Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 12

“Tôi có thể làm đau anh à?” Đôi con ngươi của Dư An An khẽ co lại, cuối cùng cảm thấy có chỗ không ổn, sao cứ thấy tên Tiểu Phong này đang làm nũng nhỉ? Cô híp mắt ghé sát vào, Tiểu Phong thấy ánh mắt của cô bất thiện thì lùi cơ thể ra sau ngay.
Dư An An cầm cánh tay của anh kéo người về.
“Nhìn thì có vẻ hung dữ mà còn làm nũng hử?”
Làm nũng? Tiểu Phong lắc đầu, không phải, anh không hề.
Dư An An dương cằm, cực kỳ ngang ngược.
Tiểu Phong bẹp miệng, muốn phản bác nhưng không có khí thế, dù sao, cô nói cái gì thì là cái đó.
Tắm rửa xong xuôi nửa người trên còn nửa người dưới thì để anh tự tắm. Dư An An đi ra ngoài trò chuyện với cô Phùng vài câu, cô Phùng còn nhiệt tình đi tìm quần áo cho cô và Tiểu Phong thay.
Quần áo Tiểu Phong mặc là đồ cũ của chú Phùng, lớp vải đã bạc màu, nằm trên người Tiểu Phong trở nên nhỏ hơn rất nhiều, quả thực nhìn như người lớn mặc đồ con nít ý.
Thấy cô cười Tiểu Phong biết đây là chuyện không tốt, anh kéo tay áo, rầu rĩ ngồi một bên hừ hừ.
Dư An An đi tới, nghiêng đầu trêu anh: “Hừ gì mà hừ, còn muốn tranh luận à?”
Rõ ràng là không mở miệng không nói câu nào có điều Tiểu Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi quay đầu hừ thêm tiếng nữa.
Chú Phùng về, trong tay cầm một đống thảo dược, nghiền cho nhuyễn rồi đắp lên miệng vết thương cho anh.
Chú Phùng nói thảo dược có thể giảm bớt tình trạng nhưng chưa chắc đã làm khỏi hẳn, có điều không sao bởi vì ngày mai chú Phùng sẽ bảo con của mình đưa hai người lên chợ, trên đó có thầy thuốc.
Tới chợ rồi, cô có thể tìm đường về nhà, ở đó có bệnh viện, có bác sĩ, với lại hệ miễn dịch của Tiểu Phong mạnh không có nghĩa bách độc bất xâm.
Khi đi ngủ, hai người nằm trên hố lửa, Dư An An chỉ vào chỗ gần hố nhất: “Anh ngủ ở kia, tôi ngủ bên này, không được lại gần nhau.”
Tiểu Phong ôm chăn đứng trên mặt đất nhìn chỗ Dư An An chỉ, gần hố lửa có da thú, còn có con mồi mới săn được bị treo lên.
Anh bước chân qua, đặt chăn lên hố, cách da thú một khoảng, Dư An An trải chăn xong thì nằm xuống nghiêng đầu nhìn anh.
“Cọ gì mà cọ mau ngủ đi.”
Tiểu Phong bị mắng cũng không đáp lại, thả chăn sau đó nhấc chân nằm lên giường đất.
Thấy động tác lưu loát của anh, Dư An An chậc lưỡi: “Chân dài tốt thật, có thể lấy quán quân vượt rào trăm mét cũng nên.”
Tiểu Phong không hiểu cô đang nói gì nhưng chân dài… Anh biết cô đang nói mình.
Anh nhìn Dư An An, dáng người tinh tế, lùn hơn anh nhiều, đầu vừa đến cằm, có điều anh cảm thấy chân Dư An An cũng dài.
À là khá dài.
Tiểu Phong nằm xuống, hố lửa rất ngắn, anh chỉ có thể nằm nghiêng, chân lộ ra bên ngoài, dưới thân ấm áp, trên chân lành lạnh.
Anh không hề buồn ngủ, ngày mai đi chợ, anh đi ra khỏi núi sâu này càng thêm mê man, không biết nên làm gì.
Anh là ai, anh đến từ đâu, sao anh lại ở trong núi sâu?
Nhà anh có giường sưởi không? Sức nóng hầm hập dưới thân thực sự rất thoải mái.
Trong đầu Dư An An chỉ có việc ngày mai sẽ đi đến chợ, rồi về được nhà, về tìm mẹ, vui vẻ vô cùng cho nên không thấy buồn ngủ lắm.
“Này, anh đang nghĩ gì vậy?” Cô hỏi.
Tiểu Phong nghe cô nói, quay đầu nhìn sang.
