Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 10


Trong tình trạng này mà Sơ Mục Kỳ công khai trừ khử Tần Tiểu Lộ ra khỏi đoàn phim, chẳng khác nào đang thừa nhận những tố cáo của nàng ta là đúng, còn ngại không kịp chui đầu vào rọ cho người ta làm thịt.

Kỷ Miên nhếch mày khinh thường chỉ số thông minh của ai đó.

"Đệt! Ta liều mạng với ngươi đồ tra nữ!" Sơ Mục Kỳ tức ói máu.

Kỷ Miên sau khi tẩy trang để lộ dung mạo xinh đẹp cao quý, xứng danh lãnh ngạo độc tôn mỹ nhân họ báo tuyết, khóe môi dần câu lên nụ cười đểu cán như thường lệ.

"Ta nói không phải sao? Hai năm qua, Tống Phát vốn là kim bài quản lý tài năng của Thiên Kiêu sắp bị ngươi lăn lộn thành bộ dạng gì rồi! Ngươi a, tích đức một chút đi, coi chừng sau này sinh con gái, con gái đều sẽ không khả ái." Vừa nói Kỷ Miên vừa ngửa đầu uống nước chanh muối.

Sơ Mục Kỳ lại bộ một câng câng: "Hứ, gia đây không sợ, gen gia tốt như vậy, con gái gia đây tuyệt đối sẽ là tiểu tiên nữ hoa nhường nguyệt thẹn, bế nguyệt tu hoa, thiên tư phi phàm, quốc sắc thiên hương, hô mưa gọi gió, tay phải cầm yển nguyệt đao tay trái cầm cẩu đầu đao, chân đi phong hỏa luân, giẫm nát bấy mấy cái bình hoa giới giải trí dưới chân!!"
Kỷ Miên: "..." từ chối bình luận trước độ tự kỷ của con giời này.

"Nói đi cũng nói lại, rốt cuộc khi nào ngươi mới xuất đạo? Thấy ta chật vật như bây giờ ngươi không muốn xuất thủ trợ giúp thật à? Giao tình bao nhiêu năm giữa ta và ngươi chỉ như chó chê xương ít thịt hay sao?" Sơ Mục Kỳ không kể hình tượng bắt đầu khóc tu tu.

Kỷ Miên phiền gần chết, nhưng cũng rất nhẫn nại giải thích: "Không phải ta không muốn xuất đạo.

Ta đã nói rồi, ta sẽ xuất đạo, nhưng hiện tại thì không thể.

Ta đang vướng một chút chuyện cá nhân, trước mắt không thể lộ diện công chúng được."
"Sao vậy? Ngươi bị nợ phong lưu đuổi tới đít nên trốn nhui trốn nhủi à?"
Đệt, Kỷ Miên nghiến răng thầm nghĩ, con giời này cư nhiên nói một câu chuẩn như vậy.

"Khụ, không thể là nợ tiền được à?"
Sơ Mục Kỳ không khách khí xem thường: "Với trình độ thổ phỉ như ngươi, cày một ván game cũng hố cha người ta được bảy con số, ngươi nói ngươi nợ tiền? Nực cười!" Nhưng sau đó lại đen mặt: "Đệt, chẳng lẽ gia đây nói đúng, ngươi thật sự nợ phong lưu! Con mịa nó, gia đây đang bị từng thùng phân giội lên đầu, ngươi lại nhàn rỗi chạy đi chọc nợ đào hoa!! Ngươi ngại đầu ta chưa đủ xanh à!!"

Kỷ Miên uống một hơi sạch lon chanh muối liền ném cái lon vào đầu Sơ Mục Kỳ, mắng: "Ngươi con mịa nó ngậm mồm! Ta làm gì mặc xác ta, ngươi xanh biếc cái rắm! Đừng quên ta và ngươi từng phát lời thề nhé, ai thích đối phương trước làm chó!"
Sơ Mục Kỳ mặt thoáng qua ửng đỏ, nhưng sau đó liền cả giận: "Ai làm chó! Ta chỉ nói chơi ngươi đừng có ở đó tự mình đa tình! Gia đây chỉ cần hô một câu, Omega đều xếp một vòng quanh Đế đô, muốn nam muốn nữ đều có, chưa đến lượt ngươi ở đó chê ỏng chê eo!"
Náo loạn một hồi, Kỷ Miên cũng nghiêm túc nói: "Sơ Mục Kỳ, ta xin lỗi ngươi, nhưng ta thật sự không giúp ngươi lần này được.

Ta hiện tại không thể debut, về phần lý do ta từ chối nói.

Lần này ngươi tự mình giải quyết đống lộn xộn này đi, coi như một khảo nghiệm cho ngươi.

