Nhặt Được Bạn Trai Ở Sân Bay

Chương 3

Cậu cười thành tiếng, ngữ điệu có chút châm biếm: "Vậy chị cũng không cần nhìn lộ liễu như vậy."

"...."

Tôi vừa mới ý thức được mình lại vừa làm ra một chuyện đáng chếc.

Nghe thấy tiếng mẹ tôi đóng cửa phòng, tôi đẩy cậu ra, đỏ mặt chuồn trước.

7.

Sau đêm hôm đó, tôi cảm thấy bản thân không để đối diện thẳng với Giản Gia Trạch được nữa.

Cậu vẫn hệt như lúc trước, hễ nhìn thấy tôi liền cười, trái lại, tôi lại không ngừng thiếu tự nhiên đến độ đỏ mặt.

Chắc chắn là do sự ngại ngùng đêm hôm đó, mới khiến tôi ra nông nỗi này.

Ngày Phó Tư Viễn về, bà Lý truyền lệnh cho tôi ra sân bay đón nó.

Bây giờ là thời điểm mọi người đổ xô về nhà, không dễ gọi xe cho lắm.

Giản Gia Trạch đề nghị đi cùng tôi, dù sao cậu biết lái xe, tôi cũng vui vẻ đồng ý, an tâm ngồi ở ghế lái phụ.

Trên đường đi, hai chúng tôi không nói gì, không khí trong xe cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến độ trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay cao bay xa.

Thế là tôi bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện với cậu, cố cắt đi những dòng suy nghĩ lung tung kia.

Tôi nhắc đến Phó Tư Viễn: “Em trai tôi cũng tốt nghiệp đại học Hạ Thành đấy, cũng học chuyên ngành như cậu, chắc là lớn hơn cậu hai khóa.”

Giản Gia Trạch cười đáp: “Em học vượt, cùng khóa với anh ấy.”

Cậu nói chắc nịch, y như quen biết Phó Tư Viễn vậy.

Tôi nghi hoặc hỏi: “Cậu chắc chắn?”

Giản Gia Trạch chỉ cười không đáp.

Tôi không hiểu nụ cười của cậu có ý gì, cho đến khi tới sân bay, nhìn thấy phản ứng của Phó Tư Viễn khi gặp Giản Gia Trạch, tôi mới láng máng hiểu ra.

Phó Tư Viễn ngạc nhiên, hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây?”

Sau đó còn hỏi thêm một câu: “Lại còn ở cùng Phó Diểu?”

Sau khi nghe Giản Gia Trạch nheo mắt cười nói một câu “Hiện tại em là bạn trai của chị gái anh” xong, khuôn mặt Phó Tư Viễn chuyển từ sự ngạc nhiên sang biểu cảm kinh khủng như vừa mới ăn phải thuốc độc.

Phó Tư Viễn nhìn tôi, tôi ngước mắt nhìn trời.

Xin lỗi, chị mày cũng không ngờ trái đất lại nhỏ như thế, bạn đại học của mày lại biến thành bạn trai phake của chị.

8.

Sự thật là, Giản Gia Trạch không chỉ là bạn cùng trường của Phó Tư Viễn mà còn là bạn cùng phòng, cùng lớp, cùng khoa, cùng trường.

Tôi vô tội, bởi vì tôi cũng vừa mới biết quan hệ của hai người họ.

Phó Tư Viễn trầm mặc cả quãng đường, vừa về đến nhà, nó liền kéo Giản Gia Trạch vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc ý như đang tiến hành đàm phán thương mại.

Giản Gia Trạch vừa bước ra, tôi lập tức nhào qua chất vấn: “Hai đứa nói chuyện gì vậy?”

Tôi sợ chuyện hai chúng tôi diễn kịch qua mắt phụ huynh bị bại lộ, kinh nghiệm dày dặn mấy chục năm nay nói cho tôi biết, nếu như bị Phó Tư Viễn phát hiện ra chuyện này, nó nhất định sẽ tống tiền tôi.

Giản Gia Trạch nheo mắt cười, bảo tôi không cần lo lắng.

Nhà tôi không có phòng thừa nào khác, Phó Tư Viễn và Giản Gia Trạch chỉ đành chen chúc trong một phòng.

Sáng hôm sau, Phó Tư Viễn vừa dậy liền thở than giường quá nhỏ, hai chàng trai cao lớn chen chúc trong một chiếc giường đơn, lật người thôi còn thấy khó khăn.

