Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 9


Sơ Mục Kỳ bị chọc đến xù lông: "Nói hươu nói vượn! Ngươi thử con bà nó nói lại một lần nữa xem! Gia đây đang nghiêm túc thảo luận vai diễn, ngươi lại xuyên tạc thành cái vặn vẹo gì?!! Còn nữa, ai nói Omega thì không thể diễn xuất chuyên nghiệp!! Thiếu hiểu biết, đó là các ngươi chưa gặp..."
Đang hăng máu nói một nửa, Sơ Mục Kỳ bỗng thấy sóng lưng lạnh toát, giật mình quay người lại.

Sau máy quay góc nam vô tình bắt gặp một người đang đeo khẩu trang, đôi mắt ánh lam lộ ra ngoài.

Đối phương chuyên chú nhìn Sơ Mục Kỳ sau đó chậm rãi lắc đầu.

Sơ Mục Kỳ đờ người, nhanh chóng đổi lời: "Đó là các ngươi chưa gặp Ảnh hậu Liên lục địa nữ Omega- Aurora thôi!"
Trương đạo diễn thấy tình huống không xong, vội bảo trợ lý đi tìm Tống Phát, còn mình đứng lên giảng hòa: "Được rồi, được rồi.

Đừng nháo nữa! Ta đã hẹn chiều ngày mai sẽ công bố bên ngoài một câu trả lời rõ ràng! Các ngươi chưa gì đã vội vàng rồi!"
Tần Tiểu Lộ cười lạnh, muốn đè xuống chuyện này, không dễ vậy đâu.

Nàng ta khóc đến mức lem cả mascara.

Ủy khuất nói: "Ta đã nhịn xuống thiệt thòi, nhưng đến mức này Sơ tiền bối vẫn không chịu hối cãi ta chỉ đành rời đoàn phim, như vậy tiền bối đã hài lòng rồi chứ? Chèn ép một người mới như ta vui lắm sao? Ta dù gì chỉ là một Omega, trong mắt Sơ tiền bối tất nhiên không là gì, nhưng diễn xuất là ước mơ cả đời của ta! Sơ tiền bối, những điều này ngươi hiểu được không?!"
Tần Tiểu Lộ là đang tố cáo Sơ Mục Kỳ thân là tiền bối lại giở trò sàm sỡ hậu bối, khi bị bại lộ liền tìm mọi cách phủ nhận, sỉ nhục Tần Tiểu Lộ, làm khó dễ muốn buộc nàng ta bỏ vai.

Đúng là khiến người ta giận sôi!
Sơ Mục Kỳ thật sự muốn bóp chết tươi cái trà xanh này, tiếng trước tiếng sau đều không nói lý lẽ, so với cái tra nữ nào đó suốt ngày cười đểu giả còn đáng ghét hơn gấp ngàn lần.

Lúc Sơ Mục Kỳ sắp xòe đuôi công đánh nhau thì tiếng tru của Tống Phát từ xa đã đến: "Ôi! Tiểu thư của ta!! Chẳng phải nói hôm nay sẽ hảo hảo nghe lời sao?! Tiểu thư của ta, ngài lại chiết sát ta rồi!!"
Sau đó Tống Phát như con gió ào đến lôi kéo Sơ Mục Kỳ, liên tục tru tréo khuyên giải.

Sơ Mục Kỳ hít sâu mấy lần, dằn lại xúc động phóng thích tin tức tố đánh nhau, nhìn về góc nam vẫn thấy đôi mắt lam đó quan sát mình, ánh nhìn như cười như không trên nỗi đau người khác.


Tuyệt đối không để tra nữ đó chê cười! Sơ Mục Kỳ đùng đùng nổi giận đá đổ cái ghế bên cạnh liền bỏ đi đến phòng nghỉ.

Trương đạo diễn cũng không cản, chỉ lắc đầu ngao ngán thở dài.

Tống Phát theo chân Sơ Mục Kỳ dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Trương đạo diễn, Trương đạo diễn chỉ phẩy tay.

