Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 38

Triệu Linh Tiêu chân cao chân thấp, lảo đảo đi về trong bóng đêm, ánh trăng mờ mờ chiếu xuyên qua kẽ lá làm cảnh vật như mơ hồ. Có tiếng nước chảy róc rách, thì ra là một con suối nhỏ, Triệu Linh Tiêu đặt mông lên một tảng đá rêu phong gần mé nước, đầu lắc lư, đôi mắt mơ màng nhìn ngắm dòng nước. Con suối không lớn, chỉ rộng hơn một thước, không biết thượng nguồn ở đâu, hạ nguồn chảy về nơi nào, cũng không rõ đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng, chỉ biết hiện tại nó vẫn âm thầm chảy ở nơi đây.

Từ trong màn đêm tĩnh mịch, một bóng kiều nhẹ nhàng bước ra, làn da trắng sáng như là khắc tinh của bóng tối, hoàn toàn không thể che giấu, dưới ánh trăng nàng thật sự rất kiều diễm. Sở Mạch không nhìn Triệu Linh Tiêu, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đến kéo váy ngồi lên một tảng đá gần cạnh hắn, đôi mắt đăm chiêu nhìn dòng nước ôn hòa. Triệu Linh Tiêu không ngẩn đầu lên, cũng không hỏi han nàng, đầu gục xuống giống như đã say mèm, thế nhưng khóe môi hắn lại cong lên, ngay từ đầu hắn đã biết nàng đi theo hắn nên hắn không hề bất ngờ.

Hai người cứ như vậy im lặng, con suối nhỏ bị nhìn đến sắp ngượng, mặt nước nhảy tí tách như biểu tình, tựa một cô bé đang hờn dỗi.

•Tại sao.. Lúc đó lại cứu ta...

Rốt cuộc Sở Mạch cũng lên tiếng hỏi.

Triệu Linh Tiêu chậm chạp phản ứng, cái đầu chậm rãi ngước lên nhìn nàng khẽ mỉm cười sau đó lại gục xuống, dường như không ngóc lên nổi.

•Ta cũng không biết...

Trong bóng tối không nhìn thấy vẻ mặt hắn thế nào, chỉ có giọng nói đều đều, bình thản.

•Không biết...

Sở Mạch hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của hắn nói.

•Ừm.... Ta chỉ biết lúc đó ta không hề muốn nàng tổn thương, chỉ muốn cứu nàng nên không kịp suy nghĩ gì cả...

Triệu Linh Tiêu thản nhiên trả lời.

Sở Mạch không đáp.

Triệu Linh Tiêu cũng im lặng, chỉ có bàn tay là nhẹ nhất lên nắm lấy bàn tay của nàng. Hơi ấm từ bàn tay hắn làm cho nàng giật mình, phản ứng đầu tiên là xoay mặt sang nhìn hắn, hai ánh mắt chạm vào nhau, mặt đối mặt, dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn thật khôi ngô, có nét ngu ngơ, thân thiện. Hắn say đắm nhìn nàng, nụ cười dịu dàng như tú nguyệt, ấm áp như gió xuân. Không biết tại sao trái tim nàng cảm thấy run rẩy, như sông băng gặp nắng hạ bắt đầu tan chảy.

•Ta thích nàng...

Triệu Linh Tiêu chậm rãi nói, giọng nói chân thành. Tim Sở Mạch thót lên một cái, hô hấp như ngưng trệ một giây, nàng không ngờ hắn lại nói thế. Bản thân đột nhiên cảm thấy bối rối, không biết trả lời như thế nào.

•Nàng có thích ta không...

Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Sở Mạch im lặng hồi lâu, rồi không biết tại sao lại gật đầu. Triệu Linh Tiêu mỉm cười thỏa mãn, bàn tay càng nắm chặt hơn. Cả hai người đồng loạt nhìn về phía con suối, ánh trăng vàng nhẹ nhàng tắm, cả dòng nước bàng bạc lung linh, tuy không phải cảnh vật hồn nhiên thiên thành, nhưng lại cho người cảm giác thư thả, êm đềm.

..........

Ngày hôm sau.

Lão nhật lười biếng tĩnh dậy, ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp nơi, thế gian bừng bừng sức sống.

Triệu Linh Tiêu cùng với đám người Hà Môn binh đoàn khởi hành sớm, họ rời khỏi Cô Âm cốc. Cô Âm cốc là một sơn cốc cổ nằm ở Bắc Nguyên đại lục, diện tích rộng mấy ngàn dặm, phía bắc nối Cổ Châu, nam kề Lạp châu, quanh năm cách biệt với thế giới bên ngoài nên sinh linh ở đây có thể tự do phát triển, chủng loại dồi dào. Hướng mà nhóm người Triệu Linh Tiêu đi là Lạp Châu, là một châu lớn trong năm châu của Bắc Nguyên, là nơi tọa lạc của Hàn Man Tông, Tông môn của Triệu Linh Tiêu đã bái vào. Từ điểm xuất phát đi đến Lạp châu mất hai ngày, buổi tối đến bọn họ cắm trại tại một trảng rừng thưa, vẫn như thường lệ họ sẽ đốt ngọn lửa lớn để ngăn thú dữ.

Triệu Linh Tiêu vui vẻ trò chuyện với Sở Hà mấy câu sau đó trở lại phòng, thế nhưng dọc đường lại đổi ý, không về phòng nữa mà đi dạo hóng gió. Một lúc sau thấy hắn im lặng đứng yên một chỗ, nét mặt hứng thú nhìn một con cáo đang rình hiếp dâm một con thỏ, con thỏ ngây thơ không biết gì mải mê gặm cỏ, con cáo tây gian manh chậm rãi từng bước đến gần con thỏ, nét mặt thèm thuồng, nước dãi chảy ra khóe miệng.

Triệu Linh Tiêu không có ý định cứu nó, chỉ im lặng đứng nhìn. Chợt một vòng tay nhẹ nhàng ôm vào eo hắn, tấm lưng bất giác được một cơ thể mỹ miều dựa vào.

•Đang làm gì đó...

Âm thanh dịu dàng êm tai vang lên. Con thỏ nhỏ nghe tiếng động giật mình bỏ chạy, con cáo ngơ ngác nhìn con mồi tới miệng lại vuột mất, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

•Đang nhìn con cáo nhỏ rình rập một con thỏ, thế nhưng bị nàng hù chạy mất hết cả rồi...

Triệu Linh Tiêu vẫn đứng yên giọng điệu đùa cợt nói.

•Thật rảnh rỗi..

Sở Mạch buôn tay khỏi eo hắn chậm rãi đi ra, bĩu môi liếc xéo hắn nói.

•Ta đang rảnh mà, còn nàng sao lại ra đây..

Hắn không đổi sắc mặt nhẹ nhàng xoay người đối diện với nàng hỏi.

•Ta ra đây bộ không được sao...

Nàng ngang bướng đáp.

•Tất nhiên là được...

Hắn khẽ mỉm cười, bước tới giang tay ôm lấy nàng kéo vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái..

•Ràn rỡ..

Sở Mạch nhẹ mắng, nhưng không hề vùng vẫy mà đứng yên cho hắn ôm, mặt ngẩn lên nhìn hắn.

•Mới thích thôi đã dám vô lễ như vậy, sau này không biết sẽ...

Nàng chưa nói hết câu thì bờ môi đã bị một nụ hôn nồng cháy áp vào.
Bình Luận (0)
Comment