Bất ngờ bị Trần Huyên ôm chặt, cả khuôn mặt của Trần Lạc đã đỏ bừng, ở kiếp trước, Trần Lạc xem qua nhiều ứng dụng di động, trong đó có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp mặc quần áo gợi cảm, nhúng nhảy theo nhạc không ít, còn có cơ hội gặp mặt trực tiếp nhiều cô gái đẹp từ ứng dụng hẹn hò, nhưng mà tiếp xúc thân mật thì chưa có, giới hạn tối thiểu chỉ dừng lại ở nắm tay.
“Còn đau… Chưa đói… Chưa khát lắm…” Trần Lạc cứng đờ người.
“Khoan đã, có gì đó sai sai, nhịp tim của ngươi sao đập nhanh như vậy?” Trần Huyên vừa đang ôm Trần Lạc, hai tay đang choàng cổ hắn, một tay khẽ kéo từ vai xuống ngực hắn, sau đó chạm vào cổ tay hắn, khẽ nhíu mày, rồi đưa tay chạm vào trán hắn.
“Mặt ngươi sao đỏ như vậy? Chờ ta, ta gọi quản gia mời lang trung tới…” Trần Huyên vừa nói vừa đứng dậy, nàng muốn ra ngoài.
“Chờ chút đã.” Trần Lạc vội vàng nắm lấy tay nàng.
Trần Huyên xoay đầu, đôi mi xinh đẹp chớp một cái, rồi nhướng lên: “Sao thế?”
Trần Lạc cũng vội vàng trả lời: “Ta không sao đâu, có thể là đắp mền quá kín, ngươi không nhìn hiện tại đã tốt lên rồi sao.”
Trần Huyên lại đưa bàn tay dài đẹp chạm lên ngực Trần Lạc, cảm nhận được nhịp tim thật sự đã bình thường, liếc mắt nhìn chăn mền, sau đó nói: “Căn phòng của ngươi trước đó làm pháp sự một lần, bây giờ chưa thể vào ở được, cố chấp vào ở sẽ gặp xui ám thân. Ta để Tiểu Hoàn lấy tới một bộ chăn mềm mới đổi qua, nó rất mỏng.”
Trần Lạc gật gật đầu, hắn nhìn thấy ánh mắt Trần Huyên vẫn đang dò xét hắn một hồi lâu, mới xoay người ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Trần Huyên rời đi, hắn mới thở ra một hơi, hắn nghĩ tới, về sau ở chung với chị gái xinh đẹp này, bản thân hắn cần phải tập luyện tâm lý bình ổn một chút.
Nếu không bình ổn lại tâm lý, có khi chỗ đó bị nàng một chưởng làm gãy, coi như đi đời!
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Trần Lạc, hắn đã đứng yên ở đây một hồi, tùy ý mang giày vào, rồi đi tới bàn sách, lấy giấy trắng trải ra, đặt lên chặn giấy, từ trên bàn sách cầm bút, mài chút mực, bắt đầu viết « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » ra, nhờ vào ký ức của kiếp này, Trần Lạc vận dụng cách viết Nhã Văn, may mắn hoàn toàn nắm được, một tay cầm bút viết chữ vô cùng tiêu chuẩn.
Hắn cầm bút lông, đang muốn đặt đầu bút lông vào trang giấy, bất ngờ lúc này cảm giác tới một sức mạnh to lớn đè ép xuống người hắn, sức mạnh này còn tăng lên cường độ ngăn cản hắn muốn viết xuống.
“Đây… là… sức mạnh của thiên đạo sao?” Trần Lạc ngơ ngác, trong trí nhớ của Trần Lạc kia đã từng nhớ qua, thế giới này muốn viết ra bất kỳ thứ gì, đầu tiên phải dựa vào quy định của thiên đạo trước đó đã cho phép, từ thơ văn cho tới sách vở không được thiên đạo đồng ý, căn bản không thể viết ra.
