Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 39

•Ưm...

Sở Mạch khẽ kêu, nàng hơi bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần, bàn tay đặt lên ngực Triệu Linh Tiêu, nữa muốn đẩy ra nữa lại không, bất giác lưỡng lự, thế nhưng nàng có cảm giác càng lúc nàng càng lún sâu vào nụ hôn ấy, khí lực toàn thân bỗng nhiên mất hết, máu huyết trong người sôi sục, hơi thở ngắc quảng, một cảm giác nóng cháy chậm rãi kéo lên, như con lũ nhấn chìm lý trí, chỉ còn hai đôi môi đang hòa quyện vào nhau. Nồng nàn, say đắm, nụ hôn đầu đời luôn luôn ngọt ngào nhất, tay Triệu Linh Tiêu rì chặt cổ Sở Mạch, trao cho nàng nụ hôn sâu thật sâu, tay Sở Mạch nhẹ nhàng ôm lấy eo của Triệu Linh Tiêu, họ quyến luyến đến không rời.

Bất chợt Triệu Linh Tiêu dừng lại, đôi môi rời ra, hai người hơi thở dồn dập, mặt đỏ lên, nóng bừng. Hắn vòng tay bế nàng lên, xách nàng đi nhanh về phía lều, nhẹ nhàng đặt nàng lên tấm chăn mềm. Không để nàng kịp phản ứng bờ môi lại nhận thêm một nụ hôn, nụ hôn này càng nồng cháy hơn, đôi bàn tay hắn không chiu an phận mà không ngừng sờ soạng khắp nơi, lòng bàn tay tay như có ma lực khiến sức lực của Sở Mạch như thủy triều rút đi, từng luồng điện chạy dọc làm nàng khẽ co giật.

•Ưm...

Cảm xúc dâng trào làm nàng bật lên thành tiếng. Triệu Linh Tiêu càng bạo dạng hơn, bàn tay chộp lấy ngực nàng mà xoa, vuốt. Đầu lưỡi như con lươn luồn lách vào miệng nàng nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi mềm ngọt.

Cả hai người cảm thấy toàn thân nóng ran, máu trong người chảy cuồn cuộn không ngừng, Triệu Linh Tiêu bật dậy cởi trần, để lộ ra cơ thể rắn chắc, Sở Mạch nhìn đến đỏ mặt, giờ phút này nàng cảm thấy hắn thật anh tuấn, có sự hấp dẫn không thể cưỡng lại. Họ lại lao vào cơn gió mây quần vũ, từng lớp y phục được cởi ra, bầu ngực hồng hào của nàng nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, mặc hắn nắn bóp, đôi mắt nàng đã trở nên lim dim vô định, đầu óc mơ màng, hơi thở đứt đoạn, nàng đã hoàn thành lún sâu vào cơn đê mê cực lạc. Triệu Linh Tiêu như kẻ đói khát ghì chặc Sở Mạnh mà hôn mà liếm khắp cơ thể.

Dục tâm dâng trào không thể kiểm soát, Hắn ngồi dậy kéo phăng cái khố dưới háng ra, tuyệt đại hung vật ngốc đầu, như thần long vượt biển uy mãnh vô song, bàn tay còn lại giật đứt chiếc khố y buộc bằng vãi mỏng của nàng để lộ ra hồng môn tuyệt đẹp, từng chi tiết hấp dẫn đến mê người, như động thiên thai ẩn mình dưới rừng cây, suối mê tình nhẹ chảy, ướt át mà mỏng manh. Triệu Linh Tiêu không khỏi xuýt xoa, đây là tuyệt tác của thế gian, là vưu vật của tạo hóa. Hắn khẽ nhích người đưa thần long chạm đến môn quan, lấy dục thủy bôi trơn đầu khất đã đỏ hực như hòn than.

•Không được, chúng ta chỉ mới...

Sở Mạch hoảng sợ xua tay. Thế nhưng lại bị Triệu Linh Tiêu chắn ngang, ngón tay hắn đặt lên môi nàng, miệng kề vào tai nàng thủ thỉ.

•Ta sẽ chịu trách nhiệm..

Nói xong hắn nhẹ đẩy hông, dương v*t như cá chạch lách mình vào hang.

•Aaaaaa...

Nàng cắn răng không dám la lớn, nhưng sự đau đớn khiến nàng không thể không kêu lên. Triệu Linh Tiêu yêu thương vuốt ve nàng, lại hôn nàng say đắm, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau đớn lần đầu tiên. Cảm xúc cháy nồng, đau đớn như thủy triều rút đi, bù lại là khoái cảm, là cực lạc, mê ly. Sung sướng đê mê như từng luôn điện làm cơ thể nhẹ run rẩy.

•Ư... Ư...

Tiếng rên rỉ bật lên, như âm thanh của dục vọng, Triệu Linh Tiêu cảm giác khó tả, dương v*t bị nuốt trọn, sự nhơn nhớt, ma sát làm hắn sướng điên dại, hông như máy may, cối giã phành phạch nện vào, tiếng lạch bạch như giọt nước rơi bên hiên nhà dồn dã hòa tấu, tạo ra một loai âm thanh gợi dục. Hai thân ảnh trần chuồng cuốn lấy nhau nhưng con sên, mồ hôi nhễ nhại, tay chân quơ quào bất định.

•Ơ... Ớ... Ưm....

Sở Mạch ú ớ trong khoái lạc, nàng cảm thấy nơi đó bị Triệu Linh Tiêu lấp đầy, không đâu không có... Rồi đột nhiên dương v*t hắn trướng to gấp đôi, giống như khúc gỗ, cái chày mạnh mẽ đâm vào sâu bên trong, có cảm giác như bị xé ra từng mảnh.

•Aaaaaa...

Nàng trợn mắt la lên, đầu nổ ong ong, tâm trí chỉ còn lại một màu trắng xóa, cảm giác sung sướng tột đỉnh dữ dội nhấn chìm nàng. Tốc độ đâm của hắn như vũ bão, như muốn đâm thủng tử cung của nàng. Khoảng chừng một chén trà sau Triệu Linh Tiêu rốt cuộc cũng đến cực điểm, hắn cắn răng, hông thúc mạnh, dương v*t đâm sâu tận tử cung của nàng, dòng tinh dịch ấm nóng phụt ra lấp đầy bên trong, Sở Mạch cũng co giật dữ dội, nước bên trong như vỡ đập chảy tràn, cùng tinh dịch hòa quyện làm một.

Triệu Linh Tiêu mồ hôi lã chã, hai tay chống xuống đất thở hồng hộc, hắn chậm rãi kéo dương v*t ra, một dòng nước trắng cũng theo đó tuôn tràn, một chút máu đỏ vương trên đầu khất, xinh đẹp như bông hoa hồng chói mắt. Sở Mạch đã thiếp đi từ lúc nào, mệt mỏi đến mức không thể tỉnh dậy. Triệu Linh Tiêu mỉm cười, khẽ hôn lên môi nàng sau đó cũng nằm xuống cạnh, giang tay ôm người ngọc vào lòng mà ngủ.
Bình Luận (0)
Comment