Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?

Chương 95

Tên ngốc thực tập x Daddy lớn tuổi làm gia chủ

_____

Kinh thị, biệt thự nhà họ Tiêu.

“Chụt chụt chụt, chụt chụt chụt, Hắc Đại Soái!”

Trên bãi cỏ rộng rãi, cắt tỉa gọn gàng, thiếu niên đang cầm một quả bóng biển màu cam sáng chọc ghẹo chó.

Hắn tuổi còn nhỏ, trông như vừa trưởng thành không bao lâu, làn da trắng mịn, giữa hàng mày mắt xinh đẹp vẫn còn chút ngây ngô chưa tan của tuổi thiếu niên.

“Tiểu Tống, dừng tay lại, chú Cung có việc muốn dặn cháu.”

Từ đầu bãi cỏ bên kia đi tới một người, mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, kiểu dáng giống với thiếu niên.

Tống Kiệm đáp một tiếng, ném quả bóng biển trong tay ra xa: “Đi đi!”

Rồi quay người, lạch bạch chạy theo người kia.

Người được gọi là “chú Cung” tên là Cung Đức Phúc, là quản gia của nhà họ Tiêu, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong biệt thự. Khi Tống Kiệm mới được điều đến đây, còn thì thầm thắc mắc, sao quản gia này lại có cái tên giống thái giám thế.

Sau đó gặp người thật mới phát hiện, hình như không chỉ có cái tên giống thái giám.

“Ai da, Tiểu Tống đến rồi.”

Tống Kiệm cười với Cung Đức Phúc, lộ ra một hàm răng trắng tinh: “Đến rồi!”

Cung Đức Phúc kéo hắn lại, ngón tay khẽ búng hoa lan, tư thế chỉnh tề, giọng nói the thé bắt đầu dặn dò: “Tối nay Tổng Tiêu sẽ trở về, cháu mới được điều tới đây chắc vẫn chưa gặp Tiêu tổng đâu nhỉ, nhớ chú ý một chút, trước mặt Tiêu tổng phải lanh lợi lên, có gì không hiểu cứ hỏi chú, nhớ kỹ đừng có nói linh tinh đấy.”

Tống Kiệm gật đầu lia lịa: “Ta biết rồi!”

Màn đêm buông xuống, biệt thự nhà Tiêu đèn đuốc sáng trưng, một chiếc Maybach mui bạc sang trọng từ từ chạy qua cổng lớn.

Tống Kiệm theo sát phía sau Cung Đức Phúc, chờ xe dừng hẳn, Cung Đức Phúc vội bước lên mở cửa ghế sau.

“Tiêu Tổng.”

Tống Kiệm cũng ngoan ngoãn theo mọi người gọi một tiếng: “Tiêu Tổng.”

Người đàn ông ngồi ở ghế sau khẽ nhấc mí mắt, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ dừng lại một chút rồi lại dời đi. Hắn duỗi chân dài bước ra ngoài, lúc đứng dậy thì nói với Cung Đức Phúc một câu: “Có người mới à.”

Tân binh Tống Kiệm vốn đi sau một bước, nghe câu này lập tức rảo bước theo kịp.

Là đang nói hắn đây mà.

Cung Đức Phúc lấy làm lạ, người bận rộn trăm công nghìn việc như thế lại còn để ý đến chuyện nhỏ thế này. Tuy Tiêu gia đa phần đều là người làm lâu năm, nhưng mấy năm nay cũng không ít người mới vào làm rồi đi, có vài người cũng từng lộ diện trước mặt người đàn ông kia, nhưng chưa từng thấy hắn hỏi đến.

Ông ta vội đáp: “Vâng, Tiêu Tổng, mới được điều tới, ta thấy người này khá nhiệt tình lại lanh lợi, nên giữ bên cạnh.”

“Ừm.”

Người đàn ông không nói thêm gì nữa.

Cung Đức Phúc đưa tay ra sau ra hiệu im lặng, Tống Kiệm nhanh chóng theo kịp, ánh mắt lặng lẽ đánh giá.

Người đàn ông dáng người rất cao lớn, vai lưng rộng rãi thẳng tắp, trên người mặc một bộ âu phục đen được may thủ công, toát lên vẻ lạnh lùng và đắt đỏ.