Ông ta có thể lý giải vì sao Sơ Mục Kỳ nổi nóng như vậy.

Sơ Mục Kỳ một lòng với diễn xuất, phân tích không chỉ vai diễn bản thân mà vai bạn diễn A Kiều cũng cực kì tinh chuẩn.

Bất quá, đám người Tần Tiểu Lộ lại như đám ong chích không đúng chỗ, đâm thọt xuyên tạc Sơ Mục Kỳ.

Sau đó Tần Tiểu Lộ lại được một đám người xúm vào vây quanh an ủi.

Kỷ Miên lợi dụng lúc này lẻn đi.

"Ôi chao, đại tiểu thư của ta! Ngươi có thể nào an phận một chút không? Không phải ban sáng còn đảm bảo với ta sẽ không gây họa nữa!" Tống Phát nghiêng ngả đuổi theo chân Sơ Mục Kỳ, rên rỉ đau đớn.

Sở Mục Kỳ xù lông: "Còn nhẫn nhịn nữa đầu gia đây đều bị chúng nó ị đầy rồi!"
Tống Phát cũng không vừa: "Vậy nên ngài liền để ta đây hứng đống bẩn này! Ta đi bán cúc hoa để mua giấy chùi đít cho ngài luôn đây!!"
Sơ Mục Kỳ nổi cáu quay lại, vừa hay trông thấy lững thững từ xa bóng người đeo khẩu trang đang đi đến.

Tống Phát cũng nhận ra có thêm người đi theo, nghĩ rằng lại là phóng viên nhà nào trà trộn vào đoàn làm phim đánh hơi.

Tức giận nói: "Không tiếp phỏng vấn! Cảm phiền đi cho!"
Sơ Mục Kỳ đẩy Tống Phát ra, đè thấp giọng: "Tống ca, ngươi đi trước.


Nàng là bạn ta!"
Đột nhiên nghe Sơ Mục Kỳ hạ giọng gọi "Tống ca", suýt chút Tống Phát trào quả tim lên cuống họng.

Ôi chao yêu, đại tiểu thư lại có lúc xuống nước cơ đấy, mặt trời hôm nay mọc lộn hướng à.

Người đi đến háy đôi mắt xanh lam với Tống Phát, cách lớp khẩu trang nói: "Xin chào Tống quản lý."
Ngắn ngủi chỉ một giây Tống Phát như bị nhiếp trụ.

Đôi mắt này cũng quá xinh đẹp rồi! Hắn lăn lộn giới giải trí, diễn viên tộc nhân nào mà không gặp qua, đẹp nhất cũng chỉ có thể là đôi mắt hồng ngọc của hồ ly tộc, nhưng đôi mắt xanh ngập tràn linh khí này lại lần đầu tiên trông thấy, so với hồ ly còn lóng lánh mị lực hơn.

Sơ Mục Kỳ ghét bỏ: "Hắn là quản lý của ta, đừng có mà giở trò!"
Người khẩu trang mắt xanh vô tội: "Ta đã làm gì.

Đừng suy bụng ta ra bụng người thế chứ Sơ minh tinh."
Sơ Mục Kỳ trợn mắt: "Ngươi!"
Tống Phát hồi tỉnh, có phần tò mò.

Buổi sáng đâu có nghe Sơ Mục Kỳ nói dẫn ai đến thăm ban đâu chứ.

Nghe ngữ khí này còn rất thân thiết với Sơ Mục Kỳ đâu, phải nói kết bạn với vị đại tiểu thư tính khí thất thường này so với đi chăm sóc thú dữ còn mạo hiểm hơn.

"Tống ca ngươi đi dằn xếp bên đạo diễn đi.

Ta nói chuyện với nàng một tí.


Cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì." Sơ Mục Kỳ đẩy vai Tống Phát.

