Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?

Chương 96

Màn láu cá này rõ ràng có hơi “lạnh”, bởi vì người đàn ông trước mặt ngay cả nụ cười cay nghiệt đó cũng không buồn giữ nữa.

Tống Kiệm làm động tác kéo khóa miệng.

Tiêu Ứng Hoài buông tay, liếc hắn một cái rồi bước vào văn phòng.

Tống Kiệm ngoan ngoãn chờ ngoài cửa, đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra lời trợ lý Từ nói lúc nãy.

Không phải bảo hắn mang đồ về sao?

Hắn rón rén tiến đến, định gõ cửa hỏi thử, ai ngờ tay vừa chạm vào cửa thì cánh cửa bật mở, tay Tống Kiệm đập thẳng vào ngực người đàn ông.

Dưới ánh mắt sắc như dao kia, hắn chớp chớp mắt hai cái, cố gắng xoa dịu không khí: “Ờ… nhẹ nhàng đánh thức tâm hồn đang ngủ say.”

Tiêu Ứng Hoài mặc áo khoác vào, sải bước đi ra.

“Về nhà.”

Tống Kiệm chớp mắt ngẩn ra.

A! Thì ra thứ cần hắn mang về chính là bản thân Tiêu Tổng à!

Tống Kiệm chạy theo vào thang máy, ngoan ngoãn thu mình vào một góc.

Thấy con số trong thang máy càng lúc càng nhỏ, Tống Kiệm không nhịn được gọi một tiếng: “Tiêu Tổng.”

Chim cũng không hót.

Tống Kiệm gãi gãi má.

Hắn muốn hỏi, Tiêu tổng muốn cùng hắn về nhà, nhưng con xe điện nhỏ của hắn e rằng không chở nổi người to thế này đâu.

Đang lúc hắn còn rối rắm, thang máy “đinh” một tiếng đã đến bãi đỗ xe tầng hầm.

Tống Kiệm cắn răng lần cuối lấy dũng khí hỏi: “Tiêu tổng, xe điện nhỏ của ta…”

“Cạch.”

Giọng hắn bị tiếng mở cửa xe cắt ngang, tài xế cung kính gọi một tiếng: “Tiêu tổng.”

Tiêu Ứng Hoài dừng trước chiếc Maybach mui bạc, ánh mắt quét về phía hắn: “Xe điện nhỏ của ngươi làm sao?”

Tống Kiệm ngơ ra hai giây, rồi nhanh trí giơ chìa khóa xe ra.

“Xe điện nhỏ của ta đẹp lắm!”

“Ồ.” Giọng nam nhân chậm rãi: “Vậy sao?”

Hừ.

Tống Kiệm chột dạ muốn chết, Tiêu Ứng Hoài không nhìn hắn nữa, xoay người lên xe.

Ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, Tiêu Ứng Hoài tình cờ liếc ra ngoài, thấy thiếu niên đội một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng sáng, đang thong thả chạy xe theo bên cạnh.

Tiêu Ứng Hoài bấm hạ cửa kính xe, đánh giá hắn: “Quả thật rất đẹp.”

Tống Kiệm: “…”

Cái kiểu khen giống hệt lúc kêu hắn “lanh lợi”.

Hắn nhe răng cười, lịch sự nói: “Đa tạ Tiêu tổng khen… khen.”

Chữ cuối còn chưa rơi khỏi đầu lưỡi, cửa kính xe đã kéo lên mất rồi.

Ha.

Chuyến này xong thật rồi.

Tống Kiệm đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi việc khi về đến nơi, nhưng không ngờ nam nhân chẳng thèm để ý đến hắn, cũng chưa từng nói gì với Cung Đức Phúc về việc cho hắn nghỉ.

Cứ thế yên ổn qua một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Hôm nay, Tống Kiệm như thường lệ chơi với chó ngoài bãi cỏ.

“Chụt chụt chụt! Chụt chụt chụt!”

Hắc Đại Soái hí hửng ngậm quả bóng xốp về cho hắn, đang định ném tiếp thì Cung Đức Phúc vội vội vàng vàng chạy tới: “Tiểu Tống, tiểu Tống, mau qua đây, Tiêu tổng có việc tìm ngươi.”

Tống Kiệm thầm nghĩ, chuyện nên đến rốt cuộc cũng đến rồi.

Hắn ném quả bóng đi, bước lên nghênh đón: “Chú Cung, Tiêu tổng định đuổi ta à?”

