"Nhà em cũng thú vị thật đấy." Từ Trọng Cửu bới trong đống lửa lấy ra hai củ khoai lang, một củ đưa cho Minh Chi, một củ để dành cho mình. Khoai lang nướng rất khéo, vỏ hơi cháy xém, chỗ nứt ra thì nước ngọt đã kết tinh thành đường, thơm lừng. Nhưng nóng vội không ăn được khoai nóng, nếu không nhịn được mà cắn một miếng thì miệng chắc chắn sẽ phồng rộp lên mấy cái bọng nước to tướng. Anh cẩn thận cầm hai đầu củ khoai, vừa thổi phù phù vừa nói, "Số tiền đó là sính lễ nhà họ Thẩm đưa sang, hồi đó tôi là người đứng ra lo liệu."
Minh Chi không đói cũng không thèm thuồng, chỉ dùng khăn tay đỡ lấy củ khoai.
Từ Trọng Cửu cười khẽ, "Hay ho thật. Nhà họ Quý muốn trả lại nhưng cậu Thẩm không chịu nhận, cục khoai lang nóng bỏng tay cuối cùng lại rơi vào tay em. Thế còn em, trả hay nhận?"
Chẳng đợi Minh Chi trả lời, anh đã bóc vỏ khoai cắm cúi ăn ngấu nghiến.
Thấy anh ăn ngon lành, Minh Chi bèn đưa luôn củ khoai của mình cho anh, "Tôi chẳng biết gì cả. Người ta muốn cho, sao lại không nhận."
Từ Trọng Cửu đang ăn cũng gật gù tán thành, "Nói đúng lắm."
Nghĩ ngợi một lúc, anh lại lắc đầu, "Bây giờ em đã biết rõ ràng rồi mà vẫn làm vậy, em có nghĩ đến việc sẽ đẩy tôi vào chỗ nào không? Em là vợ tôi đấy."
Minh Chi cười lạnh một tiếng, lấy khăn ra lau tay, đứng dậy đi đến mép nước, khoanh tay nhìn về phía chân trời xa xăm. Tuy đã qua tiết lập xuân nhưng gió lạnh vẫn buốt giá, những mảnh băng còn sót lại vẫn lạnh thấu xương. Giọng nói của cô còn lạnh hơn cả thời tiết, "Thế còn anh, đột nhiên quay về ẩn náu ở Thanh Phổ này định làm gì?"
Từ Trọng Cửu nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, nghiêm túc nói, "Xem em sống có tốt không. Còn có chút việc phải làm."
Hôm đó anh gửi thư cho cô nói muốn gặp mặt, Minh Chi tuy lòng đầy nghi vấn nhưng chung quy niềm vui vẫn chiếm ưu thế. Chỉ là gần đây, những hành động của anh khiến cô cảnh giác, cô cũng lười điều tra bèn trực tiếp hỏi thẳng mặt.
Câu trả lời này không rõ ràng, nhưng cũng nằm trong dự liệu của Minh Chi. Cô nhấc chân đá một cái, hòn đá lướt qua mặt hồ bay vút ra hơn chục mét rồi rơi tõm xuống nước. Cùng lúc đó, cô hạ quyết tâm, "Tôi không xen vào chuyện của anh. Anh cũng nên biết điều một chút, đâu phải không có đường lui, cứ phải bán mình cho người khác, việc gì cũng làm, còn không bằng con chó!"Từ Trọng Cửu cắn một miếng khoai lang, chậm rãi nhai nuốt. Một lúc lâu sau anh mới nuốt xuống. Vẻ mặt lại tươi cười như thường, thản nhiên nói, "Cô chủ Quý của tôi, em đại nhân đại lượng không còn oán hận nhà họ Quý nữa à? Hồi đó còn muốn phóng hỏa thiêu rụi, giờ thì không muốn nữa?"
Oán hận ư?
Minh Chi sững người một chút, dứt khoát nói, "Không có chuyện đó."