Thỉnh thoảng hắn lại trò chuyện đôi câu với Cung Đức Phúc, dưới ánh đèn sáng rực rỡ trong Tiêu gia, nửa gương mặt nghiêng nghiêng ấy trùng khớp với khuôn mặt lúc nãy bước xuống xe — một khuôn mặt rất sâu sắc và tuấn mỹ.

Tống Kiệm gãi gãi má, theo vào trong biệt thự.

Người đàn ông đi thẳng lên tầng hai, Cung Đức Phúc ôm chiếc áo vest mà hắn vừa cởi ra, giao cho người hầu bên cạnh đem đi ủi, rồi quay lại khẽ nói với Tống Kiệm: “Tiêu Tổng đi tắm rồi, ngươi lên thay một bộ ga giường.”

Tống Kiệm nghiêm túc gật đầu: “Ừ, ta nhớ rồi.”

Cung Đức Phúc nói xong lại quay ra dặn dò chuyện bữa tối với phòng bếp, Tống Kiệm cũng không chậm trễ, liền đi lên tầng hai.

Mấy ngày nay hắn đã nắm rõ hết các việc lớn nhỏ trong biệt thự nhà Tiêu, thay ga giường chẳng là gì cả.

Hắn vào phòng, lấy một bộ ga gối chăn mới, hì hục cuộn bộ cũ lại.

Thực ra cũng không phải là cũ, đó là bộ vừa mới thay hôm qua, lý do vì sao lại phải thay nữa thì Tống Kiệm đoán có lẽ là để cho ông chủ cảm thấy đồng tiền lương mình bỏ ra thật xứng đáng.

Thì… việc cung cấp loại “giá trị cảm xúc” vô vị này cho ông chủ cũng là một phần trong công việc của bọn họ.

Tống Kiệm nghiêm túc thay bộ ga giường mới, đập phẳng từng nếp gấp, không bỏ sót một góc nào.

Tiêu Ứng Hoài đang ở trong phòng thay đồ, vừa cởi xong cà vạt, cởi vài cúc áo, bước ra thì bắt gặp cảnh tượng này.

Thiếu niên đang chúi người xuống, phô ra cái mông tròn trịa, bận rộn trải giường.

Bước chân hắn khựng lại, nhíu mày: “Sao lại thay ga giường nữa?”

Tống Kiệm bất ngờ nghe thấy giọng nói liền giật mình, quay đầu lại: “Tiêu Tổng.”

Tiêu Ứng Hoài nhìn cái tư thế "khó đỡ" kia, yên lặng một lúc: “Không phải là đang diễn cho ta xem đấy chứ?”

Tống Kiệm: “……”

Má ơi.

Đây chính là tư duy của tư bản thượng tầng sao? Cái này cũng nhìn ra được.

Hắn lập tức nhảy khỏi giường, đứng thẳng dậy, lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, phòng của Tiêu Tổng bọn ta luôn luôn là mỗi ngày thay một lần, tuyệt đối không phải cố tình diễn cho Tiêu Tổng xem đâu.”

Một tràng giải thích này càng khiến người ta cảm thấy chột dạ.

Tiêu Ứng Hoài không nói gì thêm, thu lại ánh mắt rồi bước vào phòng tắm.

Một lát sau, truyền ra một câu: “Vào mở nước.”

Tống Kiệm: “Ồ! Vâng!”

Hắn đặt bộ ga giường cũ ra cửa, sau đó đẩy cửa bước vào, ân cần mở nước nóng vào bồn tắm lớn.

Xả nước xong thì rải cánh hoa.

Rải cánh hoa xong thì đốt hương thơm.

……

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Khi Tống Kiệm đẩy xe nhỏ bước vào lần nữa, liền thấy người đàn ông để trần nửa thân trên, khoanh tay, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn vội vàng nghiêm túc lại, giới thiệu: “Tiêu Tổng, đây là trái cây, bếp đã cắt sẵn, lát nữa ngài tắm xong có thể ăn. Đây là máy tính bảng, ta đã tìm cho ngài một bộ phim gia tộc luân lý chiếu khung 8 giờ, nếu ngài muốn xem cái khác cũng có thể nói với ta, ta đều có thể tìm được.”

Nghĩ một chút lại bổ sung: “Ta là thành viên nền tảng N.”

Tiêu Ứng Hoài: “?”

Y không nói một lời bước ngang qua, tháo khăn tắm xuống rồi bước vào nước: “Ta không thích xem phim gia tộc luân lý khung 8 giờ.”

