Nhặt Được Bạn Trai Ở Sân Bay

Chương 4

Mắt Giản Gia Trạch tối sầm. cậu thở dài: “Phó Diểu, chị thật sự cảm thấy, em có thể tùy tiện bị kéo đi, tùy tiện cùng người lạ diễn vai tình nhân hả?”

Tôi ngây người, không hiểu ý của cậu.

Còn chưa đợi tôi hỏi lại, Giản Gia Trạch bèn rời đi.

11.

Bị người khác trêu ngươi là một chuyện khó chịu biết bao. Cái câu nói kì lạ đó của Giản Gia Trạch khiến tôi thêm lần nữa mất ngủ.

Nửa đêm nằm trên giường lật qua lật lại, tôi không sao ngủ được, bụng lại bắt đầu kêu đói.

Tôi cũng không thể nhỏ mọn với bụng của chính mình được, đúng không.

Thế là tôi lại ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đến phòng khách lấy đồ ăn vặt. Vừa khéo, tôi bắt gặp bộ dạng như ma như quỷ đang ngồi ở phòng khách của Phó Tư Viễn.

Hai chúng tôi nhìn nhau một cái liền biết người kia nghĩ gì.

Tôi lặng lẽ về phòng, khoác áo khoác ngoài, quay trở lại phòng khách, nhẹ tay nhẹ chân hướng về phía cửa chuồn ra ngoài, chuẩn bị đi đến sạp đồ nướng.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Không gọi Giản Gia Trạch à?”

“Gọi cậu ta làm gì? Cậu ta ngủ rồi.” Phó Tư Viễn cũng nhỏ giọng đáp lại.

Tôi có chút tiếc nuối: “Nếu như cậu ấy đi cùng, chẳng may bị mẹ tóm được, còn có thể thay chúng ta đội nồi.”

Phó Tư Viễn vừa nghe liền tán đồng: “Hợp lí, giờ em đi đánh thức cậu ấy.”

Nói xong liền định đi vào. Tôi lập tức kéo nó lại: “Thôi thôi, không phải mày bảo cậu ấy ngủ rồi sao?”

Những người chuyên đánh thức tôi khi đang ngủ say sẽ bị tôi liệt vào danh sách đen, tuyệt không tha thứ.

Vả lại, tôi cũng muốn nhân cơ hội này, nghe ngóng chuyện của Giản Gia Trạch phía Phó Tư Viễn.

Bây giờ là hơn một giờ đêm, sạp đồ nướng vẫn đang mở của, tôi và Phó Tư Viễn kéo nhau đến một tiệm gần nhà.

Vừa ngồi xuống, Phó Tư Viễn liền vào thẳng vấn đề: “Nói đi, muốn hỏi em chuyện gì?”

Tôi kinh ngạc: “Mày biết thuật đọc tâm từ bao giờ?”

Phó Tư Viễn nhìn tôi khinh thường: “Tâm tư của chị, tró nó cũng biết.”

Tôi ồ một tiếng: “Cho nên mày thừa nhận mày là chó?”

Phó Tư Viễn: “....”

Luận đến đấu võ mồm, Phó Tư Viễn căn bản không thắng nổi tôi.

Nó đen mặt càm ràm: “Thật không hiểu nổi tên nhóc Giản Gia Trạch này nghĩ cái gì, nhìn trúng ai không nhìn, lại nhìn trúng chị, còn vui vẻ tình nguyện diễn cái vở kịch tình nhân "vớ vẩn" này cùng chị.”

Tôi không chút khiêm tốn: “Đó chẳng phải là do chị mày…”

Mới nói được một nửa, tôi liền phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: “Mày… mày nói cái gì?”

Phó Tư Viễn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ: “Hoảng gì mà hoảng, em biết cả rồi. Dù sao em với Giản Gia Trạch cũng là bạn cùng phòng, cậu ta yêu đương với chị lúc nào, em còn có thể không biết sao?”

Nói thì hợp lý đấy, nhưng điều tôi quan tâm, nằm ở câu khác cơ.

Tôi: “Mày bảo Giản Gia Trạch thích chị? Cho nên mới đồng ý diễn vai người yêu chị?”

“Không thì sao?” Ánh mắt Phó Tư Viễn nhìn tôi càng khinh bỉ: “Chị tưởng là lúc ở sân bay chị tùy tiện kéo bừa một người liền có thể đưa người đó về nhà thật chắc?”

“Nhưng mà, nhưng mà…” Tôi không dám tin, thậm chí còn xuất hiện ảo giác: “Chị với cậu ấy mới quen nhau được mấy ngày.”

Tuy trong mấy ngày này, tôi thật sự nảy sinh hảo cảm với cậu, nhưng hôm ở sân bay, không phải chúng tôi mới là lần đầu tiên gặp nhau hay sao? Sao cậu ấy có thể thích tôi, thậm chí còn đồng ý cùng tôi về nhà được?

Phó Tư Viễn ngạc nhiên: “Cái gì mà mấy ngày, hai người sớm đã gặp nhau rồi mà?”