Cung Đức Phúc kéo hắn đi luôn, căn bản chẳng nghe rõ hắn đang nói gì: “Đuổi với chả không đuổi, Tiêu tổng hôm nay phải tham gia một buổi tiệc tối, cần mang theo một người đi cùng, ta thấy ngoại hình ngươi không tệ, Tiêu tổng bảo ngươi sửa soạn chút, tối theo Tiêu tổng đi.”

Tống Kiệm tròn xoe mắt: “Hả? Gì cơ? Ta…”

Cung Đức Phúc: “Tiền thưởng mười vạn.”

Tống Kiệm sắc mặt nghiêm lại: “Dù vào nước sôi lửa bỏng ta cũng quyết không từ.”

Về đến Tiêu gia thì đã thấy một đám stylist đang chờ sẵn. Nam nhân dựa lưng trên sô pha, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi đưa máy tính bảng trong tay cho người bên cạnh.

“Cho hắn mặc bộ này.”

Stylist A xác nhận xong: “Vâng Tiêu tổng.”

Trong đầu Tống Kiệm giờ chỉ toàn là tiền thưởng, cả người hừng hực khí thế, tích cực đi theo stylist.

Bộ âu phục được chọn là kiểu cách tân màu trắng ngà, rất có thiết kế, những điểm nhấn nơi chi tiết khiến nó bớt đi vẻ cứng nhắc nghiêm nghị, mà khi Tống Kiệm mặc vào lại càng thêm phần linh hoạt sinh động.

Hắn thay đồ xong, ngoan ngoãn để stylist B làm tóc.

Thấy hắn cười hí hửng, stylist B cũng bật cười nói: “Tiểu Tống quản gia, ngươi là người đầu tiên được Tiêu tổng dẫn theo đến tiệc đấy.”

Tống Kiệm: “?”

Khoan đã? Kịch bản này sai sai gì đó?

Sau khi làm tóc xong thì thời gian cũng không còn sớm, hắn lạch bạch từ trên lầu chạy xuống.

“Tiêu tổng! Ta chuẩn bị xong rồi!”

Tiêu Ứng Hoài ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người hắn hai giây.

Tống Kiệm bước chân hơi chần chừ, chớp mắt hỏi: “Sao vậy Tiêu tổng? Không đẹp sao? Có cần ta thay bộ khác không?”

Dù sao cũng không thể để mất mặt vì khoản tiền thưởng của hắn được.

Tiêu Ứng Hoài: “Không sao, bộ này được rồi.”

Tống Kiệm: “Ồ!”

Nam nhân đứng dậy đi về phía sân trong, Tống Kiệm cũng lon ton theo sau.

Tài xế đã chờ sẵn từ lâu, Cung Đức Phúc mở cửa xe, Tống Kiệm lanh lẹ chui vào, rồi ngồi ngay ngắn chỉnh tề.

Lần này cuối cùng cũng không phải hít khói xe nữa rồi.

Khi đến khách sạn tổ chức tiệc tối, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Xe bọn họ đến khá muộn, chạy qua đài phun nước giữa vòng xoay trung tâm rồi mới dừng lại trước sảnh chính.

Chiếc Maybach này đủ khiêm tốn, ở thủ đô – nơi giới nhà giàu đua nhau khoe mẽ – cũng không phải là chiếc xe gây chú ý nhất, nhưng dãy biển số xe sắp xếp chỉnh tề kia lại quá mức chói mắt, không ai không biết đó là biển số xe riêng của người đứng đầu Tập đoàn Tiêu thị.

Trước tòa nhà kiểu baroque sáng rực phức tạp, không ít người đã dừng chân lại.

Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, một thiếu niên tươi sáng xinh đẹp từ trong xe nhảy xuống.

Những người đang đứng chờ chào hỏi: “??”

Tống Kiệm đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi vui vẻ chào bọn họ trước: “Chào mọi người~”

Tiêu Ứng Hoài bước xuống xe, lập tức kéo kẻ như con bướm sặc sỡ kia về bên cạnh, giọng trầm thấp: “Đi sát bên ta, đừng chạy lung tung.”

Tống Kiệm vội vàng đáp: “Ừ ừ được! Ta biết rồi Tiêu tổng!”

Hắn theo sau bước chân của nam nhân đến thang máy, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu tổng, ngài thích kiểu bám người hay kiểu lạnh lùng?”

Tiêu Ứng Hoài đang đưa tay chỉnh tay áo: “?”

Tống Kiệm: “Ta có thể diễn cả hai!”