Tống Kiệm đang chuẩn bị đổi phim, thì người đàn ông lại liếc sang dĩa trái cây, chê bai: “Cái nĩa trái cây hình chó con này ta cũng không thích.”

Tống Kiệm: “……”

Hắn im lặng rút từ tầng dưới cùng của xe đẩy lên một hộp khác: “Còn có hình mèo con với heo con, ngài chọn một cái đi.”

Tiêu Ứng Hoài im lặng quay đầu đi, nhắm mắt lại.

Vừa yên tĩnh được một lát, bên tai lại vang lên một tiếng hỏi dò dè dặt: “Tiêu Tổng, vậy cánh hoa hồng và tinh dầu thơm này ngài có thích không?”

Tiêu Ứng Hoài im lặng.

Ở đâu ra cái tên ngốc này chứ.

“Chú Cung nói ngươi nhiệt tình lanh lợi.” Y mở mắt: “Quả là rất nhiệt tình thật.”

Tống Kiệm chớp chớp mắt.

Thế còn lanh lợi đâu?

Từ sau đó người đàn ông không nói thêm gì, Tống Kiệm cũng không dám lên tiếng nữa, im lặng đứng bên cạnh cúi đầu gãi tay.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tống Kiệm đợi đến phát buồn ngủ, bên tai mới nghe thấy tiếng nước ào ào.

“Còn đứng đây làm gì?”

Tiêu Ứng Hoài kéo lấy áo choàng tắm khoác lên người, tiện tay buộc lại ở thắt lưng.

Tống Kiệm không kịp tránh ánh mắt, trực tiếp đụng vào cơ bụng rắn chắc của y, hắn giật mình một cái: “Ta đi ngay đây!”

Hắn lập tức quay người, chạy ra khỏi phòng tắm trước một bước, kết quả không biết ga trải giường đặt ở cửa từ lúc nào rơi xuống, chân trước đạp lên, chân sau chui vào dưới lớp ga.

Một “nội ứng ngoại hợp”, Tống Kiệm cả người bay thẳng ra ngoài.

“A a a!!!”

Tiêu Ứng Hoài vừa chớp mắt, ngẩng đầu lên: “??”

Y đưa tay định túm lấy cổ áo sau của thiếu niên, nhưng chậm một bước, không kịp nắm được, tay trượt dọc theo lưng gầy của thiếu niên, tóm chặt lấy lưng quần hắn.

Tống Kiệm “boong” một tiếng, lơ lửng giữa không trung.

Hắn chớp chớp mắt liên tục, sau đó chậm rãi quay đầu lại.

Không khí bỗng chốc tĩnh lặng đến quỷ dị.

Tiêu Ứng Hoài rũ mắt nhìn eo nhỏ mảnh mai của thiếu niên, còn có chiếc quần lót cotton lộ ra từ trong quần dài — bên trên in hình một con chó trắng lè lưỡi.

Tống Kiệm ngượng ngùng nhe răng cười: “Hí~”

Tiêu Ứng Hoài ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Tống Kiệm “ưm” một tiếng, có chút thẹn thùng nói: “Muốn... muốn xin đóng dấu xác nhận thực tập.”

Tiêu Ứng Hoài: “……”

Y buông tay, thiếu niên lại loạng choạng ngã chúi ra ngoài.

“Ái da!”

Tống Kiệm nhảy mấy bước mới đứng vững được, hắn quay người lại, tay ôm mông: “Đa tạ Tiêu Tổng, đa tạ Tiêu Tổng.”

Tiêu Ứng Hoài nâng tay: “Ra ngoài đi.”

Tống Kiệm: “Dạ!”

Hắn không quên ôm ga trải giường trên đất vào lòng, ngoan ngoãn rời khỏi phòng. Ai ngờ vừa mở cửa ra liền đụng ngay Cung Đức Phúc.

“Chú Cung.”

Cung Đức Phúc: “Tiêu Tổng tắm xong rồi sao?”

Tống Kiệm: “Ừm ừm!”

Cung Đức Phúc gật đầu bước vào, thấy người đàn ông đang dùng khăn chậm rãi lau tóc, tay kia cầm điện thoại xem tin nhắn.

“Tiêu Tổng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”

Tiêu Ứng Hoài “ừm” một tiếng.