Tôi càng ngạc nhiên hơn: “Từ lúc nào?”

“... Chị tự đi mà hỏi cậu ấy.”

Phó Tư Viễn đã nói thế rồi, tôi có hỏi thêm thế nào, nó cũng không trả lời.

12

Ăn xong đồ nướng tôi càng cảm thấy khó chịu, quay về vẫn không ngủ được, cứ nghĩ đi nghĩ lại về chuyện này.

Tới tận khi trời hửng sáng, cuối cùng mới có chút buồn ngủ, lại cảm thấy cả người vô cùng khó chịu, quấn chăn kín mít vẫn không ngừng phát run.

Không biết ngủ bao lâu tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi cảm nhận được có một bàn tay mát lạnh đang sờ vào trán mình.

Sau đó liền nghe thấy tiếng của Phó Tư Viễn và Giản Gia Trạch.

Phó Tư Viễn hờ hững: “Lớn thế này rồi vẫn còn cảm mạo. Uổng công sống đến tuổi này.”

Giản Gia Trạch vẫn đang đặt tay lên trán tôi, như sợ tôi tỉnh giấc, âm thanh rất nhẹ nhàng: “Sốt không cao, không cần đi bệnh viện, uống chút thuốc rồi dùng mấy biện pháp làm giảm nóng là được.”

Phó Tư Viễn lập tức đùn đẩy: “Tôi không biết cách chăm sóc người khác.”

Giản Gia Trạch cười đáp: “Để em.”

Tôi rất muốn ném con búp bê trên giường vào mặt Phó Tư Viễn, nhưng cơ thể hoàn toàn không còn sức lực, vả lại cũng không biết phải đối diện với Giản Gia Trạch thế nào, cho nên tôi vẫn một mực nhắm mắt, giả vờ ngủ.

Nghe cậu ấy nói không cần đến bệnh viện, tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thoải mái, định nhắm mắt ngủ tiếp.

Ngay khi tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, những chuyện đêm qua mà tôi nghĩ thế nào cũng không ra giờ đây lại xuất hiện trong đầu tôi mà không hề báo trước.

Khi Phó Tư Viễn lên năm ba, tôi nổi hứng muốn đến trường nó, cùng nó đón sinh nhật.

Tôi đi rất đột ngột, Phó Tư Viễn bận việc không thể đến đón tôi, nó liền nhờ một người bạn cùng phòng thay nó đến.

Bạn cùng phòng cao cao gầy gầy, khi cười có hai má lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu, y như học sinh cấp 3. Hỏi tuổi mới biệt cậu quả thực rất trẻ, mới chỉ 18 tuổi.

Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên vì trẻ như vậy đã học vượt. Lúc ấy cậu đã nói với tôi rằng, tôi nhìn càng giống học sinh trung học hơn.

Vào thời điểm đó, người đã tốt nghiệp đại học được một năm là tôi, không mảy may khiêm tốn mà đón nhận sự đánh giá này.

Bữa ăn sinh nhật của Phó Tư Viễn đã được đặt trước ở một khách sạn, trên đường đến khách sạn, tôi và chàng trai có lúm đồng tiền kia câu được câu không trò chuyện.

Vì tôi lớn hơn cậu nhiều tuổi nên tôi yêu cầu cậu gọi tôi là chị Diểu Diểu, còn tôi gọi cậu là Tiểu Giản.

Tiểu Giản là một cậu bé rất hiền lành, ít nói, chủ đề cơ bản là do tôi gợi lên. Tuy nhiên, cậu ấy trả lời tất cả câu hỏi của tôi, cũng không khiến tôi cảm thấy mình quá lỗ mãng.

Cũng vì cuộc trò chuyện trên đường đó mà tôi thân thiết với Tiểu Giản hơn những người bạn cùng phòng khác của Phó Tư Viễn một chút.

Lúc ăn tối, tôi để ý thấy cậu vô cùng yên tĩnh.

Tôi bèn đến gần và hỏi tại sao cậu ấy không tham gia trò chơi.

Tiểu Giản chỉ nói: "Em xem là được rồi."

Tôi vốn cho rằng cậu ấy không quen với những nơi ồn ào như thế này, nào ngờ chớp mắt tôi liền nhận thấy sắc mặt của cậu tái nhợt: “Có phải cậu cảm thấy không thoải mái không?"

Tiểu Giản lắc đầu nói: "Chỉ là cảm mạo chút thôi, không sao đâu."

Tất nhiên là tôi tin tưởng vào mắt mình hơn, tôi không nhiều lời, liền đưa tay lên sờ vào trán cậu.

Vừa chạm vào, tôi bị nhiệt độ trán cậu làm cho giật mình.

Giọng tôi hơi trách móc: "Cậu sốt cao như vậy mà còn nói là không sao à?"

Tiểu Giản dường như bị tôi dọa cho một hồi, chỉ ngây người nhìn tôi, không đáp lại.