Tiêu Ứng Hoài quay đầu nhìn thiếu niên: “Ngươi cũng linh hoạt đấy.”

Tống Kiệm cười hì hì: “Ta là chuyên nghiệp mà.”

“Ừ, nhìn ra rồi.” Thang máy “đinh” một tiếng tới tầng tổ chức tiệc, Tiêu Ứng Hoài nhàn nhạt nói: “Ta thích kiểu bám người.”

Tống Kiệm: “Rõ rồi!”

Hắn lập tức khoác chặt tay nam nhân, tựa vào người y nói: “Đi thôi Tiêu tổng.”

“……”

Vào đến đại sảnh tổ chức tiệc, Tống Kiệm vẫn bám sát bên cạnh nam nhân, có không ít người tới mời rượu, ánh mắt đều đầy ẩn ý nhìn hắn, cười dò hỏi: “Người Tiêu tổng mang đến… trước giờ chưa thấy xuất hiện.”

Tống Kiệm ngoan ngoãn đáp: “Vì trước đây ta toàn ở nhà thôi.”

Thấy nam nhân không phủ nhận, người ta lập tức hiểu ra, khen mấy câu rồi nói chuyện làm ăn, cụng ly xong thì rời đi.

Tống Kiệm tay cầm ly champagne, rất nể mặt mà ừng ực uống hết sạch.

Tiêu Ứng Hoài chỉ mới nói vài câu, quay đầu lại đã thấy thiếu niên mặt đỏ ửng lên.

“Là ai nói với ngươi phải uống hết ly?”

Tống Kiệm: “Ừm?”

Hắn ngượng ngùng gãi má, cười ngốc nói: “Thật ra cũng ngon mà.”

Tiêu Ứng Hoài trầm mặc.

Mà cũng bởi vì có Tống Kiệm bên cạnh, những kẻ vốn ôm tâm tư khác cũng không tiện lại gần, bớt được không ít phiền toái.

Vấn đề duy nhất là tên ngốc bên cạnh quá thật thà, ai đưa rượu là uống sạch, một giọt cũng không chừa.

Có người thấy vậy cười nói: “Tiểu thiếu gia Tống thật sự thích uống rượu ha.”

Tống Kiệm gật đầu như gà mổ thóc: “Ừ ừ! Thích uống lắm!”

Nhờ ảnh hưởng của Tiêu tổng nhà họ, vừa vào chưa bao lâu, sau vài câu chuyện ngắn, tên hắn đã truyền khắp cả buổi tiệc.

*Biệt đội phòng chống reup đếnn (⁠⌐⁠■⁠-⁠■⁠)
*Edit by meomeocute
Tui bị reup rồi các ní iu hãy đọc ở Wattpad chính chủ "memeocute" nha.

Người nói chuyện chẳng có ác ý, thấy hắn uống vui vẻ, còn đưa cho hắn một dĩa bánh ngọt.

Tống Kiệm rất lễ phép nói: “Cảm ơn.”

Rồi liếc nhìn nam nhân bên cạnh.

Tiêu Ứng Hoài: “Ăn đi.”

Tống Kiệm nhận lấy, dùng nĩa nhỏ “áo ù” một miếng.

Ngon ngon ngon!

“Tiêu tổng, ngài có ăn không?”

“Không ăn.”

Tống Kiệm: "Vậy được rồi." 
Ăn xong chiếc bánh ngọt nhỏ, Tiêu Ứng Hoài lại dẫn hắn đi đến khu vực ẩm thực khác, Tống Kiệm chỉ vào đống đồ ăn trên quầy, ngượng ngùng nói: "Ta thật sự có thể ăn sao?"

Tiêu Ứng Hoài: "Ừ."

Tống Kiệm chọn kha khá mấy món ngọt mà mình muốn ăn, giữa chừng có người tới mời rượu bắt chuyện, hắn còn chia cho mấy miếng.

Tất nhiên, cũng có người đáp lễ lại, tặng cho hắn không ít đồ ăn ngon.

Khi rời khỏi bữa tiệc tối, Tống Kiệm đã ăn một bữa thật no.

Rượu cũng uống không ít, hắn lơ mơ khoác tay nam nhân, len lén quay đầu sang, hà một hơi vào lòng bàn tay mình.

A... mùi rượu nặng quá.

Hắn không dám nói thêm lời nào, sợ làm người khác ngửi thấy.