Ban đầu cô cũng không chắc chắn, nhưng sau khi về nhà một chuyến cô đã hiểu ra, mọi chuyện đã qua, từ nay mỗi người một ngả không còn gì để yêu hay hận.
Từ Trọng Cửu đi đến mép nước rửa tay thật sạch sẽ, đứng dậy vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Minh Chi, nhìn sâu vào mắt cô, "Tôi thà rằng em còn nhớ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu khổ." Anh đưa ngón trỏ ra khẽ điểm lên trán cô, "Làm người phải khôn ngoan một chút."
Minh Chi ngửa người ra sau, tránh né ngón tay của Từ Trọng Cửu, nhưng anh không để tâm, hai tay đưa xuống vừa vặn ôm lấy eo cô. Nếu Minh Chi lùi thêm bước nữa sẽ ngã xuống nước, nhất thời cô đành đứng im.
Hai người kề sát nhau, ánh mắt nhìn nhau như muốn tìm kiếm "bằng chứng" nào đó từ đối phương.
Cũng không lâu lắm. Từ Trọng Cửu thở dài, đỡ Minh Chi đứng vững, dùng mu bàn tay lau qua mặt cô, "Em yên tâm." Anh khẽ cười, "Tôi vẫn là con người, cũng có thứ không thể buông bỏ, chỉ là không nhiều lắm thôi. Ai bảo tôi chỉ có một trái tim, bỏ rơi em thì tôi sống sao nổi."
Minh Chi không nói gì, chỉ nghiêng mặt sang, vẫn nhìn anh chằm chằm. Anh lại cười, áp mặt cô vào ngực mình, ghé sát tai cô nói, "Nhìn tôi nữa là tôi không nhịn được đâu, ở đây không phải nhà của chúng ta."
Chưa để Minh Chi kịp phản ứng, anh đã ôm chặt lấy cô, siết chặt như gọng kìm.
Đứng yên lặng một lúc, Từ Trọng Cửu buông tay, "Đi thôi, đêm xuống rồi sẽ lạnh đấy." Anh chỉnh lại cổ áo khoác cho cô, ngắm nghía một hồi rồi cười cười nói, "May mà em không đi theo tôi, suốt ngày ở trong núi, chắc chắn sẽ quê mùa như tôi."
Anh mặc bộ quần áo bông cũ màu xanh đen, tóc tai rối bù, ngũ quan vẫn tuấn tú nhưng khóe mắt đã có thêm hai vết chân chim. Ngọc đẹp có chút tỳ vết, thêm vài phần phong trần.
Minh Chi bắt chước anh lúc nãy, cũng đưa mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng bị anh nắm lấy tay.
"Tự bảo trọng. Bảo Sinh thì không sao, nhưng cái thằng A Đông kia không phải loại thật thà đâu, đừng cho nó cơ hội giở trò. Còn nữa, ít đến chỗ ông chủ Quý đi, ông ta một chân dẫm hai thuyền, sớm muộn gì cũng gặp chuyện. Với lại, đã đi con đường này rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chừa đường lui cho người khác." Nói đến đây anh cười khẩy, để lộ hàm răng trắng bóng, "Nhớ kỹ, phải triệt cỏ tận gốc."
Nói xong, Từ Trọng Cửu buông tay, thúc giục, "Đi đi, đừng đến nữa, mấy hôm nữa tôi cũng phải đi rồi, chúng ta còn có dịp gặp lại."
Minh Chi cúi đầu lấy găng tay da từ trong túi áo khoác ra, đeo từng chiếc một vào, rồi quay người bước đi không ngoảnh lại.
Mặt trời đỏ rực như quả cam treo lơ lửng trên mặt nước, ánh hoàng hôn kéo bóng hai người dài ra, nhưng đất trời chẳng có mấy hơi ấm. Từ Trọng Cửu dõi mắt nhìn Minh Chi rời đi.