Tôi ngay lập tức gọi Phó Tư Viễn cùng tôi đưa Tiểu Giản đến bệnh viện, sau đó bảo những người khác cứ tiếp tục chơi.

Dù gì thì tôi cũng đã tốt nghiệp đại học được một năm, nên tôi đương nhiên sẽ lo nghĩ nhiều hơn những cậu nhóc vẫn còn học đại học kia. Đợi khi Tiểu Giản được truyền nước, tôi liền bảo Phó Tư Viễn về trước. Sinh nhật mà nhân vật chính vắng mặt, những người khác biết chơi làm sao.

Thằng nhóc Phó Tư Viễn này quả đúng là em trai ruột của tôi, nó chẳng khách khí với tôi chút nào, tôi vừa mở miệng bảo nó về là nó đã chạy đi ngay lập tức.

Tiểu Giản luôn miệng xin lỗi tôi, nói đã gây ra phiền phức cho tôi.

Tôi cũng chả phải kiểu người khiêm tốn và làm khách gì cho cam, thế là tôi liền cằn nhằn y như lúc tôi cằn nhằn với Phó Tư Viễn, tôi cứ thế ngồi cạnh cậu ấy cằn nhằn, nói rằng cậu đã lớn chừng này rồi, cơ thể không thoải mái còn không biết.

Không giống như Phó Tư Viễn, Tiểu Giản không cãi lại một câu, cậu chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, để cho tôi biết rằng, cậu vẫn luôn lắng nghe tôi.

Cậu ấy ngoan ngoãn thế này, thực khiến tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên, thậm chí bắt đầu hoài nghi, nhịn không được hỏi cậu: “Cậu không cảm thấy tôi nói nhiều sao?”

Nếu như là thằng nhóc Phó Tư Viễn, lúc này chắc chắn sẽ không ngại ngần mà ngoáy ngoáy lỗ tai.

Nhưng Tiểu Giản chỉ mỉm cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền: “Em thích nghe chị nói chuyện, loại cảm giác được người khác quan tâm này khiến em cảm thấy rất vui.”

Tôi ngây ra, chột dạ nhìn ra chỗ khác.

Tôi thừa nhận, tôi không có tiền đồ, tôi bị một đứa trẻ nhỏ hơn 5 tuổi làm cho rung động.

Chắc chắn là do lúm đồng tiền của cậu quá đẹp!

Sau ngày hôm đó, tôi và Giản Gia Trạch cũng không liên lạc gì với nhau nữa.

Dù sao cậu ấy mới 18 tuổi, lại còn là bạn cùng phòng của Phó Tư Viễn, vả lại nhất thời rung động cũng không thể khiến tôi mặt dày làm ra chuyện gì được.

Thời gian trôi đi, tôi cũng dần dần quên đi khoảnh khắc rung động ấy, thậm chí tôi còn không nhớ rõ tên của cậu, dáng vẻ của cậu, chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ Phó Tư Viễn có một người bạn cùng phòng gọi là Tiểu Giản, lúc cười để lộ hai lúm đồng tiền rất đẹp.

13.

Tôi tỉnh lại sau giấc mộng dài, không biết đã trôi qua bao lâu.

Nhìn thấy Giản Gia Trạch đang chống tay lên giường tôi nhắm mắt ngủ bên cạnh, tôi dịch nhẹ một cái, thuận tiện nhìn ngắm nhan sắc lúc đang ngủ của cậu.

Có lẽ cậu ngủ không quá sâu, tôi chỉ vừa động nhẹ, cậu liền tỉnh giấc.

Giản Gia Trạch mở mắt, vừa mới tỉnh dậy nên vẫn còn đang hơi ngơ. Để ý thấy tôi tỉnh lại rồi, cậu cũng tỉnh hẳn.

Cậu cúi người, đưa tay sờ lên trán tôi, thở phào: “Hạ sốt rồi.”

Sau đó hỏi tôi: “Muốn uống nước không?”

Tôi gật gật đầu.

Sau khi hạ sốt, tôi thấy đầu mình nhẹ hơn hẳn, cả người thoải mái hơn nhiều. Tôi ngồi dậy, nhận lấy cốc nước từ tay cậu. uống một ngụm.

Tôi đắn đo một hồi mới mở lời: “Chị nhớ ra một chuyện.”

Giản Gia Trạch hỏi: “Chuyện gì?”

Tôi nói: “Lúc trước chị đến đại học Hạ Thành tìm Phó Tư Viễn, em là người đến đón chị.”

Giản Gia Trạch đơ ra vài giây: “Ừm.”

Tôi tiếp tục nói: “Lúc ấy chị cảm thấy em trai nhỏ này khá đẹp trái, tính cách cũng không tồi, muốn “lái máy bay”, nhưng chị lại tận 23 tuổi lận.”

Giản Gia Trạch ngây người, hồi sau cười đáp: “Năm nay em cũng 23 rồi.”

Tôi cũng mỉm cười: “Vậy chị đây không khách sáo nữa nhé.”

(Hoàn)
Bình Luận (0)
Comment