Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 14

Dư An An mím chặt môi, có chút không đành lòng.
“Đừng nóng vội, chúng ta quay về Tân Ninh rồi đi tới cục Công An xem thử sao.”
Con ngươi Tiểu Phong khẽ động đậy, xoay người đi vào trong.
“Anh sao thế? Nói chuyện đi, đừng có buồn, anh không nói thì sao tôi biết được chứ?”
Tiểu Phong đưa lưng về phía cô, cơ thể cao lớn, bộ đồ không vừa người, rũ đầu vẻ mặt thâm trầm.
Cô đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu lên: “Giận tôi à?”
“Tối qua tôi nói chuyện với mẹ đến nửa đêm, thật sự không chịu được nữa mới đi ngủ, nếu không chắc chắn đã qua thăm anh. Đừng giận, anh đi đánh răng rửa mặt đi, sau đó tôi đưa anh đi ăn sáng được không?”
Tiểu Phong cúi đầu, không đáp lại.
Cô kéo cánh tay anh, lắc lắc, bĩu môi nhỏ, hất cằm với anh: “Chúng ta đi ăn cơm rồi về Tân Ninh, tôi đưa anh đi mua quần áo nha?”
Tiểu Phong rũ mắt, vẫn im lặng.
Dư An An ghé sát lại người anh, khom lưng nhìn mặt anh: “Tiểu Phong Phong ngoan, nghe lời nào.”
Tuy Tiểu Phong không mở miệng nhưng cô thấy môi anh hơi cong lên, chứng tỏ cách này vẫn có tác dụng với Tiểu Phong Phong.
Dư An An kéo Tiểu Phong ra khỏi phòng, cô tưởng Tiểu Phong đã được dỗ dành nên chậc lưỡi nhìn anh: “Đường đường là một người đàn ông cao lớn vậy mà còn bắt phụ nữ dỗ dành.”
Tiểu Phong nhìn cô một cách bình tĩnh cuối cùng chậm rãi dời khỏi ánh mắt đối diện.
“Ha còn biết ngại cơ, còn bắt tôi dỗ, tôi nói cho anh biết, đàn ông dỗ phụ nữ thì được còn để phụ nữ dỗ đàn ông chẳng man chút nào.”
Trong lòng Tiểu Phong suy nghĩ một lát, cảm thấy Dư An An nói rất đúng.
Bữa cơm sáng là cháo trắng và màn thầu chiên, chỉ một bữa sáng đơn giản nhưng ngon đến mức Dư An An suýt nữa là than thở khóc lóc.
Ăn xong, cả đoàn người về Tân Ninh.
Tới Tân Ninh đã bốn giờ chiều, chưa kịp về nhà thì đã đến khu vực đồn công an gần nhà cô.
Kết quả kiểm tra giống như khi ở Lĩnh An, tạm thời không tìm ra thông tin trùng khớp, mặc dù Dư An An có hơi thất vọng nhưng cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Mẹ Dư thấy sự mất mát trong mắt cô bèn vỗ vai: “Lát nữa nhờ chú Mạc của con nghĩ cách thử xem.”
Dư An An gật đầu, trước mắt đồn công an chưa tìm thấy nên chỉ đành gửi gắm hy vọng lên người chú Mạc thôi: “Mẹ cảm ơn chú Mạc giúp con, hôm sau con về thăm ông ấy.”
“Khách sáo gì chứ, chúng ta là người một nhà mà.”
Dư An An bĩu môi: “Hai người mới là người một nhà.”
Mẹ Dư thở dài: “Mẹ nói việc này cho bố con nghe, ông ta cũng rất sốt ruột.”
 