Chính vì thế, thế giới này chỉ có thể viết ra thông báo, chiêu mộ, những thứ lời nói bình thường không thể liên quan tới văn hóa tín ngưỡng.
Còn muốn dùng Nhã Văn, chỉ có thể từ tam đạo, nếu thiện đạo dò xét thông qua, mới được đặt bút xuống.
Thiên đạo này, thiệt má nó giống như một Tăng nhân, trong chùa không cho phép vẽ bậy về nữ sắc.
Nhưng vào lúc này.
Trong mắt Trần Lạc nhìn thấy mờ ảo dưới đầu bút sinh đang sinh ra một nụ hoa, đầu bút bắt đầu tích tụ thành một giọt mực, theo đó nụ hoa cũng nở ra rơi xuống mặt giấy.
Mà biển hoa trong tiềm thức cũng hiện ra « Tóm Tắt Về Chung Quỳ », giống như một màn chiếu từng chữ từng chữ lóe sáng hiện ra, cũng đồng thời, áp lực từ thiên đạo trên người Trần Lạc, giống như được tán thành, từ từ tiêu tán.
“Thì ra là vậy, chỉ cần bên trong biển hoa đọc chữ trong sách, mới có thể nhận được thiên đạo đồng tình, thế giới này mới cho phép ta viết ra.” Trần Lạc còn nhận ra, “Nếu ta bây giờ muốn viết Tây Du Ký, dù chỉ là nói bằng miệng, thiên đạo chưa đồng ý, miệng cũng không thể nói ra, đồng thời giống như bị một thần thông gọi là “Bế Khẩu Thiền” khóa miệng lại…”
Nghĩ tới đây, Trần Lạc không trì hoãn, bắt đầu viết « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » ra giấy.
« Tóm Tắt Về Chung Quỳ » không dài, chưa tới ngàn chữ, phần « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » chỉ là một phần nhỏ được trích ra từ « Lịch Đại Thần Tiên Thông Giám », còn có tên khác trong văn hóa tín ngưỡng « Tam Giáo Đồng Nguyên Lục », xuất hiện ở thời nhà Thanh, bên trong tóm tắt lại những thần nhân được phong thần.
“Chung Quỳ là người ở Chung Nam Sơn, thuộc Thiểm Tây, thuở còn nhỏ tài hoa xuất chúng…
Thế là, Đường Huyền Tông trong mơ gặp được Chung Quỳ, lúc này mệnh lệnh Ngô Đạo Tử từ trong mơ vẽ ra hình dáng của Chung Quỳ đang bắt quỷ, Ngô Đạo Tử mơ thấy toàn cảnh, sau đó từ mơ bước ra, vẽ một bức “Chung Quỳ Bắt Quỷ”, treo trong cung, từ đây quỷ ma không tới.”
Khi Trần Lạc viết xong chữ cuối cùng, trang giấy bỗng nhiên không gió mà bay lên, lơ lửng trong không trung. Từng chữ viết bằng mực bỗng nhiên lóe sáng, mà ánh sáng ngưng tụ như một cánh cửa, trong cánh cửa chậm rãi nhô ra một cái đầu.
Chưa tới một phút.
Một người đàn ông to cao bặm trợn, vẻ ngoài vô cùng thô lỗ bước ra cánh cửa ánh sáng, đứng trước mặt Trần Lạc.
Người đàn ông bặm trợn cao gần hai mét, đầu nhỏ hơn thân, tròng mắt to hơi lồi ra ngoài, mặt đen như sắt, tóc xoăn thành lọn, mặt mũi dữ tợn, quần áo giống triều đại xưa, lấy màu đỏ làm chủ, đầu đội nón trạng nguyên.
Người này sắc mặt nhăn nhó, rất nghiêm túc dò xét Trần Lạc một hồi, sau đó chắp tay ôm quyền, khom người cúi chào, lên tiếng ——
“Ta gọi Chung Quỳ, tham kiến chúa công!”