Ra đến sảnh trước khách sạn, có lẽ vì gặp gió, bước chân hắn lảo đảo dữ dội, suýt nữa thì ngã: "Tiêu tổng, Tiêu tổng, ta... ta tự đi được rồi... đừng để vướng ngài..."

Tiêu Ứng Hoài nhìn thiếu niên hai chân xoay tròn, cố tình hỏi: "Tự đi bộ về Tiêu phủ?"

Tống Kiệm má ửng đỏ, ngẩng đầu ngơ ngác: "A?"

Suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không đi về nổi, đi tới sáng mai cũng không về nổi... a..."

Hắn bị nam nhân một tay xách lên ném lại vào xe.

Tiêu Ứng Hoài hơi nhức đầu day day thái dương, dặn tài xế: "Đi thôi."

Tống Kiệm ngả trên ghế sau xe, cả người chìm trong ánh đèn cam mờ nhạt, hắn chớp đôi mắt đen láy, mơ hồ nhận ra hình như mình không làm tốt chuyện này.

Hắn từ từ bò dậy, rón rén ghé tới: "Tiêu tổng, hay là... hay là ngài trừ tiền thưởng của ta đi?"

Tiêu Ứng Hoài chống trán: "Trừ tiền thưởng của ngươi để làm gì?"

Tống Kiệm cúi đầu gãi ngón tay: "Hình như ta làm ngài mất mặt rồi."

Bên trong xe rất yên tĩnh, một lúc lâu sau.

Tiêu Ứng Hoài: "Ai nói với ngươi vậy?"

Tống Kiệm hít mũi: "QnQ"

"Ta, ta tự cảm thấy như thế."

"Ừ, sai hết rồi, sau này đừng tự cảm thấy nữa."

Tống Kiệm: "……"

Đến Tiêu gia thì hắn còn choáng hơn, vừa xuống xe đã vấp ngã một cú, cả người lăn thẳng vào lòng nam nhân.

Cung Đức Phúc vừa đi tới, giật mình kêu lên một tiếng: "A a a a a~"

Tiêu Ứng Hoài liếc ông một cái: "Câm miệng."

Cung Đức Phúc lập tức im như thóc, chạy vội tới định đỡ thiếu niên say rượu: "Tiêu tổng, Tiểu Tống còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, ngài ngàn vạn đừng để bụng! Trường Ưng! Mau tới giúp một tay!"

Trường Ưng chạy vội tới: "Để cháu, chú Cung!"

Cứ như vậy, Tống Kiệm bị dìu đi.

Cung Đức Phúc mồ hôi đầm đìa, cứ tưởng nam nhân sắp nổi giận, ông bước nhanh theo sau, nói: "Tiêu tổng, Tiểu Tống đứa nhỏ này không có ác ý, chỉ là không hiểu chuyện ở mấy nơi như tiệc tùng, ngài..."

Tiêu Ứng Hoài sắc mặt bình thản: "Hôm nay ông rất rảnh sao?"

"......"

"Ngài... ngài không giận à?"

Tiêu Ứng Hoài: "Giận gì chứ?"

Cung Đức Phúc do dự nói: "Tiểu Tống nó..."

Tiêu Ứng Hoài: "Cũng không tệ."

"Không cần nghĩ chuyện lấy dài bù ngắn, cứ để nó phát huy sở trường nhiều hơn đi."

Cung Đức Phúc: "?"

Hôm sau, Tống Kiệm lại một lần nữa nghe Cung Đức Phúc nói rằng ông chủ rất hài lòng với hắn.

Tống Kiệm nghĩ mãi không hiểu, bèn hỏi: "Tiêu tổng lần này lại nói gì ạ?"

Cung Đức Phúc cười híp mắt nói: "Tiêu tổng khen ngươi có nhiều sở trường lắm."

Tống Kiệm nghi hoặc: "A?"

Cung Đức Phúc nhìn thiếu niên một lúc lâu: "Có lẽ là khen ngươi đẹp đấy."

Tống Kiệm: "Th-thật vậy sao?"

"Thật chứ! Cho thấy Tiêu tổng vẫn rất thích ngươi, cố gắng làm việc cho tốt nhé, Tiểu Tống."

“Ồ, được thôi.” 
Sau đó một thời gian, Tống Kiệm được phân đến bên cạnh Tiêu Ứng Hoài, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đứng gác đúng quy củ.

Nam nhân làm việc trong thư phòng, hắn thỉnh thoảng bưng trà rót nước, còn phải hỏi một câu trà đậm hay nhạt, nguội hay nóng, thỉnh thoảng thay Cung Đức Phúc truyền lời.

