Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 19 - Một Đại Nho Qua Đời

Lý sư gia tức giận nói: "Đại nhân, Bất Hủ Văn Tâm chính là tâm huyết cả đời của một vị Đại Nho ngưng tụ thành, lại có người giao dịch với yêu tộc, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, nhất định phải báo lên triều đình, nghiêm túc điều tra đến cùng!”

Thái Đồng Trần sắc mặt nghiêm trọng, nhẹ gật đầu: "Điều này là tất nhiên, chỉ là ngươi có hay không nghĩ tới, tất cả học viện trong cung và các thế gia hoàng tộc có được Bất Hủ Văn Tâm trong tay không nhiều, chỉ cần một chút động tĩnh, Bất Hủ Văn Tâm có mất hay như thế nào đều sẽ bị truyền tin tức sớm nhất.

Tính đến thời gian hổ yêu và phía Trần gia giằng co ở giữa, thời gian Bất Hủ Văn Tâm bị trộm ít nhất chỉ từ một tháng trở lên. Thế nhưng bất luận là triều đình hay Nho môn đều không xuất hiện bất kỳ tin đồn gì, chuyện này không có khả năng tất cả mọi người không biết! Trừ khi..."

Lý sư gia nghĩ tới điều gì, biến sắc: "Ngài là đang nói. . ."

Thái Đồng Trần khẽ gật đầu: "Lúc chúng ta không hay không biết, có một vị Đại Nho, qua đời..."

...

Trở về nhà, đã qua nửa đêm. Vừa mới vào sân, liền nhìn thấy nha hoàn Tiểu Hoàn nhảy nhót chạy tới, thì ra Trần Huyên không chịu đi ngủ, nhất quyết đang chờ tin tức của Trần Lạc.

Trần Lạc đi theo Tiểu Hoàn đến khuê phòng của Trần Huyên, Trần Huyên lúc này đã thay một bộ áo lót lụa mỏng manh, Lúc này Trần Lạc mới phát hiện lúc trước hành vi chỉ nhìn mặt của mình thật sự quá hời hợt. Mặc dù thời đại này áo lót là loại quần áo không hề có thiết kế ôm sát người, nhưng nếu người mặc lòi chỗ trên, lõm chỗ dưới, phồng chỗ nọ, thì không ôm sát cũng cực kỳ tôn dáng.

Thằng em trai, im lặng, không thể thức giấc vào lúc này!

Tuy rằng nhiều lần trong lòng tự nhủ thân thể này là em trai của Trần Huyên, nhưng trong ý thức của hắn, Trần Lạc vẫn là người của trái đất vừa mới xuyên không đến đây chưa đến một ngày, chính là tuổi trẻ nhiệt huyết và dễ xúc động, đối mặt với Trần Huyên xinh đẹp tuyệt trần lại ăn mặc như thế này thì làm sao có thể kiềm chế nổi “cậu em trai” của hắn không ngẩng đầu nhìn?

"Thiếu gia, sao ngươi lại nhìn chằm chằm tiểu thư như thể? Tiểu thư đã bị mù rồi, ngươi không biết sao?”

Tiểu Hoàn bên cạnh hỏi một câu chết người dành cho Trần Lạc.

Trần Lạc liếc nhìn Tiểu Hoàn một cái, nha đầu này, khuôn mặt thì còn có thể, nhưng từ cổ trở xuống thì… chậc.

Vẫn còn con nít!

"Tiểu Lạc, ngươi tới rồi à? Mọi chuyện thế nào rồi?” Trần Huyên đã sớm quen với tính cách Tiểu Hoàn không biết giữ mồm giữ miệng, nên nàng cũng không thèm để ý. Trần Huyên chống tay mép giường muốn đứng lên, Trần Lạc vội vàng xông đến đỡ Trần Huyên, để cho nàng một lần nữa ngồi xuống.

Bị Tiểu Hoàn nói xéo như vậy, suy nghĩ của Trần Lạc cũng tỉnh táo hơn một chút, lập tức không nghĩ tới những chuyện “sinh lực” thôi thúc kia nữa, sau đó đem toàn bộ sự việc tóm tắt kể lại. Biết được hổ yêu đã bị tiêu diệt, Trần Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, đưa cánh tay sờ sờ khuôn mặt Trần Lạc, nhẹ giọng nói: "Vất vả cho ngươi rồi..."

Mặt Trần Lạc trong nháy mắt liền đỏ lên, lui về phía sau hai bước, thật vất vả mới vứt bỏ được tạp niệm, nào có thể chịu đựng được loại tiếp xúc này, vội vàng nói: "Không vất vả không vất vả. Ta... Đi ngủ trước đi, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút... Ta đi đây.."

Nói xong xoay người bỏ chạy.

Một hơi chạy về phòng sách, Trần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, làm trước hai mươi cái chống đẩy, lúc này mới mệt mỏi ngồi trên ghế.

Uống một ngụm nước lớn, miễn cưỡng đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, đây là lần đầu tiên Trần Lạc cẩn thận quan sát phòng sách nơi hắn đang ngồi.

Nhìn trên giá sách có sắp xếp các loại điển tịch, Trần Lạc phát hiện người cha đã qua đời của hắn có thể không phải là nhân vật đơn giản, phải biết rằng, nhã văn điển tịch có thể xem như bảo vật trân quý nhất trong thế giới này.

Trần Lạc tinh tế nhìn một lượt, nơi này không chỉ có sách đạo đức, nhân nghĩa của Nho Đạo, còn có tiên thư của Tiên Đạo, thậm chí ngay cả kinh văn của Phật Đạo cũng có mấy quyển đang nằm trên kệ sách...

"Thật là phí phạm những tài nguyên giáo dục tốt như vậy..." Trần Lạc thở dài một tiếng.

Trong thế giới này, đọc sách cũng phải có thiên phú, tài năng này được gọi là "Đọc Hiểu". Chỉ có người thức tỉnh thiên phú "Đọc Hiểu" mới có thể đọc và hiểu được các điển tịch, tiên thư, kinh văn này, sau khi xem xong sẽ hóa thành của một loại năng lực cho bản thân dùng.

Nếu không có thiên phú, nó giống như để cho một đứa trẻ đang học tiểu học xem một cuốn sách giáo khoa về triết học đại học, con số và chữ cái có thể biết đọc, nhưng sẽ không hiểu ý nghĩa bên trong đang nói cái gì.

Mà loại thiên phú này, không tính là hiếm thấy, nhưng cũng không phải là phổ biến, so sánh với tổng số nhân loại trên thế giới này, thì cứ năm người lại có một người có thiên phú này.

Mà Trần Lạc, chính là người không được thiên đạo ưu ái kia, không có năng lực này.

“Dù sao linh hồn đã đổi, nói không chừng hiện tại đã có thể đọc được rồi?” Trần Lạc suy tính, tiện tay lấy một quyển điển tịch trên giá sách, mở trang sách ra, liếc mắt nhìn lại, lúc mới bắt đầu còn đọc được năm sáu câu, nhưng sau khi xem sơ qua một lúc, liền cảm thấy nhã văn trên trang sách kia không ngừng vặn vẹo biến dạng, con mắt đọc tới đâu, đầu óc căng cứng không tập trung được, bắt đầu choáng váng.

Bình Luận (0)
Comment