "Mỏng manh thế kia, lại còn nhăn nhúm hết cả. Đây là đồ của cô Ba, mới chỉ giặt qua nước thôi, chưa mặc lần nào, hai cô dáng người giống nhau, chắc chắn là mặc vừa."
Minh Chi không nhận, tự mình ngồi xuống dùng bữa sáng, "Cô nói nhà họ Quý không còn như xưa, là ý nói hết tiền rồi à?"
"Năm đó kho hàng phát nổ phải bồi thường rất nhiều, có dạo suýt nữa thì xoay không nổi tiền. Chúng tôi ở trong nhà nào biết chuyện gì ngoài kia, sau này nghe chồng tôi kể mới biết người ta chen chúc nhau đến rút tiền ở ngân hàng, sợ đến muộn thì mất trắng. Mấy năm nay cứ lận đận thế nào ấy, cũng chẳng biết đụng phải sao quả tạ gì mà cứ xui xẻo mãi."
Minh Chi không chịu thay quần áo, Tiểu Nguyệt thở dài thườn thượt, "Cô giờ sao lại cứng đầu hơn trước thế." Cô ấy biết không thể thuyết phục Minh Chi, đành phải gấp lại bộ quần áo, "Người ta cứ đồn nhà họ Quý không có con trai nối dõi, giờ có ông chủ thì còn đỡ, sau này chẳng biết rơi vào tay nhà nào. Mấy kẻ lắm mồm lắm miệng ấy mà, cứ đợi cô Cả kiếm được tấm chồng tốt xem, lúc đó họ còn gì để nói nữa."
Minh Chi ngước mắt nhìn Tiểu Nguyệt, như có điều suy nghĩ, "Cô lấy chồng rồi mà lòng vẫn hướng về nơi này."
"Tôi thà sống lại những ngày tháng trước đây, giờ thì cứ mở mắt ra là thấy việc, già trẻ lớn bé chẳng ai để tôi yên lòng. May mà cô Cả cho tôi quay lại làm việc, tôi có tiền nuôi gia đình cũng được thở phào nhẹ nhõm." Tiểu Nguyệt cười nói, "Nhưng mà các cô là tiểu thư, ở nhà thì gánh vác gia đình, lấy chồng thì làm bà chủ, khác hẳn chúng tôi."
Minh Chi ăn hai cái bánh trôi, uống nửa bát cháo, rồi có người đến mời cô sang gặp bà cụ.
Dãy phòng của Tư Vĩnh đường ngăn cách với phòng chính bởi một cái sân nhỏ. Tuyết đã tạnh từ lâu, mây đen nặng nề phủ kín mái nhà, dưới mái hiên treo hai chậu lan xuân. Nhờ hơi ấm từ phòng chính tỏa ra, lá lan xanh mướt thon dài.
Bà cụ tựa vào gối, tuy thần sắc kém nhưng khi thấy Minh Chi thì có vẻ vui mừng, vẫy tay gọi cô ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay áo cô, "Sao con mặc ít thế này?"
"Không lạnh ạ."
Bà cụ sờ tay cô, thấy hơi ấm, quả thật là không lạnh, "Còn trẻ mà." Bà nhìn Sơ Chi, cô ấy hiểu ý đưa tay ra cho bà nắm lấy.
Bà cụ Quý nắm tay hai đứa cháu gái, mỗi tay một đứa, "Các cháu là con cháu trong nhà, tuổi tác cũng gần nhau, sau này phải yêu thương nhau, có việc gì thì cùng nhau bàn bạc. Chị em ruột thịt phải đùm bọc lẫn nhau."
Sơ Chi gật đầu đáp, "Vâng ạ."
Bà cụ dường như không để ý đến sự im lặng của Minh Chi, buông tay Sơ Chi ra, lấy chiếc phong bì lớn ở đầu giường đặt vào tay Minh Chi, chậm rãi nói, "Người già rồi, vô dụng rồi, giữ mấy thứ này cũng chẳng để làm gì. Hai hôm trước ta đã cho mấy đứa cháu ở nhà rồi, chỉ còn thiếu cháu với Hữu Chi. Nhà bên đó không thể thiếu Hữu Chi, còn cháu, là ta đã không chăm sóc cháu chu đáo."
"Ông bà ngoại cháu đều là người lương thiện, ta tự ý đón cháu về nuôi cũng vì chút ích kỷ của riêng mình. Mẹ cả cháu là do ta chọn làm dâu, xuất thân danh giá, của hồi môn phong phú, ta sợ để cháu ở ngoài, vợ chồng trẻ sẽ nảy sinh khoảng cách rồi lâu ngày sinh biến, chi bằng lúc cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện thì đón về nuôi, coi như con ruột."