Công việc này khá ổn, chỉ có điều hơi buồn ngủ.

Thư phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Tống Kiệm nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối, nhưng ông chủ của hắn là một con nghiện công việc, giờ này còn xa mới tới giờ lên giường ngủ.

Hắn lén nhéo lòng bàn tay mình một cái, lặng lẽ ngáp một cái.

A a a a.

Buồn ngủ quá buồn ngủ quá.

Sao lại bắt đầu buồn ngủ sớm thế này.

Tống Kiệm cố mở to mắt, nói: “Tiêu tổng, ta đi thay cho ngài một tách trà nhé.”

Tiêu Ứng Hoài gõ mấy chữ trên máy tính, thuận miệng nói: “Không cần.”

Tống Kiệm không nhịn được, lại ngáp một cái thật to: “Ha — a —”

Tiêu Ứng Hoài quay đầu lại.

Miệng Tống Kiệm đang há thành hình chữ O.

“Lại đến giờ ngươi đi ngủ rồi à?”

Tống Kiệm che miệng lắc đầu: “Không có, không có, ta ngủ rất muộn, vừa rồi chỉ là miệng hơi ngứa thôi, Tiêu tổng cứ bận việc của ngài, ngài cứ bận.”

Tiêu Ứng Hoài thu lại ánh mắt, không nói gì nữa.

Năm phút sau.

“Bộp” một tiếng thật lớn, bên cạnh Tiêu Ứng Hoài ngã xuống một người.

Có vẻ là đau, thiếu niên từ trên bàn trượt xuống, ngồi bệt dưới đất ôm đầu.

“QAQ”

“Hu~”

Tiêu Ứng Hoài nhắm mắt lại: “……”

Trán Tống Kiệm đập ra một cục u, đau đến nước mắt lưng tròng, cuối cùng bị nam nhân túm lấy cổ áo sau, như xách hành củ ném lên ghế sofa.

“Tiêu tổng, ta ta ta ta không cố ý đâu, sau này không dám nữa.”

Tiêu Ứng Hoài bảo Cung Đức Phúc mang khăn đá đến, giơ tay đắp lên trán hắn.

Khoảnh khắc đó, Tống Kiệm như bị đóng băng, ngây ngốc không nhúc nhích.

Tiêu Ứng Hoài cúi mắt, nhìn đôi đồng tử của thiếu niên đảo tới đảo lui, cuối cùng tập trung vào cổ tay của hắn.

Tsk.

Giống như một con chó nhỏ.

Thiếu niên dường như có chút căng thẳng, hơi thở ngày càng gấp, luồng khí nóng ẩm phả xuống vùng cổ tay hắn.

“Tự ngươi đắp đi.”

Tống Kiệm vội vàng dùng cả hai tay giữ lấy, vì giơ lên quá nhanh nên va vào tay thon dài của nam nhân.

“(///////)”

Tiêu Ứng Hoài liếc hắn một cái: “Đập đầu mà cũng đập ra sốt à?”

Mặt Tống Kiệm lập tức đỏ hơn.

Hắn cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi, im lặng rất lâu mới lấy dũng khí hỏi: “Tiêu tổng, ngài có phải… có phải muốn đuổi việc ta không?”

Tiêu Ứng Hoài: “Mỗi ngày ngươi đều nghe tin ở đâu ra vậy?”

“Trong mơ à?”

Tống Kiệm: “……”

Tiêu Ứng Hoài: “Đắp xong thì về đi.”

“Ồ.”

Mấy ngày sau Tiêu Ứng Hoài bay ra nước ngoài, công việc của Tống Kiệm lại quay về thành chơi bóng xốp với Hắc Đại Soái.

Gió tháng bảy mang theo hơi nóng mỏng manh, kinh thị chính thức bước vào mùa hè rực rỡ.

Tống Kiệm tắm cho Hắc Đại Soái trên bãi cỏ, rồi cho nó ăn vài viên thịt viên, sau đó dắt nó dạo quanh sân.

Hắn đến Tiêu phủ làm việc mấy hôm nay, đã thân quen với Hắc Đại Soái, con chó này có linh tính lại nghe lời, chạy theo sau Tống Kiệm chơi rất vui vẻ. 
Tống Kiệm mang theo đồ ăn vặt của Hắc Đại Soái trên người, đang định lấy ra cho nó ăn một chút, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng động cơ xe, không lâu sau một chiếc xe bảo mẫu Alphard màu trắng sạch sẽ chậm rãi chạy vào.