“Tiêu Tổng ngày mai…”

Cung Đức Phúc còn chưa nói xong, Tiêu Ứng Hoài đột nhiên mở miệng: “Ngươi điều từ đâu ra một tên…”

Cung Đức Phúc: “Hử?”

Từ ngữ trong miệng Tiêu Ứng Hoài xoay một vòng, y thở ra một hơi: “Tên tiểu quỷ lanh lợi.”

Cung Đức Phúc không hiểu đầu đuôi, chỉ tưởng rằng người đàn ông hài lòng, liền mỉm cười nói: “Tiểu Tống trước đây làm việc ở biệt thự bên Bình Hồ, quả thật lanh lợi, người lại nhiệt tình chăm chỉ, nên ta mới điều nó đến đây.”

“Nó vẫn đang học đại học?”

Cung Đức Phúc dừng lại một chút: “Phải, Tiểu Tống học chuyên ngành quản gia quốc tế, Tiêu Tổng có gì thắc mắc sao?”

Tiêu Ứng Hoài rời mắt khỏi điện thoại, giọng nhàn nhạt: “Đóng dấu xác nhận thực tập cho nó đi.”

Cung Đức Phúc: “?”

Hả?

Sáng sớm hôm sau vừa tỉnh dậy, Tống Kiệm đã bị Cung Đức Phúc giao việc, lời nói trong ngoài đều không ngừng khen ngợi hắn.

Tống Kiệm vừa đi vừa thấy lạ hỏi: “Ngài nói Tiêu Tổng rất hài lòng với ta sao?”

Cung Đức Phúc cười hiền từ: “Đúng vậy, là Tiêu Tổng đích thân nói, ta có thể lừa ngươi chắc?”

Tống Kiệm còn muốn hỏi nữa, Cung Đức Phúc vỗ vai hắn: “Được rồi, Tiêu Tổng đang dùng bữa sáng, lát nữa còn có cuộc họp ở tập đoàn, ngươi qua đó đi.”

“Ồ ồ, được.”

Ánh sáng trong veo buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ sát đất rộng lớn, người đàn ông đắm mình trong ánh sáng ấy, tay thong thả lật xem tin tức thời sự trên màn hình mực điện tử, khí chất toát lên vẻ thong dong và lười biếng một cách tự nhiên.

Tống Kiệm bước lên một bước, đứng thẳng người, chân còn lại nhanh chóng thu về.

“Chào buổi sáng Tiêu Tổng.”

Chào hỏi chủ thuê bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu là tố chất nghề nghiệp của hắn, hắn là người chuyên nghiệp.

Tiêu Ứng Hoài không thèm ngẩng đầu: “Đứng bên cạnh đi.”

“Dạ.”

(Cười mỉm)

Ha ha, chú Cung lừa hắn rồi.

Sau bữa sáng, tài xế đã đợi sẵn trong sân, Tiêu Ứng Hoài nhận lấy áo vest từ tay Cung Đức Phúc, mặc vào rồi sải bước đi ra ngoài.

Một nhóm quản gia và người hầu trong sân đồng loạt cúi người: “Tiêu Tổng đi thong thả.”

“Rầm”, cửa xe đóng lại.

Chẳng bao lâu sau chỉ còn lại tiếng động cơ xe vang vọng, Tống Kiệm đứng bên cạnh, hít một bụng khí thải xe.

Hắn dụi mũi, hỏi Cung Đức Phúc: “Chú Cung, Tiêu Tổng thật sự rất hài lòng với ta sao?”

Cung Đức Phúc: “Thật mà!”

Tống Kiệm: “Vậy Tiêu Tổng đã nói gì?”

Cung Đức Phúc lộ ra nụ cười đầy thần bí: “Tiêu Tổng khen ngươi là tiểu quỷ lanh lợi.”

Tống Kiệm: “……”

Xong đời rồi.

Chủ thuê của hắn chắc là thật sự không thích hắn cho lắm.

Và rồi sau khi nhận ra sự thật bi thảm này chưa được một tiếng đồng hồ, trợ lý riêng của chủ thuê gọi điện nói rằng có một tập tài liệu để quên ở nhà, cần đưa đến tập đoàn.

Cung Đức Phúc không nói hai lời liền giao nhiệm vụ gian khổ này cho hắn.

Tống Kiệm nhận mệnh lúc nguy cấp, ra gara lấy chiếc xe điện nhỏ của mình.