Tống Phát lại không quá tin tưởng, lời cam đoan của Sơ Mục Kỳ cũng đều không đáng tiền có được không? Buổi sáng còn nói sẽ ngoan ngoãn quay phim, chưa được nửa buổi đã bùng nổ đến đuôi công đều sắp phùng lên rồi!
"Tống quản lý cứ đi trước.

Nàng đã có ta trông chừng." Mỹ nhân mắt xanh ngữ khí thập phần an tâm.

Không hiểu sao Tống Phát nghe xong liền cảm thấy bị an tâm lực của đối phương thuyết phục, gật đầu một cái liền đi.

Sơ Mục Kỳ kế bên mắt đều sắp trợn trắng dã rồi, quản lý nhà mình lại đi nghe lời nhãi ranh tra nữ? Không khoa học!
Sơ Mục Kỳ vẫn còn tức giận, kéo Kỷ Miên vào phòng nghỉ liền đóng sầm cửa lại.

Kỷ Miên hững hờ rút tay ra, phủi phủi tay áo vừa bị kéo.

Sơ Mục Kỳ lại xù lông: "Ngươi có ý gì?"
Kỷ Miên khịt mũi: "Thái độ lòi lõm gì, uổng công quan tâm ngươi ta phải hạ mình đi với trà xanh đến đây!"
Sơ Mục Kỳ nghe vậy ít nhiều tâm tình hòa hoãn hơn, mở thùng giữ lạnh móc ra hai lon nước ngọt, một lon coca và một lon chanh muối, ném lon chanh muối cho Kỷ Miên: "Lột khẩu trang ra rồi nói chuyện với gia!"
Kỷ Miên dùng một tay chụp lấy lon nước ngọt bị ném đến, háy mắt: "Ngươi chắc chắn muốn ta mở khẩu trang chứ?"
Sơ Mục Kỳ nhún vai: "Yên tâm nơi này phòng nghỉ riêng của ta, không có ma nào dám bén mảng đến lắp camera ẩn hay máy nghe trộm đâu mà lo.

Với lại, ngươi cũng chưa xuất đạo, sợ gì? Gia đây không sợ thì ngươi sợ con mịa gì?"
Dù Sơ Mục Kỳ chỉ đóng vai phụ, theo lý chỉ có vai chính mới được có phòng nghỉ riêng, diễn viên còn lại đều phải chen chúc trong một phòng, nhưng với tính khí Sơ Mục Kỳ để lông bông bên ngoài thật sự chính là thả thú dữ đe dọa bách tính, không cần đạo diễn lên tiếng tổ hậu cần đã tự động thu xếp phòng riêng cho Sơ Mục Kỳ rồi.

Kỷ Miên không đôi co, tháo khẩu trang xuống.

Sơ Mục Kỳ vừa khui lon nước hớp một ngụm, lúc trông thấy khẩu trang hạ xuống, đều sặc đến ho khù khụ.

Kinh sợ lột lớp tóc giả trên đầu xuống ném vào Kỷ Miên, hét thảm: "Con mịa nó! Yêu quái!"
Kỷ Miên đen mặt, đúng là nàng bị trang điểm trông có hơi "bần" một tí, nhưng tự tin với nhan sắc bản thân sẽ không đến mức độ vậy đi.

"Câm mồm! Gào cái gì, muốn kéo đám người ngoài kia đến à?" Kỷ Miên ném đống tóc giả tập kích đi, không khách khí đá vào chân Sơ Mục Kỳ.