Tống Kiệm còn chưa kịp phản ứng thì Hắc Đại Soái đã ngửi thấy mùi quen thuộc, “gâu” một tiếng lao vọt ra ngoài.

Giây tiếp theo, Tống Kiệm nghe thấy một tràng la hét tức tối.

“Ngươi có phiền không đấy! Mỗi lần thiếu gia ta trở về ngươi đều như vậy! Thiếu gia ta chọc gì ngươi hả!”

“A a a a a a a a!”

“Tránh ra! Tránh ra! Không ai quản con chó này à!”

Tống Kiệm nhìn thấy bên kia chiếc xe bảo mẫu có một nam sinh chạy ra, cậu ta đeo cặp kính râm to che gần nửa khuôn mặt, toàn thân mặc đồ thiết kế cao cấp, từng sợi tóc đều toát lên hai chữ "thời thượng".

Chỉ là hiện tại đang bị chó đuổi đến thảm hại.

Tống Kiệm vội vàng gọi: “Hắc Đại Soái! Lại đây!”

Hắc Đại Soái phấn khích “gâu gâu” hai tiếng.

Tống Kiệm lại nói: “Nhanh lên, lại đây!”

Lúc này Hắc Đại Soái mới chịu bỏ qua việc đuổi theo vị thiếu gia ăn mặc sặc sỡ kia.

Tống Kiệm giữ chặt dây xích, thiếu gia thời thượng mới chú ý tới hắn, trượt kính râm xuống mũi, nhìn về phía hắn: “Ngươi là ai vậy? Sao con chó này nghe lời ngươi thế? Là ngươi sai nó cắn thiếu gia ta à?”

Trên đầu Tống Kiệm như hiện ra một dấu chấm hỏi to đùng.

Cái gì?

Cung Đức Phúc không biết từ đâu xuất hiện, cười nói: “Nhị thiếu gia ngài về rồi, đây là quản gia thực tập mới của Tiêu phủ, ngài gọi cậu ấy là Tiểu Tống quản gia là được, đi đường mệt rồi phải không, ngài mau vào nghỉ đi.”

Tiêu Đạt khoanh tay hừ hai tiếng, nhìn chằm chằm Tống Kiệm: “Hỏi ngươi đấy.”

Tống Kiệm: “Không có, Hắc Đại Soái bình thường rất hiền, thường sẽ không cắn người.”

Tiêu Đạt: “??”

“Vậy tại sao lại cắn thiếu gia ta!”

Tống Kiệm thầm nghĩ: ta biết quái gì chứ.

Tiêu Đạt còn muốn gây chuyện, Hắc Đại Soái đứng nghiêm: “Gâu!”

Dọa Tiêu Đạt giật mình run lên, lập tức xoay người: “Thôi thôi, thiếu gia ta không chấp chó con, ngươi trông chừng con chó này, đừng để nó lại gần thiếu gia ta.”

Vừa nói vừa vội vàng chạy vào trong phủ lớn.

Bên cạnh có người giải thích với Tống Kiệm: “Đó là em trai ruột của Tiêu tổng, thiếu gia Tiêu Đạt, bình thường đều bận đóng phim, tham gia hoạt động, ít khi về nhà.”

Nghe nói vậy, cuối cùng Tống Kiệm cũng nhớ ra vì sao thấy người này quen quen, hắn từng lướt mạng thấy tài khoản marketing đăng đoạn “tiết mục diễn xuất xuất sắc của Tiêu Đạt”.

Đại khái có thể dùng bốn chữ để hình dung.

Thảm không nỡ nhìn.

Tống Kiệm tiếp tục dắt chó đi dạo.

Trời dần tối, Tống Kiệm quay về phủ lớn, vừa vào cửa đã nghe thấy Tiêu Đạt đang đứng trước cửa bếp la hét gọi món.

La được một nửa thì liếc thấy hắn, hỏi: “Dắt chó xong rồi? Ngươi đưa nó đi đâu rồi? Không đi theo vào đây chứ?”

Tống Kiệm lắc đầu: “Không có, Hắc Đại Soái có phòng riêng của nó.”

Tiêu Đạt hừ một tiếng: “Vậy thì còn được.”

Nói xong lại quay vào bếp tiếp tục gọi món.

Tống Kiệm đi quanh phòng khách một vòng, thấy không có việc gì, định rời đi, không ngờ vừa quay người, vị thiếu gia thời thượng kia đã để ý tới.