Không ai mãi lông bông được, ngươi nên đến lúc biết chút đảm đương rồi."
Nghe Kỷ Miên thấm thía như giao phó cuối đời, Sơ Mục Kỳ rùng mình: "Cut! Gia đây còn chưa có thảm vậy đâu! Không muốn diễn cp cùng cùng ta thì thôi, nói nhiều thế làm gì! Dù sao ta cũng không sợ, trong giới giải trí ai so hậu đài cứng rắn qua ta chứ! Hứ!"
Kỷ Miên thấy tinh thần Sơ Mục Kỳ còn tốt như vậy liền an tâm không ít.

Tốt xấu hậu đài Sơ Mục Kỳ cứng rắn thật, vạn nhất thất bại ở giới giải trí vẫn có thể lui về tiếp tục làm thiên kim tiểu thư sống nhàn tản sung sướng.

Cho nên mới nói, bất luận đường đi hay đường lui của Sơ Mục Kỳ đều rải đầy hoa hồng, chưa từng nếm trái đắng, điển hình của một con giời chính hiệu.

Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng đập cửa mười phần ai oán.

Sơ Mục Kỳ biết Tống Phát đã trở lại, vội tiến ra mở cửa, Tống Phát méo mặt tiến vào phòng, cẩn thận quan sát, thấy không có gì quá phận mới an tâm.

Lại nhìn thiếu nữ trong trẻo đang ngồi trên ghế, không khỏi nhìn thêm vài cái.

Đúng là xinh đẹp đến lóa mắt, nghỉ tùy tiện ngồi đó với vẻ mặt hời hợt đã khiến người ta không thể dời được đường nhìn, bằng này dung mạo nếu xuất đạo nếu nói nổ nồi giải trí cũng không ngoa.


Tống Phát tấm tắc khen ngợi gật gù, hỏi dò: "Tiểu thư hảo, ngươi là hồ ly tộc sao?"
Kỷ Miên bật cười lắc tay: "Không phải."
Tống Phát cười thành cây hoa cúc: "Ngươi là bạn của Mục Kỳ sao? Có muốn vào giới giải trí không? Nói không phải đùa ngươi thật sự rất đẹp, rất thích hợp cho con đường phát triển mới của công ty Thiên Kiêu bọn ta.

À ta quên chưa giới thiệu, ta tên là Tống Phát hiện đang là quản lý của Mục Kỳ.

Ngươi nếu có hứng thú có thể đến trụ sở Thiên Kiêu ở Bắc Thùy tìm ta, hoặc là gọi điện thoại, đây là danh thiếp của ta."
"Tú ông" Tống Phát rất không nể tình trước mặt gà nhà mình muốn đào thêm một con gà mới.

Sơ Mục Kỳ đen mặt: "Uy, ta còn chưa có tu luyện tới tàng hình thuật đâu!"
Kỷ Miên dùng hai tay đón lấy danh thiếp của Tống Phát, mỉm cười nhu thuận: "Ta gọi là Kỷ Miên.

Cảm ơn Tống quản lý đã xem trọng.

Bất quá chuyện này đành tùy vào duyên phận đi."
Sơ Mục Kỳ Thấy Kỷ Miên từ báo tuyết hoang dã bật mode báo tuyết nuôi nhốt thiện lành liền chói mù mắt chó, châm chọc: "Tống ca đừng trách ta lắm mồm nhắc ngươi một câu.

Ngươi đừng bị vẻ bề ngoài nàng đánh lừa, so với ta nàng càng bất trị hơn rất nhiều! Ngươi một khi nhận thì chính là phải chiến đấu với chế độ luyện ngục đấy! Còn nữa, nàng hiện tại không có ý định debut đâu, ngươi đừng có nằm mơ nữa! Ngươi có một con gà là ta là đủ rồi, không đúng, một con khổng tước!"
Tống Phát lườm Sơ Mục Kỳ: "Ngươi lo cho thân mình trước đi! Bên ngoài đều chửi mắng ngươi hăng hái vô cùng rồi kìa, những fandom từng chán ghét nhau nay vì chán ghét ngươi đều kết thành đồng minh, đồng loạt muốn huyết tế ngươi!"
Sơ Mục Kỳ cười tà: "Wow, ngầu như vậy!"
Tống Phát tức muốn nổ phổi.

Con giời này có biết trọng điểm ở đâu không vậy?
Kỷ Miên đứng dậy, lấy khẩu trang đeo lên: "Nếu như vậy ta đi trước đây.


Tống quản lý, cảm ơn lời mời của ngươi."
Tống Phát tươi cười gật đầu, Sơ Mục Kỳ thì nhíu mày: "Ngươi không ở lại chờ ta quay xong đi ăn tiệc tẩy trần à?"
"Không cần." Kỷ Miên khoát tay đi ra cửa, đột nhiên điện thoại đột nhiên rung lên, Kỷ Miên nhìn thoáng qua, là số điện thoại nội địa nhưng là số lạ.

Kỷ Miên nghĩ thầm, một tháng qua không có online tài khoản, không biết bao đơn đặt hàng cày thuê đều bị ngâm nước nóng rồi, hôm nay chắc chắn là khách hàng tìm đến.