Cung Đức Phúc cười híp mắt nhìn hắn: “Đi chậm thôi, đưa đến nơi rồi thì gọi điện cho ta.”

Tống Kiệm đội chiếc mũ bảo hiểm màu hồng lấp lánh của mình lên, gật đầu: “Dạ, chú Cung.”

Rồi hắn phóng xe điện lên đường.

Hắn theo địa chỉ trong điện thoại đến đúng nơi, nói vài câu với lễ tân, đối phương gọi điện xác nhận xong liền cung kính đưa hắn lên thang máy riêng trực tiếp tới tầng 38.

Tống Kiệm: “Cảm ơn cảm ơn.”

Chị lễ tân rất dịu dàng, mỉm cười tiễn hắn đi: “Không có chi, mau lên đi.”

Tống Kiệm ôm tập tài liệu đến trước cửa phòng họp, vừa nhìn đã thấy một thanh niên đang đứng chờ bên ngoài. 
Hắn từng gặp người này rồi.

Tống Kiệm vội vàng đi tới đưa tài liệu cho đối phương: “Trợ lý đặc biệt Từ, ta không đến trễ chứ?”

Từ Hiện lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: “Không.”

Thấy thanh niên đem tài liệu vào trong, hắn vừa xoay người định rời đi thì Từ Hiện lại bước ra gọi hắn lại: “Quản gia Tiểu Tống, Tiêu Tổng bảo ngươi đến văn phòng đợi trước.”

Tống Kiệm chỉ vào mình: “Ta?”

Từ Hiện: “Phải, Tiêu Tổng nói còn có vài thứ cần ngươi mang về.”

“Ồ, được thôi!”

Hắn ngoan ngoãn vào thang máy, quay lại đợi trước cửa văn phòng tầng ba mươi chín.

Chờ mãi chờ mãi, bất tri bất giác đã hai mươi phút trôi qua.

Hắn nhàm chán ngáp một cái, lấy tai nghe bluetooth ra bắt đầu chơi điện thoại.

Bên kia cuộc họp vừa kết thúc, Tiêu Ứng Hoài đứng dậy, thong thả cài cúc tay áo, rất nhanh đã bước ra khỏi phòng họp.

Thang máy lên đến tầng ba mươi chín, vừa bước ra ngoài.

“Xem nè, người đàn ông này tên là Tiểu Soái…”

“Năm tháng~ vội vã~ như một cơn gió~”

Tiêu Ứng Hoài: “?”

Tống Kiệm vừa nhấn thích video nấu ăn cho mèo nhỏ, sau lưng liền vang lên một giọng nói lạnh tanh.

“Tai nghe chưa kết nối.”

Tống Kiệm rùng mình, suýt nữa ném luôn cả điện thoại.

Hắn luống cuống tắt video, đứng thẳng người hô: “Tiêu Tổng.”

Thấy trên tay người đàn ông khoác áo vest, hắn rất biết điều bước lên trước, nhiệt tình chìa tay: “Tiêu Tổng để ta cầm giúp cho!”

Kết quả vì đi quá gấp, bước chân loạng choạng, không đứng vững, liền túm lấy cánh tay người đàn ông lảo đảo ngã tới.

“Má ơi!!!”

Tiêu Ứng Hoài đưa tay ra, một phát đỡ lấy người.

Tống Kiệm thuận đà xoay một vòng giữa không trung cực kỳ duyên dáng.

Tiêu Ứng Hoài cúi mắt nhìn, lại là một nụ cười nhạt đầy cay nghiệt: “Quản gia Tống gấp đến mức quên cả phân biệt nam nữ rồi.”

Tống Kiệm nhe răng trắng ra: “Hi hi~”

“Nói đi, lại định giở trò gì nữa?”

Trên mặt Tống Kiệm là nụ cười đầy nhiệt tình, lập tức buông một câu láu cá.

“Lấy… lấy sở trường bù sở đoản?”

Tiêu Ứng Hoài: “……”

【Tác giả có lời muốn nói】

Lớp học nhỏ của Tiệm Tiệm: Lấy sở trường bù sở đoản, lấy điểm mạnh là nhiệt tình, bù cho điểm yếu là láu cá.

*Chú thích: Ca khúc “Năm tháng vội vã” thường xuất hiện trong video AI nấu ăn cho mèo nhỏ, nguyên tác là “Ai quan tâm đến những giọt lệ ta rơi”.

Bình Luận (0)
Comment