“Ngươi đừng đi, thiếu gia ta đang buồn chán đây, lại đây cùng thiếu gia ta xem phim truyền hình.”

Tim Tống Kiệm giật thót.

Không phải định xem bộ phim mà hắn đóng đấy chứ?

Vừa mới nghĩ tới đó, Tiêu Đạt đã lấy máy tính bảng ra mở bộ hiện đại thần tượng mới chiếu gần đây của hắn, nhìn Tống Kiệm: “Ngươi làm gì đấy? Mau lại đây xem.”

Tống Kiệm im lặng ngồi xuống.

Tiêu Đạt nhanh chóng kéo thanh tiến độ, tua đến đoạn có mình: “Ngươi xem đi, lát nữa phải nói cho thiếu gia ta cảm nhận sau khi xem đấy.”

Tống Kiệm: “Còn phải nói cảm nhận nữa à?”

Tiêu Đạt: “Đương nhiên rồi, không nói cảm nhận thì chẳng phải xem phí công à?”

Tống Kiệm: “……”

Bộ phim này hắn đã từng xem hết cả loạt trên mạng và chê tơi tả, trong đó bị chê nhiều nhất chính là diễn xuất của nam thứ, tất cả các tài khoản marketing đều có chung một câu nhận xét: Diễn xuất này thật uổng phí gương mặt đẹp kia.

Đang lúc Tống Kiệm vắt óc suy nghĩ lý do, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ hoạt bát.

“Ta về rồi đây!!”

Tiêu Vĩnh Ninh hí hửng chạy vào cửa, vừa liếc mắt đã thấy Tiêu Đạt, cười lớn: “Lại đang tra tấn người khác à, Tiêu Đạt?”

Tiêu Đạt ngẩng đầu, không vui nói: “Ngươi nói kiểu gì đấy?”

“He he.” Cô gái cười hớn hở đi tới, quay sang nhìn Tống Kiệm bên cạnh: “Quản gia Tống, chắc ngươi chưa biết, hồi nhỏ hắn từng sốt cao, suýt chút nữa thì không cứu nổi, nên đầu óc có chút không bình thường, ngươi đừng để ý đến hắn.”

Tống Kiệm âm thầm liếc mắt nhìn vị minh tinh thời thượng kia.

Tiêu Đạt: “:)”

“Hồi nhỏ ngươi còn bị cửa kẹp đầu nữa kìa.”

Tiêu Vĩnh Ninh xoay chân một cái: “Không nhớ, không nhớ, lêu lêu lêu~”

“Quản gia Tống, chúng ta đi chơi game đi, đừng nghe lời Tiêu Đạt, hắn mỗi năm chỉ về có vài lần, gia phả nhà họ Tiêu suýt nữa đã gạch tên hắn rồi đấy.”

Tiêu Đạt: “Không được đi! Xem xong rồi mới được đi!”

Tiêu Vĩnh Ninh: “Không muốn không muốn không muốn! Lần trước ta về nhà đã hẹn với quản gia Tống là cùng chơi game rồi! Ngươi trước kia có từng gặp quản gia Tống đâu, bây giờ chen ngang cái gì!”

Tiêu Đạt: “Bây giờ chẳng phải ta đã gặp rồi sao?”

Tống Kiệm bị Tiêu Đạt túm chặt cánh tay, không thể động đậy.

Tiêu Vĩnh Ninh chỉ về phía cửa hét lên: “Ca, huynh về rồi!”

Tiêu Đạt: “Chết tiệt!”

Hắn giật mình một cái, lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha: “Ca!”

Vừa quay đầu đã phát hiện Tiêu Vĩnh Ninh sớm lừa người chạy mất rồi.

Tiêu Đạt đuổi theo: “Tiêu Vĩnh Ninh! Ngươi còn muốn ảnh có chữ ký của ca ngươi nữa không?!”

Tiêu Vĩnh Ninh: “Ngươi đừng xạo nữa, lần trước ngươi đưa ta là ảnh giả!”

Thấy Tiêu Vĩnh Ninh dầu muối không vào, Tiêu Đạt phi thân tới túm lấy tay Tống Kiệm: “Ngươi đã đồng ý với ta là sẽ xem phim với ta trước rồi!”

Tống Kiệm bị kéo đến choáng váng: “Ta đâu có nói gì đâu.”

Tiêu Vĩnh Ninh lại chỉ ra cửa: “Ca!”

