Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 5 - Quỷ Đến

"Ngươi thật là Chung Quỳ?" Trần Lạc di chuyển xung quanh Chung Quỳ vài vòng, trời ạ, đây chính là thần tiên, bản thân viết một phần tóm tắt lại thật sự triệu hồi ra Chung Quỳ…

Chung Quỳ vẫn cứ đứng một chỗ yên ổn một lúc, sau đó khom người chào Trần Lạc, rồi lên tiếng: “Bẩm chúa công, Chung Quỳ đại nhân chân chính thật sự không phải là ta hiện tại, mà do ngài vừa rồi viết ra « Tóm Tắt Về Chung Quỳ », ta chỉ là linh hồn bên trong, cũng tên là Chung Quỳ, hay còn gọi là sách hồn Chung Quỳ.”

“Sách hồn?” Trần Lạc khẽ nhíu mày, “Ngươi có biết bắt quỷ không?”

Chung Quỳ gật đầu: “Chúa công ở trong « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » có viết ta có thể ăn quỷ, thiên đạo nơi này tán thành chuyện ta có thể ăn quỷ, vì vậy ăn quỷ là một phần thần thông của ta. Có điều…”

“Cứ nói thoải mái.”

Chung Quỳ gật đầu nói: “Sách hồn như chúng ta năng lực cũng không thể bằng trăm phần trăm bản gốc, chúng ta sống chết dựa vào người viết ra chúng ta, ta cũng giống vậy, cùng nhịp thở với chúa công. Ta cũng có năng lực khống quỷ, trời sinh khắc chế quỷ vật, nhưng tối đa thực lực của ta chỉ đối ứng với quỷ vật cao nhất bằng với chúa công hai cảnh giới mà thôi.”

Trần Lạc gật đầu nhẹ: “Chỉ cao hơn hai cảnh giới thôi…”

Trần Lạc nhớ thế giới này nói về cảnh giới, ở Quỷ môn, cảnh giới tầng một gọi là Du Hồn Cảnh, bọn chúng đối với con người bình thường gây ra trạng thái mệt mỏi; mà tầng thứ hai gọi là Nhập Mộng Cảnh, có thể đi vào giấc mơ của con người, giết chết người trong mơ.

Lúc này.

Trần Lạc và Chung Quỳ hỏi đáp qua lại, bên ngoài phòng truyền đến tiếng thét to vọng đến, gần như cùng lúc, Chung Quỳ nhấp nhấp lỗ mũi trâu, đè thấp giọng nói: “Có quỷ khí!”

Trần Lạc sững sờ, lập tức phản ứng, hắn nhớ tới Trần Huyên còn ở bên ngoài, vội vàng chạy thẳng ra cửa, Chung Quỳ lập tức chân lơ lửng mặt đất, lướt như gió theo phía sau.

Bởi vì liên quan chuyện người chết liên tiếp ở Trần phủ, Trần Huyên đã đuổi đi rất nhiêu tôi tớ của Trần gia, bên trong phủ hiện tại rất ít người.

Trần Lạc chạy ra sân sau, chỉ thấy tiểu nha hoàn từng vừa thét vừa nhào lộn vừa khóc lóc lúc trước đã bất tỉnh ở vườn hoa, bên tay còn ôm một bộ chăn mền.

Tiểu nha hoàn tên là Tiểu Hoàn, cũng là nha hoàn thân cận của Trần Huyên.

Trần Lạc vội vàng bước tới, lắc lắc đôi vai của Tiểu Hoàn, thấy nàng đã tỉnh tỉnh liền hỏi: “Tiểu thư đâu?”

Tiểu Hoàn nhìn thấy Trần Lạc, lắp bắp nói: “Chúng ta nhìn thấy quỷ, tiểu thư đã đuổi ra ngoài sân… tiểu thư vì bảo vệ ta… tiểu thư nàng… hic.”