Vì thế liền bấm nghe: "Alo, xin chào tuyển thủ tài năng, dịch vụ cày thuê Miên Miên xin nghe!"
Đầu bên kia yên lặng một lúc, Kỷ Miên kiểm tra điện thoại, rõ ràng đã hiện đồng hồ tính giây cuộc gọi, không lẽ lộn số? Ăn no nhứt bi à?
"Con báo nhỏ định trốn tới bao giờ nhỉ?"
Đến khi Kỷ Miên định tắt máy, đột nhiên từ trong điện thoại truyền ra chuỗi âm thanh khàn khàn quyến rũ, từ tốn và chọc người ta ngứa ngáy, thậm chí chân đều mềm nhũn.

Đầu Kỷ Miên nổ ầm một tiếng, lý trí tê liệt: CHẾT-CON-MỊA-NÓ-RỒI!!!!!
Tại sao đối phương lại tìm ra được nàng, rõ ràng đã liệt vào danh sách đen!
Tay cầm điện thoại bất tri bất giác run lẩy bẩy.

"Không lẽ ngươi có thai rồi?" Lần này người trong điện thoại có thêm một tia sốt sắng, nhưng càng nhiều là ý cười, đúng là có khả năng làm lỗ tai người phải mang thai.

Quyến rũ đến quá phận!
Nếu dạng này âm thanh mà xuất hiện trên các trang mạng thanh khống, tuyệt đối là phá đảo hạng 1 của tộc họa mi!
Kỷ Miên hít sâu một hơi liền tắt máy, không chần chừ liền cho số điện thoại kia vào sổ đen ngay lập tức!
CON BÀ NÓ! Tại sao đã trốn đến mức này rồi vẫn không thoát được!!
Không đúng, đối phương đã biết nàng về nước nên mới dùng số điện thoại quốc nội để gọi! Hung hăng vả bản thân một cái! Con mịa nó, nàng phải tính trước chứ, chạy về nước chính là chạy thẳng ngay đến ổ của đối phương! Một đường ngàn dặm cắm đầu cắm cổ tìm chết chính là đây!!
Kỷ Miên nghiến răng tự chửi mình: "Cái đồ ngu này!!!"
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Kỷ Miên khẩn trương đến mất khống chế khiến tai báo tuyết và cái đuôi đều lộ cả ra ngoài.

Nghĩ đến Thiết Vệ quân của hoàng gia nước N nổi danh dưới họng súng chỉ có hai loại: chết và tàn phế.


Bi thương Kỷ Miên liền hóa thành dòng sông thiên hà, nàng đã đánh giá quá cao bản thân rồi!!
Không thể để bản thân vào thế bị động, nàng phải nghĩ cách! Đúng rồi, nếu bây giờ nàng mà trở thành một diễn viên nổi tiếng!! Đối phương tuyệt đối không dám công khai chuyện đó!! Dù sao đó cũng là chuyện phong lưu hoàng gia hoang đường!! Càng không nói là với một diễn viên thì mất mặt hoàng gia đến độ nào!! Hoàng thất có luật bất thành văn là không dính đến vũng nước đục showbiz!!
Quá tốt! Nàng không cần trốn chui trốn nhủi nữa!! So về máu liều thì nàng cũng nhiều ngang máu não!!
Kỷ Miên hít sâu một hơi, đưa tay tự vuốt lấy lỗ tai báo an ủi tâm tình, quả quyết quay lại.

Trong phòng Phát đang lải nhải gì đó với Sơ Mục Kỳ, Sơ Mục Kỳ đều chọc cho nổi cáu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đúng lúc này ầm một tiếng.

Đùng!
Cánh cửa đáng thương bị đạp tung, không biết bản lề có còn khỏe không.

Nữ nhân đeo khẩu trang nào đó sớm nói bỏ đi lại quay lại, dáng vẻ hùng hổ, con ngươi đều co rụt lại thành một đường thẳng sát khí, dáng vẻ sắp phát động tấn công đến nơi.

Sơ Mục Kỳ theo bản năng xù lông công đứng thẳng dậy, suýt chút không khống chế được tin tức tố.

Kỷ Miên gằn từng chữ: "Ta sẽ xuất đạo.

Vai diễn hoa khôi, ta muốn rồi!"
Sơ Mục Kỳ ngây người: "Ngươi nói gì cơ?"
"Ngày mai tìm cách hẹn riêng Tần Tiểu Lộ, không biết ngươi làm cách gì cũng phải nuốt trôi xuống khẩu khí! Nếu ta không lấy được vai diễn hoa khôi, ta liền làm món chim-công-hầm-khoai-tây!"
Tống Phát: "..."
Sơ Mục Kỳ: "...Đệt."
Không phải mới nói không xuất đạo sao, quay đi đã chơi đồ nhanh như vậy?
...!
*******
P/s: ngày mai là ngày 2k2 lên thớt thì phải:>
Thui, chúc các sĩ tử chúng ta bình tĩnh, tự tin, quyết thắng nha.

Bình Luận (0)
Comment