Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 38 - Con Đường Tu Hành - 1

Trần Lạc lười nói nhảm với Kỷ Trọng, từ trên giường đứng dậy, nghi hoặc nói: "Tiểu Hoàn đâu rồi?”

Kỷ Trọng trả lời: “Hôm nay không ít người làm đến, Tiểu Hoàn đã đi phụ Trần Huyên tiểu thư và Bình thúc sắp xếp cho bọn họ.”

Trần Lạc gật gật đầu, nhìn thấy những người làm trong phủ trước kia cũng đã trở lại.

"Những ngày tẻ nhạt của công tử nhà giàu lại lần nữa theo đuổi ta lại đến rồi?" Trần Lạc trong lòng âm thầm đắc ý, nhanh chân đi ra khỏi phòng, Kỷ Trọng vội vàng đuổi theo.

Trần Lạc nhíu mày một cái: “Nghe ta nói này Kỷ Trọng, thân thể ngươi chỉ vừa mới khỏe lại, ngươi nên về phòng nghỉ ngơi thêm đi. Ta bây giờ không có nguy hiểm gì đâu.”

“Không chịu, công tử, hôm nay không phải là ngươi nói sẽ tiếp tục viết Tiếu Ngạo Giang Hồ sao?”

“Chuyện đó… Ta trước tiên đi rửa mặt, ăn sáng cái đã.”

Kỷ Trọng bỗng nhiên bắt lấy Trần Lạc tay, Trần Lạc giật mình: "Kỷ huynh đệ, đừng có…"

“Công tử, không thể lãng phí thanh xuân quý giá của người cho việc đi bộ được. Để ta giúp người đi nhanh hơn một chút!”

“Khí hạo nhiên khi reo giận

Ngàn dặm gió bão nghe tiếng sấm giật”

Em gái… con gái… CON M..Ẹ NÓ!

Trong phủ ta đâu có lớn đến vậy, mà ngươi còn dùng loại công phu “xuyên tường” kiểu đó!

"Ngay lúc này, nghe được phía sau có người lớn tiếng kêu lên: “Đông Phương huynh đệ, quả nhiên là ngươi phái người đến bắt ta sao?” Người này giọng nói già nua, nhưng nội lực dồi dào, một câu nói ra ngoài, vang vọng từ trong đại điện rung lắc, có vẻ cực kỳ uy mãnh, đoán được người này chính là Phong Lôi Đường, đường chủ Đồng Bách Hùng..."

Trần Lạc duỗi thẳng lưng một cái, cả ngày cặm cuội, rốt cuộc đã viết được thêm một phần ba của 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, thời điểm có thể ngưng tụ ra Sách hồn 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》cũng càng ngày càng gần hơn.

Kỷ Trọng đứng bên cạnh Trần Lạc vội vàng đoạt lấy trang sách, say sưa đọc ngon lành, bộ dáng này cực kỳ giống như bộ dáng của Trần Lạc khi còn bé canh giữ trước quầy sách để được xem "sách miễn phí".

"Trước kia ta từng đọc qua một tác giả gọi là Chạy Trốn Tám Vạn Dặm! Ngươi thật sự rất giống các độc giả, ngày ngày canh chừng tác giả ra chương mới! Dựa theo quy tắc của trái đất, không ban cho những người như thế này một cái fan cứng là không được, bất quá toàn là đọc chùa…" Trần Lạc trong lòng chửi bới một câu, nhưng ngẫm lại người ta một cao thủ Thành Thi Cảnh đã bán mình cho hắn một năm, trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy dịu lại.

Trong lúc Trần Lạc mải mê viết, Trần Huyên đã gọi hắn ra ngoài một chuyến, để cho hắn lộ diện trước mặt mấy chục người làm trong phủ. Trần Lạc cảm giác được Trần Huyên có ý thức đề cao quyền uy gia chủ của hắn. Có lẽ là biểu hiện của hắn trong hai ngày nay đã làm cho Trần Huyên nhìn nhận với cặp mắt khác xưa, hơn nữa Trần Huyên bởi vì đôi mắt không thể thấy đường, có ý muốn chuyển quyền quản lý Trần phủ cho Trần Lạc.