Tiêu Đạt: “Lại giở chiêu này, đi chỗ khác chơi đi!”

Tiêu Vĩnh Ninh lập tức nước mắt lưng tròng, ôm lấy cánh tay Tống Kiệm: “Quản gia Tống, quản gia Tống, ngươi đã hứa chơi game với ta rồi mà, ta vất vả lắm mới được nghỉ phép, ngươi nỡ lòng nào để Tiểu Bát cô đơn trải qua kỳ nghỉ này chứ?”

Tiêu Đạt: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng đã đồng ý xem phim với ta rồi, cảm nhận cũng chưa nói cho ta biết nữa.”

Tống Kiệm sắp bị hai người kéo đến rách người rồi.

Tiêu Vĩnh Ninh: “Không ai thèm xem phim dở của ngươi nên ngươi mới ép quản gia Tống xem, ngươi bắt nạt quản gia Tống vì tính người ta tốt đúng không!”

Cung Đức Phúc ở bên cạnh cuống lên: “Ôi chao, đại tiểu thư, nhị thiếu gia, đừng cãi nữa, dù gì cũng phải buông tay quản gia Tiểu Tống trước đã!”

Tiêu Đạt: “Ta không! Ta không buông! Bổn thiếu gia chính là muốn hắn xem với ta!”

“Họ Tống kia, ngươi dám không nghe lời bổn thiếu gia sao!”

Đang lúc giằng co kịch liệt, Tiêu Vĩnh Ninh đột nhiên buông tay, đứng thẳng như chim cút, nhỏ giọng gọi: “Ca.”

Tiêu Đạt hừ hừ hừ đầy khiêu khích: “Còn giở chiêu này hả, bổn thiếu gia đâu dễ bị lừa như vậy, trước khi ta về đã nghe nói ca đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn, không có mười ngày nửa tháng thì đừng hòng về, nếu không ngươi nghĩ ta về nhà làm gì, còn định hù ta nữa.”

Vừa nói vừa kéo Tống Kiệm ra phía sau.

Tống Kiệm loạng choạng một cái, suýt chút nữa ngã vào lòng nam nhân, hắn nuốt nước bọt: “ Tiêu tổng.”

Tiêu Ứng Hoài chậm rãi nới lỏng cà vạt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta đi tắm, lên lầu xả nước đi.”

Tống Kiệm: “Vâng!”

Tiêu Đạt đứng hình.

“Ca… ca ngươi… ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi về từ bao giờ thế…”

Tiêu Ứng Hoài đi ngang qua hắn, giọng trầm thấp ném lại một câu: “Ta mà không về thì ngươi định tạo phản à?”

Tiêu Đạt mồ hôi túa ra, hai chân mềm nhũn như mì sợi, không dám nói thêm câu nào.

Tầng dưới, hai con chim cút lập tức ngoan ngoãn, Tống Kiệm vội vàng theo nam nhân lên lầu.

Hắn vào phòng, đứng trước cửa phòng tắm nghiêng đầu hỏi: “Tiêu tổng, lần này ngài muốn loại cánh hoa nào và hương liệu gì ạ?”

Tiêu Ứng Hoài liếc hắn một cái, bổ sung nốt hai câu cay nghiệt lần trước còn chưa nói hết: “Cánh hoa và hương liệu ta cũng chẳng thích.”

Tống Kiệm: “……”

Đã im lặng.

Cuối cùng Tiêu Ứng Hoài cũng không để hắn xả nước, chỉ vào trong tắm sơ qua một chút, Tống Kiệm ngoan ngoãn là ủi quần áo trong phòng thay đồ, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại mới cầm quần áo đi ra.

Hắn lại đứng trước cửa phòng tắm, giơ tay định gõ cửa.

“Cạch.”

Cửa lại một lần nữa rất đúng lúc mở ra, tay Tống Kiệm không kịp dừng lại, gõ thẳng vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân.

Ấm áp.

Cứng rắn.

Tống Kiệm: “!!!!!”

Hắn mặt đỏ bừng, như bị điện giật mà lùi lại: “Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tiêu Tổng, ta không cố ý!”

Tiêu Ứng Hoài từ tốn cột lại đai áo choàng tắm: “Lần này lại đổi rồi?”

Tống Kiệm: “A... a?”

“Không phải là gõ nhẹ để đánh thức trái tim đang ngủ say sao?”

Tống Kiệm: “Hu ~”

Tiêu Ứng Hoài cười lạnh: “Hừ.”

Bình Luận (0)
Comment