Dư An An nghiêng người, ánh mắt chứa ý cười.
Anh lắc đầu, im lặng.
“Có phải không biết nên đi đâu sau khi ra khỏi đây đúng không?” Cô giải thích cho Tiểu Phong nghe, đối với một người quên đi quá khứ mà nói cho dù ra khỏi đây thì cũng chẳng thể tìm thấy ánh sáng được.
“Đừng lo, tôi sẽ giúp anh.”
Tiểu Phong nhìn cô và nở nụ cười chân thành, gật đầu.
“Kể anh nghe chuyện hài nè.”
Đôi con ngươi đen nhánh của Tiểu Phong nghiêm túc chờ cô kể.
Dư An An hắng giọng, bắt đầu nói: “Ngày xưa có người thợ săn lên núi bắt thú, tóm được mấy con dê, trên đường mang về nhà thì gặp phải con sói.”
 
“Súng của thợ săn không còn đạn, trong lúc hoảng loạn bỗng nảy ra một ý.”
“Anh ta nói với con sói: Chúng ta giao dịch với nhau, tao đưa dê cho mày còn mày để tao đi.”
“Sói đồng ý, thợ săn nói: Để tao đếm số dê cho mày.”
“Thợ săn bắt đầu đếm số con dê, một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê…”
“Người bình thường sẽ nghĩ đếm dê cho sói ngủ có phải tốt hơn không?” Cô nói được nửa thì nghiêng người, một tay chống đầu, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn anh.
Tròng mắt Tiểu Phong vẫn phẳng lặng, vẻ mặt bình tĩnh.
“Đúng vậy, anh không nhớ rõ.”
Cô tiếp tục nói: “Thợ săn đang chờ sói ngủ nhưng không ngờ bụng bỗng kêu một tiếng, đàn dê chạy tán loạn, sói xám, sói đỏ, tương vừng, bia, nấm kim châm, dê béo ngậy….”
“Sói tru lên hơi dài, vừa chạy vừa kêu lẩu, lẩu.”
Tiểu Phong chẳng có dao động gì, cứ nhìn Dư An An chằm chằm.
Khóe miệng Dư An An co giật: “Không hài à? Chắc là do câu chuyện hài của tôi có hạn, chẹp tốt nhất là tự mình đếm dê đi.”
Cô nằm yên, nhìn căn phòng đơn sơ, trên trần phủ đầy bụi bẩn, đây là nhà kho nên rất ít khi quét dọn.
Vừa rồi hình như chuyện hài đó không ổn lắm, đến khi ngẫm lại, cô cảm thấy buồn cười không chịu được, tự dưng thấp giọng cười khúc khích.
Tiểu Phong rơi vào trầm tư, nhớ lại những gì Dư An An nói, một lúc sau khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên một chữ, lẩu!
Sức nóng dưới cơ thể thổi phù phù, chiếc chăn dày ấm, đêm nay ngủ cực ngon, không hề mơ tí nào.
Sáng hôm sau, Tiểu Phong xuống giường, mặc quần áo không vừa người, đứng gần đỉnh đầu Dư An An rồi nhìn cô mãi.
Thấy cô đã mở mắt mới duỗi tay chỉ ra bên ngoài.
“Đừng nhìn tôi như thế, cứ rợn người sao ý.” Đột nhiên Tiểu Phong xuất hiện trước mặt cô, mở to mắt ra là thấy gương mặt điển trai cùng đôi mắt to tròn đen như mực.
Có khi bất thình lình bị anh nhìn chằm chằm dọa cô phải nhảy dựng lên.
Tiểu Phong nghe vậy cũng không tức giận, dần lùi ra sau ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ cô.
Dư An An giãy giụa nhiều lần mới duỗi người ngồi dậy từ trong chăn ấm, tiếng trống càng làm người ta thấy hăng hái hơn, xoay người xuống giường.
Cô Phùng đã nấu xong cơm sáng, là cháo gạo kê và bánh bao lúa mạch, dưa muối và một nồi thịt dê.
Hai người nhanh chóng ăn xong, nói lời cảm ơn ríu rít rồi chào tạm biệt chú Phùng và cô Phùng, ngồi trên xe bò của con trai chú Phùng xuất phát đi lên chợ.
Đường núi khó đi, mặt đất gồ ghề đầy ổ gà, xe bò chạy thong thả, động tác xóc nảy mãnh liệt, Dư An An ngồi một lúc mà mông cũng bị cấn đến đau.
Cô che mông xoa vài cái.
Tiểu Phong thấy động tác của liền rút đám cỏ ra đưa cho Dư An An.