Quả hạnh nhân mà Ngụy Diễm đưa cho, cũng không phải không có tác dụng, Trần Huyên ăn xong đã có thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

"Man Cốt Đan sao…" Trần Lạc trong lòng chua xót, trải qua một khoảng thời gian ngắn, Trần Lạc có thể cảm nhận được Trần Huyên đối với mình luôn không tiếc cái gì trên đời. Mặc dù có một phần nguyên nhân là do thân phận em trai này, nhưng những tình cảm này đã rơi vào trong lòng hắn. Nếu như không có thuốc chữa thì không nói, nhưng hết lần này đến lần khác có thuốc chữa mà không cách nào có được.

Dùng sự tự tin của người xuyên không mà nói, “Một viên Man Cốt Đan tiện tay mua trong shop hệ thống là được!” Trần Lạc trong lòng nghĩ đến thở dài, rồi lập tức vươn tay, lòng bàn tay lại ngưng tụ ra một đám sương khói bảy màu nhỏ.

Trần Lạc cẩn thận nghĩ tới, bất luận là Nho, Đạo, Phật thì nhà nào cũng đều lấy "Khí" làm căn cơ, sương bảy màu của hắn cũng có thể là một loại khí, có lẽ là một con đường tu luyện mới cũng không chừng.

Cho tới lúc đó, bản thân từ phản phế thành đại đế, giơ tay đưa chân, vạn cổ quỳ bái!

Ha ha ha!

Khụ khụ, suy nghĩ nhiều rồi, con đường tu luyện trước mắt hắn còn chưa có chút manh mối nào chứ nói gì đến chuyện làm cho người người quỳ lạy, nhất đạo triều bái!

Trần Lạc quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Trọng lúc này vẻ mặt phấn chấn nhìn tiểu thuyết, con ngươi đảo qua đảo lại. Lúc trước cùng Lý sư gia không quen biết như vậy, không tiện hỏi nhiều, hiện giờ bên cạnh có một thiên tài Nho gia, vậy phải đem chuyện tu hành của Nho gia hỏi cho thật kỹ mới được.

Có câu nói: Cũng đều là sỏi đá, lấy đá núi khác, đem về mài ngọc vẫn được.

“Con đường tu hành của Nho gia?” Kỷ Trọng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trần Lạc, "Công tử trên người lại không có chính khí hạo nhiên, hỏi cái này làm gì?"

“Bổn công tử dự định nghiên cứu trăm đường, tu hành đường nào cũng thông qua hiểu rõ, có vấn đề gì không?”

“Ta hiểu rồi, công tử có phải muốn đem một vài nhân vật lớn của Nho gia, sau đó hư cấu hoặc thêm thắt vào trong quyển sách này?”

“Mo..á.. Ừ …. Đúng, ta có ý nghĩ này."

“Sao không nói sớm!”

Kỷ Trọng nhất thời hứng thú, nói: "Lúc trước công tử đã biết cái gì rồi? Để ta biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Ừm, lúc trước nghe Lý sư gia của nha môn có nhắc tới ba cảnh giới đầu tiên, gọi là Tự Kiến Cảnh, Lạc Bút Cảnh, Thành Thi Cảnh!”

Kỷ Trọng khẽ nhíu mày, lắc đầu: "Cái này không chính xác."

“Công tử, con đường tu hành kia, mỗi cảnh giới đều có giải thích khác nhau.”

"Trong đó đại cảnh giới, đột phá hạn chế về tuổi thọ cơ bản, mỗi cảnh giới kèm theo kéo dài tuổi thọ cơ bản."

Bình Luận (0)
Comment