Dư An An nghe đến đó, vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Mẹ nói cho ông ta làm gì, con sống hay chết đâu có liên quan đến ông ta.”
“Dù sao đó cũng là bố của con.” Mẹ Dư than nhẹ một tiếng.
“Con không có bố, nếu bắt buộc phải có thì đó là chú Mạc.” Dư An An lạnh lùng tuyên bố.
Mẹ Dư nhéo một cái lên vai cô: “Đừng để chuyện người lớn làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con.”
“Con với ông ta không có tình cảm, cùng lắm chỉ là người cung cấp t.i.nh tr.ù.ng để sinh ra con mà thôi.” Nhắc tới Dư Chính Vệ là ghê tởm ngay, bỏ vợ bỏ con đi tìm tiểu tam, nuôi con nhà người ta rồi đá vợ con mình ra khỏi cửa.
Bà nội bị ông ta làm tức chết, ông nội ốm đau trên giường đều do ông ta tặng hết, cô sống hai mươi mấy năm nhưng chưa thấy ai tra hơn ông ta, Từ Nham còn tốt hơn nhiều.
Hừ, cô không có người bố như vậy, đồ quái vật chứ có phải người đâu.
“Đừng giận, Mạc Thần biết con ngã xuống núi cũng lo lắng vô cùng, lát nữa nhớ nói lời cảm ơn với thằng bé đấy.”
Mạc Thần là con trai cả của Mạc Ngọc Thành, cũng coi như là anh trai cô, tuy là anh trai em gái nhưng hai người không giao lưu nhiều, người là một kỹ sư hàng không thích bày ra vẻ mặt lạnh lùng.
“Con biết rồi, sau này chuyện của con mẹ đừng nói cho nhà họ Dư biết.” Dư An An nói xong lập tức đi vào văn phòng cảnh sát.
Cảnh sát thấy cô quay về liền mở miệng hỏi: “Phải làm sao với cậu ấy đây?”
Dư An An nhìn Tiểu Phong rồi nhìn cảnh sát: “Nếu theo trình tự bình thường thì giải quyết thế nào?”
“Chúng tôi có nơi tạm trú dành cho người mất tích nhưng người mất trí nhớ lại không tìm thấy người nhà như cậu ấy thì đúng là rất khó khăn.”
“Có nên đi khám bác sĩ không? Chủ yếu là giờ cậu ấy cũng không mở miệng nói chuyện nữa.”
“Trong chỗ tạm trú có cố vấn nhưng không phải bác sĩ cao cấp, tôi đề nghị nên đi tìm bác sĩ tâm lý thì hơn.”
 
Dư An An nghe thấy tiếng mở cửa, là mẹ cô đi vào.
Cảnh sát nói: “Hai người xem giờ nên đưa đến chỗ tạm trú hay tự đưa về?”
Dư An An nhìn Tiểu Phong, đôi mắt anh vẫn luôn dính chặt lên người cô.
Cô nhìn mẹ mình, mẹ Dư khẽ vẫy tay: “Chúng ta ra ngoài nói.”
Dư An An gật đầu, đi theo mẹ ra ngoài.
“Con không giúp được gì cho cậu ấy cả, thật ra chỗ tạm trú cũng có chỗ lợi, người có chuyên môn như bác sĩ tâm lý phụ trách cho cậu ấy sẽ tốt hơn.”
“Mẹ, con biết mình không giúp được gì nhưng…”
“Con có cách nào hay hơn à?”
“Để con nghĩ kĩ đã.” Tình cảm giữa cô và Tiểu Phong không đơn giản là đứng trên góc độ người ngoài để suy xét, mà đặt bản thân vào hoàn cảnh của Tiểu Phong, bọn họ nương tựa lẫn nhau để đi ra núi, cô không nỡ để anh ở lại đây.
Đúng lúc này điện thoại mẹ Dư vang lên, là Mạc Ngọc Thành gọi điện, bà ấy đi sang một bên nhấn nút nghe.
“An An về chưa?” Điện thoại vừa được kết nối, Mạc Ngọc Thành đã mở miệng hỏi.
“Về rồi giờ đang ở đồn công an. Đứa bé An An đưa về bị mất trí nhớ tạm thời chưa tìm được người nhà, bên này đang nghĩ cách giải quyết.”
“Bảo An An tối về ăn cơm rồi bàn bạc.”
“Được.”
Cúp điện thoại, mẹ Dư nói: “An An, chú Mạc của con nói tối về ăn cơm rồi bàn chuyện của Tiểu Phong luôn.”
Dư An An gật đầu, có chú Mạc giúp đỡ là tốt nhất, nhưng chú Mạc giúp cũng chưa chắc đã tìm được người nhà của Tiểu Phong.
“Vậy Tiểu Phong…?” Dư An An chỉ vào trong.
“Bảo thằng bé cùng đi luôn, sau khi bàn bạc xong thì quyết định, con thấy sao? Dù gì đứa bé này cũng từng nương tựa cùng con, mẹ rất cảm kích cậu ấy.”
 
Dư An An mím môi gật đầu cười: “Mẹ, cảm ơn mẹ nhiều.”
 
Mẹ Dư cười, từ sau khi bà ấy tái hôn, tựa như có lớp giấy mỏng ngăn cách giữa hai mẹ con, làm chuyện gì con gái cũng khách sáo, dùng tiền cũng khách sáo, làm việc cũng khách sáo, ngay cả việc về nhà ăn bữa cơm cũng khách sáo.
Dư An An nói với mẹ: “Mẹ, mẹ về trước đi, con đưa Tiểu Phong đi mua quần áo xong tối sẽ đến nhà.”
 