Dư An An lắc đầu: “Không cần, anh lót đi.”
Tiểu Phong duỗi tay cầm lấy tay cô, không cần dùng sức cũng tóm được, sau đó đặt lớp cỏ dày lên chỗ cô ngồi rồi mới ấn cô về lại vị trí.
Mông được lớp cỏ khô bao bọc, xe bò xóc nảy nhưng mông không còn đau nữa.
Cô quay sang nhìn chỗ dưới mông Tiểu Phong, chỉ có tấm gỗ cứng rắn, đến khi đụng phải đôi con ngươi đen nhánh, Dư An An thầm nghĩ Tiểu Phong thật tốt.
Phía sau lưng cô là ba lô, uốn gối ngồi, ánh mắt đưa về nơi xa xăm, sau đó đối diện với Tiểu Phong, cô vui vẻ nói: “Chúng ta sắp được về nhà rồi.”
 
Tiểu Phong gật đầu, nhà? Anh có nhà ư?
Thật ra anh có chút sợ hãi, bởi vì mê man mơ hồ cho nên sợ hãi, anh có ý thức sinh tồn mạnh mẽ ở trong núi sâu, cỏ cây làm nhà, trời làm chiếu, dã thú là thức ăn tuy nguy hiểm, thậm chí có vài lần suýt bỏ mạng nhưng anh đã quen.
Con trai chú Phùng năm nay 25 tuổi, lớn hơn Dư An An 2 tuổi, ở tuổi này nhà người ta đã có hai đứa con, dù cuộc sống khó khăn nhưng có thể thấy được rằng họ rất hạnh phúc.
Xóc nảy cả một ngày rốt cuộc cũng đi ra khỏi vùng núi, phía trước là mặt đường cát đá vững vàng uốn lượn.
Trên đường đi có dừng lại một lần để cho trâu ăn cỏ uống nước, mấy người cũng ngồi ăn màn thầu và dưa muối cùng với thịt dê, nghỉ ngơi tầm nửa giờ thì tiếp tục lên đường.
Đi cả ngày dài, 7 giờ sáng xuất phát đến khi trời tối hẳn mới đến chợ mà chú Phùng nói.
Chợ là một thị trấn nhỏ, kiến trúc cao nhưng chỉ có hai tầng, những thứ khác đều là nhà mái ngói thấp lùn.
Không có nhiều xe lắm, liếc mắt một cái có thể thấy được phương tiện giao thông tốt nhất là xe ba bánh.
Dư An An nhờ con trai chú Phùng đưa bọn họ đến đồn công an, thời gian này đã tan tầm nên chỉ có một người đứng canh ở cửa.
Dư An An tiến lên nói chuyện, rất khó để giải thích, căn bản là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không hiểu gì.
Con trai chú Phùng tiến lên nói vài câu, người nọ nói giờ đã tan làm, ngày mai lại đến.
Chỗ này không giống đô thị phồn hoa, cho dù là nông thôn cũng có người trực ban, con trai chú Phùng hết cách đành đi tới nhà thợ săn mình quen biết, dẫn họ qua đó hỏi chút.
Hiện giờ cô cực kỳ sốt ruột, có thể tìm được chỗ sạc pin điện thoại di động thì hay rồi.
Tới nhà thợ săn, trong nhà vẫn đang sáng đèn, cô lập tức thấy có hy vọng.
Nhưng nhà thợ săn không có điện thoại, sau khi nói vài câu, người đó đưa cô đến một khu nhà vắng vẻ hẻo lánh.
Trong sân sáng đèn, bên trong truyền đến âm thanh điện tử.
Dư An An kích động vô cùng, cô chạy như điên qua đó.
Đây là một trong số ít nơi ở thị trấn có thể liên lạc với bên ngoài, rất nhiều nhà không có điện thoại thì sẽ qua đây gọi điện.
Chủ nhà không lớn tuổi lắm, tầm hơn 30, họ Lý.
“Tôi có thể gọi nhờ chút được không?”
Anh Lý nhấc rèm cửa đi vào trong, hai người đi theo sau vào, quả thực thấy một chiếc điện thoại bàn đã cũ kĩ.
Dư An An gọi cuộc đầu tiên cho mẹ.
Cô căng thẳng nắm chặt lấy điện thoại, trái tim đập bùm bụp, âm thanh vang vọng một hồi rốt cuộc cũng kết nối được, âm thanh đau thương tiều tụy đầy quen thuộc vang lên.
Chỉ một chữ đơn giản nhưng khiến Dư An An phải rơi lệ.
Cô nén giọng, mở miệng kêu: “Mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment