Hai mẹ con khóc lóc trong điện thoại một hồi lâu.
Khi mẹ biết cô trượt chân xuống vách núi thì suýt nữa là hôn mê.
Đội trưởng Triệu Tân nhanh chóng báo cho cảnh sát xuất hết lực lượng tiến hành lục soát toàn bộ ngọn núi, tìm suốt mấy ngày nhưng không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
Bao gồm cả việc tìm theo hướng dấu chân khi cô ngã xuống cũng không thu hoạch được gì.
Lúc này mẹ đang ở Lĩnh An, chỉ cần không tìm được thi thể thì bà ấy vẫn tin con gái mình còn sống có điều ngày qua ngày cảnh sát cũng nói núi sâu rừng già, hằng năm không có ai vào nhất định đã có dã thú xuất hiện, có lẽ đã không còn hy vọng gì.
Nhưng bà không tin chỉ cần một ngày còn chưa tìm được thì phải tiếp tục đi tìm tiếp.
Có điều dù tìm như thế nào, đi vào trong núi hay đi tới Lĩnh An đều không thấy bóng dáng đâu hết, nhoáng một cái đã gần một tháng trôi qua.
Trò chuyện điện thoại hồi lâu, thứ nói nhiều nhất chính là khóc, trong lòng khẽ run sợ vì những ngày đã qua, con gái vẫn sống là điều quan trọng nhất.
Mẹ nói đêm nay sẽ lên đường hẹn gặp ở đồn công an rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, mượn đồ sạc điện thoại cho đầy.
Anh Lý nói tín hiệu ở đây không tốt, ngoại trừ máy bàn thì điện thoại cầm tay không thể gọi được.
Cô lại gọi thêm một cuộc cho đội trưởng Triệu.
Sau khi kết nối, một người gần già như anh Triệu đây gặp phải dã thú cũng không như này, cổ họng nghẹn ngào, kích động đến mức bóp nát cái ly.
Chỗ đó rất hẻo lánh vừa có núi vừa có hố sâu, khi cô xem phim tài liệu đúng là đã từng nhìn thấy nơi hoang vắng, người ở đó không biết di động là gì, máy tính như đồ xa lạ, không biết điện là đồ ăn hay thức uống, hoàn toàn mù mờ về thế giới bên ngoài.
Vì di động không có tác dụng với họ nên muốn nhìn mặt phải xem qua ảnh chụp đen trắng hoặc video.
Chóp mũi đỏ ửng, hít vài cái, giương mắt đã thấy Tiểu Phong đang nhìn mình chằm chằm.
Cô click mở camera, giơ về phía Tiểu Phong, tách một tiếng, âm thanh chụp ảnh vang lên.
Cô phải chụp cho anh một tấm để sau này anh nhớ cho kỹ lúc trước mình có hình tượng người hoang dã ra sao.
Đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, còn không cho cắt.
Tiểu Phong cảm giác được ánh sáng lóe lên, vội vàng nhắm mắt lại rồi xoay đầu.
Dư An An đưa ảnh chụp tới trước mắt anh: “Nhìn đi, nhìn xem giờ anh như thế nào!”
Tiểu Phong mở to mắt, nhìn bản thân trên di động, đúng, đây là anh, tóc tai lộn xộn, râu mọc dài, đúng là không đẹp mắt, không xinh như An An.
“Ngày mai chúng ta sẽ đến Lĩnh An, cảnh sát ở đó sẽ giúp anh.”
Tiểu Phong im lặng, ánh mắt trầm xuống, Dư An An nói xong thì không để ý đến nữa.
Cả đêm này được xác định là một đêm dài đằng đẵng.
Dư An An ngủ tầm hai ba tiếng rồi tỉnh.
Tiểu Phong thấy cô đứng dậy cũng đứng dậy theo.
Cô chuẩn bị xoay người xuống giường đột nhiên Tiểu Phong duỗi tay cầm lấy cổ tay của cô.
Dư An An nhướng mắt qua nhìn, ngồi xếp bằng, nói với anh: “Đừng lo, có tôi ở đây.”
Nghe thấy câu trả lời, ngón tay đang căng cứng của Tiểu Phong dần thả lỏng, cuối cùng mới buông ra.
Cảm nhận được sự lo lắng của anh, cô biết giờ anh đang mơ hồ về bên ngoài thậm chí là không có ấn tượng nào, cô vỗ lên bờ vai của anh: “Sau khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ không mặc kệ anh đâu.”
Tiểu Phong cười, tuy vẫn chưa đẹp lắm nhưng đáy mắt sáng ngời, giống như buổi đêm trong núi rừng, sạch sẽ thanh khiết.
Bên ngoài tờ mờ sáng, trên đường có âm thanh của con người, anh Phùng nói đây hay đi chợ sớm.
Ba người cùng nhau đi dạo trên chợ, Dư An An mua mấy bộ quần áo cho chú Phùng và cô Phùng rồi đưa cho anh Phùng nhờ anh ấy mang về để cảm ơn.
Lúc ra ngoài cô mang rất ít tiền giờ đều dùng quét mã QR cho nên số tiền mặt này chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi.
Anh Phùng đánh xe bò vào núi, Dư An An và Tiểu Phong nhìn theo hướng anh ấy rời đi.
Cô và Tiểu Phong cùng với thợ săn đi đến đồn công an, lúc này đồn công an đã vào giờ làm thấy bọn họ tới thì hỏi thăm tình hình.
Dư An An kể lại mọi chuyện, người ở đồn công an bảo họ vào trong nghỉ ngơi, còn rót thêm nước ấm.
Cô nhìn thời gian, mặt trời đã lên cao, bên tai nghe thấy tiếng ô tô, bàn tay cầm ly dừng lại, vội thả xuống và xông ra ngoài.
Thấy cách đó không xa có một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe cá nhân, đang đi tới bên này.
Dư An An chạy qua, rất nhanh, xe dừng lại, cơ thể gầy yếu của mẹ xuất hiện trước mắt, cô lập tức xông tới ôm chặt lấy: “Mẹ!”
Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu, than thở khóc lóc, Tiểu Phong đứng cách đó không xa nhìn khung cảnh này, anh vui vẻ thay cho cô, vì cô đã tìm thấy người nhà của mình.
Hai bên cảnh sát nói vài câu sau đó đưa bọn họ về thành phố Lĩnh An.
Xe chạy cả đường, Tiểu Phong ngồi cạnh cô, cô nói chuyện với mẹ, càng nói càng thấy mẹ chảy nước mắt liên tục, Dư An An thấy rất đau lòng: “Mẹ, mẹ đừng khóc, khóc nữa thì con cũng khóc luôn đó.”
“An An, để mẹ xem nào, đen, gầy hơn, con chịu khổ rồi!” Mẹ của cô tên Lý Vân San, năm nay 47 tuổi, bề ngoài vẫn còn xinh đẹp, trải qua biến cố gia đình, đưa theo con nhỏ vượt khổ, nhận hết những sự tủi hờn và kiên cường đi đến hôm nay.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy gầy yếu của mẹ như này. Vòng tay ôm mẹ càng chặt hơn: “Mẹ, con xin lỗi, đáng lẽ ra con không nên vào núi.”
Triệu Tân ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nói: “An An, nếu không nhờ dì Lý ngăn thì chú Mạc đã bổ anh ra mất tiêu.”
Chú Thúc trong miệng Triệu Tân là bố dượng của Dư An An tên Mạc Ngọc Thành, đối với cô rất tốt, cô cực kỳ cảm kích, cũng may cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ được hạnh phúc.
“Chú Mạc của con lo lắm đấy, đáng lẽ muốn đi đến Lĩnh An với mẹ nhưng do có việc nên không đi được.”
“Khi nào về con sẽ cảm ơn chú Mạc.” Bảo cô sửa miệng gọi bố thì không được, cô cũng không muốn gọi vì từ bố này chỉ có nỗi hận và vô sỉ mà thôi.
Tiểu Phong ngồi bên cạnh nhìn có vẻ không thoải mái lắm, người anh cao, đầu chạm đến nóc xe, hai chân cũng không duỗi ra được, cô đinh cho anh đổi vị trí với Triệu Tân kết quả vừa nói Tiểu Phong đã cầm lấy tay cô không chịu di chuyển.
Mẹ thấy Tiểu Phong cứ im lặng bèn nhỏ giọng hỏi Dư An An: “Cậu ấy vẫn luôn như thế à?”
Dư An An nhìn mắt Tiểu Phong, than một tiếng: “Có lẽ là dây thần kinh ngôn ngữ xảy ra vấn đề, về nhà đưa đi khám xem sao.”
Mẹ cô vừa có cảm giác thương hại vừa có sự cảm kích đối với người đàn ông cường tráng này, nếu Dư An An không gặp được anh rồi hai người cùng nhau đồng hành thì giờ con gái bà ấy vẫn chưa thể nào đi ra khỏi núi sâu được.
“Lát nữa đi bệnh viện khám.”
Dư An An gật đầu, quay người nở nụ cười với Tiểu Phong.
Tiểu Phong thấy gương mặt tươi cười của cô, rốt cuộc trong lòng cũng cảm nhận được sự yên ổn.
“Cậu ấy tên Tiểu Phong à?” Mẹ thấy An An hay gọi như vậy.
Dư An An gật đầu: “Con đặt đấy, Tiểu Phong, giống như ngọn gió xanh.”
“Lần đầu tiên con thấy anh ấy là vào một buổi tối trong núi, thấy bóng đen xuất hiện làm con hết cả hồn.” Cô ghé sát vào tai mẹ nói: “Suýt nữa là tè cả quần luôn.”
Mẹ lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Con đó, một cô gái thì nên nói chuyện cho đúng mực.”
Dư An An gật cái rụp, cười ha ha: “Mẹ nói đúng.”
Đường đi xóc nảy, đến khi lên cao tốc sau đó đi cả ngày mới đến thành phố Lĩnh An.
Tiểu Phong nhìn khung cảnh xa lạ ở ngoài cửa sổ, từ những tòa nhà cao tầng cho đến những con người, tầm mắt càng ngày càng u ám đi.
Tới đồn công an Lĩnh An, cảnh sát nhân dân trực tiếp ghi chép lại, đã tìm được Dư An An nên vụ án này được khép lại, nhưng lại lôi ra một Tiểu Phong mặc bộ đồ phong phanh, tóc tai tán loạn.
Cảnh sát nhân dân ngồi ở phía đối diện, hỏi Tiểu Phong.
“Cậu có nhớ gì không? Trong đầu không có cảnh tượng nào à? Ví dụ như tên, xe, nhà ở, dòng họ hoặc là tên người nhà chẳng hạn.”
Tiểu Phong cố gắng nhớ lại những hình ảnh như cảnh sát nói đến cuối vẫn không thu hoạch được gì.
Cảnh sát nhân dân thấy anh lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Trong khoảng thời gian mất trí nhớ không có bất cứ ký ức nào hiện lên ư? Hay là ở chỗ anh ngã xuống khi tỉnh lại có thấy đồ tùy thân nào không?”
Tiểu Phong rơi vào trầm tư sau đó lắc đầu.
Cảnh sát nhân dân nhìn Dư An An: “Cậu ấy không nói chuyện được à?”
“Không phải không nói được mà rất ít cực kỳ ít nói, hai bọn tôi đồng hành cho đến bây giờ nhưng anh ấy nói chưa được mười câu.”
“Ồ, tích chữ như vàng.” Cảnh sát nói xong cũng lắc đầu: “Đây là ca khó đấy, không hề có manh mối nào cả.”
Dư An An vội đáp: “Nhìn từ cách ăn mặc của anh ấy có thể đoán là đồ mùa xuân hoặc mùa hè, nhưng sau khi anh ấy mất trí nhớ thì không nhớ cái gì nữa, chắc người nhà anh ấy sẽ báo cảnh sát.”
Cảnh sát đứng dậy: “Đi đo chiều cao và cân nặng cùng tôi nào.”
Tiểu Phong đứng im, Dư An An thấy anh như vậy bèn túm người lên: “Tôi đi với anh.”
Thấy cô nói vậy anh mới chậm rãi đứng lên đi vào phòng với cảnh sát.
Đo chiều cao và cân nặng xong Dư An An chậc hai tiếng, đúng là cao nha, cao 187 cm và nặng 78 kg, vừa cao vừa chắc.
Căn cứ vào chiều cao, cân nặng và ngoại hình, cùng với máy phân biệt mặt người, một lúc sau vẫn không cho ra thông tin tương tự, cảnh sát nhân dân khẽ lắc đầu với Dư An An.
“Không báo cảnh sát ư?” Dư An An không hiểu, người bị mất tích sao không báo cảnh sát đi tìm?
“Theo thống kê chưa đầy đủ, cả nước có 800 nghìn vụ án mất tích, không thể tìm được dễ dàng như vậy, cũng có khả năng cao là báo ở khu vực khác nên tạm thời chưa tra được tin tức, để lại DNA rồi lập hồ sơ đi.”
Dư An An bị con số làm cho sợ: “800 nghìn vụ mất tích?”
Cảnh sát gật đầu, con số nhiều nhưng đó là thật.
“Không phải giờ đã network với cả nước rồi ư? Sao không tra được?”
“Không đơn giản như cô nghĩ đâu, bên chúng tôi đăng ký lập hồ sơ cố gắng xác minh danh tính của cậu ấy, mong mọi người yên tâm, chúng tôi luôn nghiêm túc phá giải từng vụ án một.”
“Giờ làm sao đây?” Cô có chút sốt ruột.
“Đừng gấp, có rất nhiều tình huống người mất trí nhớ sẽ xuất hiện những đoạn ký ức vụn vặt ngắn ngủi cung cấp thông tin cho chúng ta tham khảo, tiến hành kiểm tra đối chiếu với sự thật thì sẽ tra được, nhưng với tình hình không nhớ ra bất kỳ thứ gì như cậu này thì đúng là hy vọng xa vời.”
Ra khỏi đồn công an, Tiểu Phong đi theo sau cô, cô đi một bước anh sẽ đi một bước, cô xoay người là thấy anh ở phía sau, đôi con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn cô.
“Đừng gấp, lúc trước tôi thấy rất nhiều vụ án mất tích, chúng ta có thể post lên mạng, nhờ mọi người cùng nhau tìm kiếm. Tôi đưa anh về Tân Ninh, ở đó hiệu suất phá án sẽ cao hơn.”
Lúc này trời đã tối, Dư An An đưa Tiểu Phong đến bệnh viện.
Miệng vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã khép lại, bác sĩ nhìn một người như vậy nhất thời không thể làm rõ tình hình được.
Dư An An không giải thích nhiều chỉ nói là bị sói cắn. Vì thời gian quá muộn nên chỉ đành đưa về Tân Ninh để kiểm tra sức khỏe.
Bác sĩ xử lý miệng vết thương xong kê ít thuốc.
Thật ra với sức khỏe của Tiểu Phong cho dù không đến bệnh viện cũng sẽ tự lành.
Cô đánh một cái lên cánh tay anh, rất rắn chắc, cơ bắp cộm cả tay.
Xe chạy một mạch đến khách sạn mẹ cô đang ở, dùng thân phận của cô đăng ký một phòng riêng cho Tiểu Phong.
Sau khi Tiểu Phong đi vào liền đứng im ở đó, anh không quen nơi này, Dư An An đành dạy anh cách dùng vòi tắm hoa sen và vị trí mở đèn với TV.
Cô mở TV ra rồi dạy anh cách chuyển kênh.
Cô đi rồi, Tiểu Phong ngồi trên ghế, nhìn TV chằm chằm nhưng chẳng thể hiểu gì.
Tiểu phẩm hài, anh không cười nổi, khúc đau thương anh không khóc được.
Anh cứ im lặng ngồi suốt một đêm cho đến sáng hôm sau khi Dư An An qua tìm, phát hiện hai mắt anh đỏ bừng, vừa nhìn đã biết cả đêm qua anh không ngủ.