Sơ Mục Kỷ ăn đau nhe răng nhảy lò cò mất hết hình tượng: "A...!đau! Ngươi cái tra nữ này, ngươi muốn mưu sát gia à? Trang điểm thành bộ dạng này để dọa ta, đúng là hi sinh không nhỏ? Chỉ số thù hận của ngươi đối với ta cao đến thế à?"
Kỷ Miên lườm kẻ nào đó một cái, trực tiếp kéo một cái ghế đến, sảng khoái ngồi xuống, dùng một tay khui lon nước ngọt, một tay khoát lên lưng ghế, bắt chéo chân nhìn Sơ Mục Kỳ như nhìn một con a đầu, sẵn giọng: "Có nước tẩy trang không?"
Nhìn kẻ nào đó vào phòng nghỉ của mình liền một dạng đại gia sai sử, Sơ Mục Kỳ đen mặt, nhưng cũng cung cúc đi lấy mút trang điểm và nước tẩy trang ra cho Kỷ Miên, lầm bầm: "Đây nè bà cô nhỏ, ngươi làm ơn lau cái mặt này đi giùm ta! Dọa chết ta rồi! Suýt chút còn tưởng ngươi đi chỉnh dung thất bại nên mất tích một tháng qua!"
Kỷ Miên trắng mắt xem thường: "Với dung mạo lão tử đây mà còn cần chỉnh dung? Chỉ là xinh đẹp quá lâu, muốn thử một chút dư vị phàm trần.

Phàm nhân như ngươi làm sao hiểu được?"
Sơ Mục Kỳ tức giận nhưng không tìm được lời nào phản bác.

Quả thật tra nữ này được trời cao ưu ái cho gương mặt quá hại nước hại dân rồi!
Sơ Mục Kỳ kéo ghế ngồi xuống đối diện nhìn Kỷ Miên đang tẩy trang, hứng thú bừng bừng: "Ngươi về nước để debut sao? Nghĩ thông rồi? Hai năm trước ta bảo ngươi cùng ta về nước, ngươi nằng nặc không chịu, bây giờ chơi đã rồi đang tính lập nghiệp sao? Tốt quá rồi, ngươi thấy vai hoa khôi thế nào, con trà xanh Tần Tiểu Lộ kia thật làm ta tức ói máu.

Nếu không phải cô ta là Omega, ta đã sớm trùm bao bố đánh một trận nên thân! Ta có chết sẽ không diễn tiếp với loại trà xanh đó đâu!"
"Chẳng phải ta đã nói về nước để nhận thân nhân à?" Kỷ Miên lạnh nhạt.

"Ngươi nói thật đấy à? À mà thôi, không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn diễn cp với ta không? Ta lập tức thu xếp một phát là xong ngay!"
Nhìn con giời nào đó đang lầy lội trong đống phân vẫn còn tâm tình nhảy nhót, Kỷ Miên thật hết nói.

"Ngươi cứ như thế, thùng phân đó mình ngươi sẽ phải lĩnh hết." Kỷ Miên xem thường.

Sơ Mục Kỳ đương nhiên hiểu rõ tình trạng bản thân, vò đầu bứt tóc: "Ta con mịa nó có thể làm gì? Ngươi đó, mau mau debut đi, vào cùng diễn với ta, cho ngươi biết đầu tư bộ phim này cực kì lớn, vai phụ hoa khôi đó catxe đã lên tới con số này rồi đó!" Sơ Mục Kỳ xòe ra mấy cái móng vuốt dụ dỗ.

"Thiên Kiêu đã có biện pháp xử lý Tần Tiểu Lộ?" Kỷ Miên hồ nghi, dưới tình trạng này mà Thiên Kiêu có thể tẩy trắng Sơ Mục Kỳ thì còn được, nhưng nếu nói đá được Tần Tiểu Lộ khỏi đoàn phim thì thật sự giỏi rồi đấy.

Sơ Mục Kỳ hất cằm: "Cần gì biện pháp, Thiên Kiêu bọn ta đầu tư một nửa kinh phí, xem như nhà đầu tư lớn, ta chỉ cần nói một câu đổi diễn viên liền đổi thôi! Đánh rắm làm gì cho mệt!"
Kỷ Miên cầm mút tẩy trang thở dài: "Bỗng nhiên ta thật sự thấy quản lý ngươi quá đáng thương, đi theo một đứa não tàn thật không dễ dàng gì.

Hai năm qua không biết cúc hoa đã héo chưa."
....

Bình Luận (0)
Comment