“Thế cũng được.” Đứa bé đó đang mặc bộ quần áo cũ đúng là nên thay bộ đồ mới hơn, hôm nay lạnh nếu bị cảm thì không ổn.
“Vậy con đưa mẹ ra ngoài trước.”
Dư An An kéo tay mẹ xuống tầng, trong sân đồn công an có người đi qua đi lại, hai ba tốp đi ngang qua đều nghiêng đầu nhìn Dư An An, tuy Dư An An vẫn rất xinh đẹp nhưng nhìn lớp quần áo trên người đã biết không phải người bình thường.
Hai người đi tới cạnh xe, mẹ Dư dừng lại, lấy ra một xấp tiền từ trong túi đưa cho Dư An An: “Cầm đi, đi mua quần áo cho thằng bé, số còn lại đủ cho con tiêu một thời gian.”
Dư An An không muốn nhận nhưng không được, cô không có nhiều tiền tiết kiệm, mới tốt nghiệp đại học đi làm, tuy có hơi ngại nhưng vẫn nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”
“An An, mẹ là mẹ của con, không phải người ngoài.”
Gương mặt nhỏ của Dư An An đen đi nhiều, lè lưỡi khiến mẹ Dư phải lắc đầu, duỗi tay đẩy cô một cái: “Về dọn dẹp một chút rồi qua, đừng có hấp tấp.”
Cô gật đầu, đang định mở miệng thì nghe thấy âm thanh ồn ào từ phía sau, Dư An An quay đầu nghẹn họng nhìn trân trối.
Tiểu Phong dùng một tay đặt lên nắp xe, lấy đà nhảy lên cao, nháy mắt cơ thể cao lớn nhảy qua thân xe chạy tới chỗ cô.
“Tiểu Phong, anh làm gì vậy hả?” Dư An An bị dọa đến mức kêu to.
Cửa xe mở ra, một vị đồng chí cảnh sát nam, rống to về phía này: “Mẹ nó, không muốn sống nữa à, dám giương oai ngay trong cục cảnh sát hả?”
Phía sau, phía trước, ở tầng trên toàn là cảnh sát chạy ra, thấy Tiểu Phong không sao cũng thở phào một hơi.
Dư An An đón trước, duỗi tay đánh một quyền lên cơ bụng rắn chắc của Tiểu Phong: “Anh làm gì đó, chơi parkour* à? Anh có thân thủ tốt là thích làm bậy đúng không? Đây là đụng xe lỡ anh mất mạng thì sao?”
*Parkour (phát âm tiếng Pháp: ​[paʁkuʁ]) là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội. Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể. Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn. Parkour bao gồm các bài tập vượt chướng ngại vật, chạy, leo, đu, nhảy, lăn, chuyển động trên 4 chi, và các bài tập tương tự khác tùy thuộc vào vận động nào được coi là thích hợp nhất cho những tình huống nhất định.
Đôi con ngươi đen nhánh của Tiểu Phong toát ra vẻ lạnh băng, đứng trước mặt Dư An An mím môi không nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm.
“Tôi nói cho anh biết, đây là thành phố chỗ nào cũng có xe, anh mất trí nhớ nên sẽ quên đi cách sinh hoạt bình thường, xe đâm trúng người sẽ xảy ra chuyện lớn, dù cơ thể anh tốt thân thủ giỏi không sợ xe nhưng anh mà dám làm…”
Dư An An đang cố gắng hết sức răn dạy Tiểu Phong.
Đột nhiên Tiểu Phong cầm lấy tay cô, sức lực kinh người, niết đến mức cô thấy đau đớn.
“Đau, anh…”
“Dư An An.” Tự dưng Tiểu Phong mở miệng, gọi tên cô.
Đã hai ngày Tiểu Phong không nói chuyện vì thế Dư An An bị tiếng kêu này làm cho ngớ người, cô nhìn anh, đáy mắt anh đen láy, tròng trắng đỏ bừng, môi căng chặt, quanh thân toát lên hơi thở lạnh lẽo cô đơn.
Đột nhiên Dư An An hiểu ra gì đó, cổ họng cứng đờ, ngực đau xót, khóe môi nở nụ cười.
“Tôi ra đây tiễn mẹ về sau đó đưa anh đi mua quần áo, Tiểu Phong, tôi sẽ không bỏ anh lại một mình đâu.”
  

Bình Luận (0)
Comment