Tiểu Hoàn vừa hic một cái, còn chưa nói tiếp, nhìn phía sau thấy Chung Quỳ… Mà Chung Quỳ thấy người thứ hai ngoài chúa công, xấu hổ toét miệng cười cười.

Trong đêm tối, chỉ có ánh trăng le lói trong đêm, Chung Quỳ, mắt trắng dã, răng trắng dã, hai hàm răng tự đánh bò cạp, cả người ngây ra, run rẩy đưa ngón tay cái chỉ về phía Chung Quỳ, cả người run rẩy nói: “Phía… s… thiếu gia… có quỷ… chạy mau…” Vừa dứt lời, cả người rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Trần Lạc quay đầu nhìn Chung Quỳ, Chung Quỳ xấu hổ gượng cười lần nữa, Trần Lạc nhìn cảnh này rùng mình một cái, hắn hiểu vì sao Tiểu Hoàn ngất, Trần Lạc đưa tay thăm dò hơi thở của Tiểu Hoàn, phát hiện chỉ là ngất xỉu, tiện tay lấy tấm chăn mền phủ lên người Tiểu Hoàn, quay xoay hỏi Chung Quỳ: “Cảm ứng được chưa?”

Chung Quỳ nhẹ gật đầu, lơ lửng bay về phía trước, Trần Lạc vội vàng đuổi theo.

Trần Huyên có thể nói là người tu hành, Trần Lạc có biết, bất quá không đi theo chính tông tam đạo, mà theo học một bộ tà đạo, nghe nói gọi là Thiên Môn Tông, nàng học được một bảng ngụy công pháp tên “Thiên Môn Thập Tam Châm”, tên là châm nhưng không phải dùng châm cứu người, mà dùng những cây châm bạc bắn vào kẻ địch, đưa châm vào những tử huyệt làm bọn họ chết không kịp ngáp.

Đối phó với người bình thường rất tà môn, nhưng đối với quỷ vật không thể nào dùng được.

“Người con gái này hổ báo, không hợp thói đời mà!” Trần Lạc một bên đuổi theo Chung Quỳ, một bên miệng chửi tục, nhìn phía trước đã đến sân ngoài, Chung Quỳ giảm lại tốc độ, rồi dừng lại, Trần Lạc đang muốn hỏi hắn vì sao lại dừng, chỉ nhìn thấy phía sau cửa lớn không xa, Trần Huyên đang ngồi dưới đất xếp bằng.

“Có chuyện gì? Sao không đi bắt quỷ đi.” Trần Lạc vừa đi đến gần Trần Huyên vừa nói, bỗng nhiên hắn dừng bước, cả người không khỏi rùng mình.

"Kim Châm Độ Hồn!" Trần Lạc run rẩy nói ra từng chữ, từ ký ức của thân thể cũ, đương nhiên biết trước mắt tình huống này là gì.

Cấm thuật của Thiên Môn Tông, một trong thuật cấm của "Thiên Môn Thập Tam Châm", chiêu châm thứ chín, dùng ngân châm đóng kín thất khiếu(1) của cơ thể tương ứng, để hồn phách trong cơ thể xuất ra bên ngoài trong thời gian ngắn.

(1) thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.

So với luyện Dương công của Đạo Môn chính tông, chiêu thức này có thể đem hồn phách đánh ra ngoài, nhưng thời gian duy trì không dài, tai họa ngầm rất nhiều, thường thấy nhất, một khi hồn phách quay vị trí cơ thể, một hoặc hai trong thất khiếu sẽ biến mất.

Trần Lạc quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ, Chung Quỳ vung ống tay áo lên, một tia hàn khí chia làm hai bay thẳng vào mắt Trần Lạc, hai con mắt cảm thấy mát lạnh, nháy mắt vài lần liền trở lại bình thương.

Sau đó cùng ánh mắt của Chung Quỳ nhìn lên phía trên nóc nhà,

Ở trên nóc nhà, nhìn thấy linh hồn của Trần Huyên đang cùng một con quỷ vật mặt xanh răng nanh vàng đánh nhau.

Bình Luận (0)
Comment