Bà cụ nói nhiều như vậy liền có chút hụt hơi, ho khan mấy tiếng. Sơ Chi vội vàng đưa nước, đỡ bà uống. Định đút thêm thì bà cụ xua tay từ chối, lại nói với Minh Chi, "Ta chỉ hối hận một điều, năm đó không nên khuyên ông bà ngoại cháu gả mẹ cháu đi xa. Mẹ cháu tính tình hoạt bát, lại đã từng sinh con, làm gì có nhà tử tế nào chịu rước về. Làm phụ nữ khổ lắm, dù có giỏi giang đến đâu nhưng không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì cũng chẳng nên chuyện."
Minh Chi cúi đầu cười khẽ, Sơ Chi không nhịn được lên tiếng, "Bà đừng lo lắng."
Bà cụ lại nắm lấy tay Minh Chi, "Về nhà đi cháu. Ta thấy Phượng Thư là đứa trẻ tốt tính, nhưng nếu cháu không thích thì thôi vậy. Cháu thích ai, cứ để cha cháu lo liệu, đừng để lỡ dở tuổi xuân con gái."
Minh Chi rút tay ra, "Bà nội, không cần đâu ạ." Cô đứng dậy, "Bà giữ gìn sức khỏe."
Sơ Chi đuổi theo, "Bà nội muốn tốt cho cô..."
Minh Chi mặc áo khoác vào, "Giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến lão gia phu nhân, tôi còn có việc."
Sơ Chi vội vàng kéo cô lại, "Nói vài câu cho bà nội yên tâm cũng không được sao?"
Minh Chi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết gỡ hai bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Sơ Chi ra, "Không được, tôi không nói dối."
Bảo Sinh đang buồn chán đi dạo trong vườn, thấy Minh Chi đi tới có chút ngạc nhiên, "Xong rồi à? Nhanh vậy?"
Minh Chi cười như không cười, "Ừ, nhanh vậy đấy. Không đi à? Em muốn ở lại đây?"
Bảo Sinh nhảy dựng lên, "Không đời nào!" Cậu mới không thèm ở lại cái nơi cổ kính này, ai mà biết được đã xảy ra chuyện gì, lỡ đâu bị nuốt chửng lúc nào không hay. Tuy nhiên, đẹp thì vẫn là đẹp, sau này có tiền cậu sẽ xây một cái y hệt, lúc đó nhất định phải mời chị gái đến ở cùng.
Nghe xong lời tuyên bố hùng hồn của Bảo Sinh, mặt Minh Chi không cảm xúc. Đến tận khi về tới Thượng Hải, cô mới đáp lại lời mời của cậu: "Tưởng bở!" Mạng của cậu là do cô cứu, tiền là do cô kiếm ra, vậy mà dám mơ tưởng đến chuyện leo lên đầu lên cổ cô sao!
Bảo Sinh không phục, cậu cảm thấy oan ức hơn cả tuyết tháng sáu. Cậu lẽo đẽo theo sau Minh Chi, cố gắng thanh minh nhưng chẳng có cơ hội nào.
Cậu chủ Cố, ông chủ Mã lần lượt đến thăm, đám nhân viên đến chúc Tết, Minh Chi cũng phải đi đáp lễ mấy vị quan Tây ở tuần bộ, rồi còn phải phát lì xì cho mấy người làm đắc lực. Vất vả lắm mới có được chút thời gian rảnh rỗi định lên tiếng thì lại có người đến đưa thư, Minh Chi vừa mở thư đã vội vàng chạy ra ngoài. Bảo Sinh vớ lấy áo khoác của cô cũng lao ra theo, nhưng đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Minh Chi biến mất không một tiếng động suốt nửa ngày, mãi đến chiều tối mới quay về. Giày dính đầy bùn đất, chẳng ai biết cô đã đi đâu, nhưng thấy sắc mặt cô không có vẻ gì là khó chịu, Bảo Sinh mới dám đánh bạo tiến lên hỏi.
"Đi đâu à? Em muốn biết?"
Bảo Sinh gật đầu.
"Không nói cho em biết."
Trêu cậu đấy à, Bảo Sinh bực bội.
Còn chưa đến rằm tháng Giêng, người đưa tin ở Mai Thành lại đến, báo tin bà cụ Quý đã qua đời. Người đưa tin còn mang theo một phong bì lớn, Minh Chi mở ra xem, bên trong là giấy tờ đất của hai trăm mẫu ruộng lúa nước màu mỡ, cùng một sổ tiết kiệm mười vạn đồng.