Đến khi không còn nhìn thấy người nữa, Từ Trọng Cửu mới nhận ra hai chân mình đã tê cóng. Anh vội vàng dậm chân tại chỗ, vừa dậm vừa chửi thề khe khẽ. Tiếng địa phương vùng núi Chiết Giang léo nhéo chẳng ai hiểu được, cứ như đang phát mật mã.
Từ Trọng Cửu lấy diêm ra châm một điếu thuốc, ngồi xổm xuống đất hút như một lão nông thực thụ.
Trong bụng anh đầy mưu mô quỷ kế, nhưng một mình anh không thể làm hết mọi việc. Nếu dẫn theo một đám người, anh lại cảm thấy một mình vẫn tốt hơn.
Vừa rồi suýt chút nữa anh đã nói cho cô biết những chuyện anh đã làm thay cô: từng chuyện từng chuyện khiến nhà họ Quý không được yên ổn.
May mà lúc nãy không nói ra.
Anh nhả một hơi thuốc dài, vứt nửa điếu còn lại xuống đất, thong thả dùng giày dập tắt.
Không có việc gì là không làm được, anh đã có ý tưởng mới rồi.
Cỏ khô xào xạc dưới chân.
Từ Trọng Cửu đột ngột ngẩng đầu lên.
Chẳng biết từ lúc nào mà hoàng hôn đã buông xuống, mây đen nuốt chửng nửa vầng mặt trời, xa xa thấp thoáng vài làn khói bếp.
Minh Chi tay đút túi áo khoác, cúi đầu miết giày vào đám cỏ, cố lau sạch bùn đất dính trên đó, "Bao nhiêu tiền? Tôi nhận việc này."
Cô không còn là Quý Minh Chi của ngày hôm qua nữa, chỉ cần cô muốn biết thì sẽ biết, anh không thể giấu giếm cô được. Mục đích của anh cũng rất rõ ràng, nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là muốn hợp tác với cô.
Nhưng thì đã sao, Minh Chi thầm nghĩ, dù sao cô cũng gánh vác được.
*****
Mùa xuân năm ấy, Thượng Hải rộ lên một tin tức lớn: Đám người cướp xưởng "dược phẩm" ở Xuyên Sa lần trước đã bị "đen ăn đen", toàn bộ số hàng rơi vào tay cô chủ Quý. Cô chủ Quý nhận ủy thác của người ta, chỉ lấy tiền hoa hồng, nhưng giờ cô lại tuyên bố, chỉ cần giá cả hợp lý, chuyện vận chuyển hàng cũng không phải không thể thương lượng, mỗi xe sáu mươi đồng tiền bảo kê, rẻ hơn giá thị trường những hai mươi đồng.
Dư luận xôn xao bàn tán nhưng mấy lão già kia nhất quyết không lên tiếng, đám đàn em thì đánh không lại, đành ngậm bồ hòn làm ngọt hạ giá theo, sau lưng thì mắng chửi ầm lên, bảo cái con đàn bà phá đám kia là đồ "làm hư thị trường".
Minh Chi không dựa vào việc này để kiếm tiền, chỉ là nhân tiện đã mở đường rồi thì tranh thủ làm thêm chút đỉnh, mặc kệ người ta nói gì, cô vẫn vững như bàn thạch.
Tiền bạc đến càng lúc càng nhanh, Minh Chi quyên góp một khoản tiền lớn cho trường cũ, giới danh lưu xã hội ai nấy đều khen ngợi. Vì cô nắm giữ cổ phần của hai nhà máy nên khi thương hội thay đổi thành viên hội đồng quản trị, họ đã đưa cô vào danh sách ứng cử viên, để thể hiện phong thái của phụ nữ thời đại mới.
Minh Chi chỉ muốn kiếm tiền chứ không muốn nổi tiếng, tuy danh lợi song toàn là chuyện tốt, nhưng nổi tiếng thường kéo theo nhiều rắc rối, sẽ có những kẻ nhảy ra làm người hùng bênh vực lẽ phải.
Cô không sợ, nhưng phiền phức thì vẫn là phiền phức.