Tôi theo thói quen bắt đầu cà khịa nó: “Một thằng con trai sao có thể yểu điệu mỏng manh như thế, Giản Gia Trạch người ta còn chưa chê giường mày nhỏ thì thôi, mày càm ràm cái gì?”

Phó Tư Viễn cạn lời: “Hai người mới bên nhau bao lâu mà chị đã giang tay bảo vệ cậu ta rồi?”

Tôi nghẹn lời, vô thức nhìn về phía Giản Gia Trạch, cậu cũng đang nhìn qua chỗ này, vừa khéo nghe được cuộc đối thoại của tôi và Phó Tư Viễn, mỉm cười vô cùng vui vẻ.

Mặt nóng ran, tôi phản bác: “Chị không bảo vệ cậu ấy, chỉ là chị không muốn bảo vệ mày.”

Nói xong, tôi liền cảm thấy câu này không mang tính thuyết phục cao cho lắm, thế là tôi quay qua Giản Gia Trạch nhấn mạnh thêm lần nữa: “Đừng hiểu lầm, không phải tôi đang bảo vệ cậu.”

Giản Gia Trạch gật đầu, qua loa đáp lại: “Ừm, em hiểu.”

Tôi vừa muốn giải biện thêm, lại nghe thấy cậu nói: “Hai hôm nữa em sẽ đi, không cần phải chen chúc nhau ngủ nữa.”

Lời đến miệng bị nghẹn lại, nhất thời tôi không biết phải nói gì.

Phó Tư Viễn cũng khó mà im lặng thêm nữa, bắt đầu đổi lời: “Đi gì mà đi, chen chúc tí cũng tốt, càng ấm.”

Giản Gia Trạch chỉ cười.

Tôi nhìn cậu, hỏi: “Cậu muốn về nhà? Cũng phải, ai lại không về nhà đón năm mới, tôi còn đang thắc mắc sao bố mẹ cậu không….”

Tôi còn chưa nói xong, Phó Tư Viễn ở bên cạnh liền đụng một cái vào cánh tay tôi, làm tôi loạng choạng suýt thì ngã.

Tôi trợn mắt nhìn nó đầy tức giận: “Phó Tư Viễn, mày làm cái gì đấy?”

Phó Tư Viễn hơi lúng túng, nháy mắt ra hiệu cho tôi.

Tôi không hiểu mô tê gì, nhưng Giản Gia Trạch thì khác.

Cậu cười giải thích: “Bố mẹ em sớm đã ly hôn rồi, hiện tại họ đều có gia đình riêng, không quản gì em đâu.”

Cơn giận của tôi nguôi trong giây lát, tôi lập tức hiểu ra, tại sao Giản Gia Trạch lại biết cách nhìn sắc mặt người khác, tại sao cậu lại nói thích nghe mẹ tôi càm ràm.

Trong quá trình dạy học ở trường, không phải tôi chưa từng gặp qua những học sinh gặp phải trường hợp này, cũng chính bởi vì đã thấy nhiều rồi, cho nên tôi càng rõ những đứa trẻ này phải trải qua những gì. Thế nên, tôi không khỏi cảm thấy đau lòng.

Nhưng lúc đó, tôi không biết phải nói thế nào mới phải.

Thời điểm này, hình như tôi có nói gì đi nữa thì cũng không ổn cho lắm.

May sao ngay lúc này, Bà Lý xuất hiện như một vị cứu tinh của tôi. Bà bưng thức ăn từ phòng bếp ra, lớn tiếng gọi chúng tôi ra ăn cơm.

Giản Gia Trạch phản ứng lại, chủ động đi đến giúp đỡ.

Tôi thở dài, liền bị Phó Tư Viễn lườm một cái.

Phó Tư Viễn thấp giọng trách móc tôi: “Tại chị nói linh tinh đấy.”

Tôi cũng trách lại: “Làm sao chị biết được, ai bảo mày không nói sớm?”

Phó Tư Viễn hỏi vặn lại: “Không phải hai người là người yêu sao? Chị cũng đưa người ta về ra mắt bố mẹ rồi, ngay cả cái này cũng không biết? Vô tâm với người ta vừa thôi?”

Ngữ khí trách móc của Phó Tư Viễn càng đậm, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực của sự bại lộ.

Tôi chột dạ, nhanh chóng chuồn trước.

Phó Tư Viễn phản ứng chậm một nhịp, nhưng rất nhanh liền đuổi được tôi.

Mặc dù chân tôi ngắn, nhưng mà tôi nhanh nhẹn!

Tôi nhanh chóng chuồn đến phía sau Giản Gia Trạch, túm lấy áo cậu, coi cậu như bia đỡ đạn: “Giản Gia Trạch, cứu tôi!”

Giản Gia Trạch đang bưng thức ăn, bị tôi kéo như vậy, suýt chút nữa thì làm đổ. May sao cậu phản ứng nhanh, kịp thời xử lý.

Thức ăn thoát kiếp rơi xuống sàn. Còn tôi vẫn không thoát khỏi cơn thịnh nộ của bà Lý.

Nhìn thấy Phó Tư Viễn và tôi “đuổi bắt nhau”, bà Lý vô cùng không hài lòng, một mũi tên nhắm trúng hai đích: “Hai đứa ngứa đòn rồi hả?”

Tôi và Phó Tư Viễn lập tức dừng lại.

Nhưng bà Lý thì không, lần này bà ấy chỉ nhắm vào tôi, thậm chí còn thê thảm hơn: “Đều hơn hai mươi tuổi cả rồi, vẫn còn lanh cha lanh chanh, con xem Tiểu Giản, nhỏ hơn con mấy tuổi, vậy mà thằng bé trưởng thành bao nhiêu!”

“Người trưởng thành” Giản Gia Trạch cười khiêm tốn: “Dì quá khen rồi, Diểu Diểu thế này vẫn rất đáng yêu.”

Mẹ tôi lập tức nở nụ cười thật tươi, Phó Tư Viễn ngược lại làm ra bộ dạng sắp nôn sắp ọe, bị mẹ tôi lườm cho một cái.

Tôi núp sau lưng Giản Gia Trạch, mặt nóng ran.

10.

Lúc ăn cơm, Giản Gia Trạch đề cập đến chuyện phải quay về trường.

Bố mẹ tôi đều không nỡ để cậu đi, muốn tôi giữ cậu lại, còn hỏi có phải do tôi và cậu ấy cãi nhau hay không, bắt đầu giáo huấn tôi một tràng, như thể Giản Gia Trạch mới là con trai ruột của họ, còn tôi và Phó Tư Viễn là con được nhặt về vậy.

Tôi cũng không cãi lại, chỉ im lặng nghe.

Ăn cơm xong, tôi gọi Giản Gia Trạch ra ngoài nói chuyện: “Cậu thật sự phải về Hạ Thành?”

Giản Gia Trạch ừm một tiếng.

Tôi ngập ngừng: “Thật ra ở thêm mấy hôm cũng được.”

Giản Gia Trach nhìn tôi, không đáp lại.

Tôi sợ cậu hiểu lầm tôi đang thương hại cậu, lập tức giải thích: “Ý của tôi là, Phó Tư Viễn cũng đang làm việc ở Hạ Thành, hai người có thể cùng đi, có bạn đồng hành tốt biết bao.”

Giản Gia Trạch đột nhiên hỏi: “Chị thì sao?”

Tôi nhất thời không hiểu, hỏi: “Tôi cái gì?”

Giản Gia Trạch: “Chị cũng đang làm việc ở Hạ Thành, sao chị không nói chị?”

Tôi: “Tự nhiên nhắc đến tôi làm gì? Hai người không phải là bạn cùng phòng ở đại học sao? Hai người thân thiết hơn…”

Giản Gia Trạch mỉm cười, hỏi vặn lại: “Hai chúng ta không phải là bạn trai bạn gái sao? Vẫn không thân bằng?”

Tôi ngây ra, không biết tại sao, tôi cảm thấy nói ra câu này có chút khó khăn: “Nhưng chúng ta là đang đóng kịch mà? Thế nên… cũng không thân cho lắm, nhỉ?”

Mắt Giản Gia Trạch tối sầm. cậu thở dài: “Phó Diểu, chị thật sự cảm thấy, em có thể tùy tiện bị kéo đi, tùy tiện cùng người lạ diễn vai người yêu hả?”

Tôi ngây người, không hiểu ý của cậu.

Còn chưa đợi tôi hỏi lại, Giản Gia Trạch bèn rời đi.
Bình Luận (0)
Comment