Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 30

"Ngủ ở đâu chả được, cơ thể anh không khỏe, đừng có tranh cãi với em."
"Em đi tắm, anh nằm trên giường đi."
Dư An An mang quần áo vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, Tiểu Phong ngồi trên ghế sô pha nhìn Ngưu Ngưu chạy quanh phòng, nó phấn khích ngậm một quả bóng đồ chơi trong miệng chạy vòng quanh.
Chơi một lúc thì nó quay sang nhìn anh, Ngưu Ngưu có thể cảm nhận được hôm nay Tiểu Phong không hề có tính uy hiếp, nó chạy tới cọ cọ vào chân anh.
Tiểu Phong nhẹ nhàng dùng chân chạm vào nó, Ngưu Ngưu vui vẻ kêu ư ử.
Cơn đau đầu lại ập tới, anh ôm đầu, đầu óc toàn là hình ảnh rơi xuống vách đá, cứ rơi mãi không ngừng.
Anh dùng tay đánh vào đầu, Dư An An vừa bước ra đã chứng kiến toàn bộ.
Cô vội vàng chạy tới, thậm chí còn không thèm lau tóc mà nắm lấy tay anh: "Đừng đánh mình, nếu đau quá thì anh uống thuốc giảm đau đi."
Tiểu Phong không nói gì, anh đau đớn bắt đầu thở dốc.
Dư An An đứng trước mặt anh, hai bàn tay mềm mại ấn huyệt thái dương cho anh.
"Bác sĩ nói như này sẽ bớt đau hơn."
Tiểu Phong chậm rãi dựa đầu vào người cô, cảm nhận được sự xoa bóp của tay, anh từ từ giơ tay ôm lấy eo cô: "An An."
Dư An An cúi đầu nhìn anh: "Đỡ hơn chưa?"
"Cảm ơn em."
Rất hiếm khi anh hành động như này, vô cùng đoan chính, nghiêm túc, dịu dàng.
Dư An An cong khóe miệng: "Hai chúng ta không cần cảm ơn."
Không biết từ khi nào cô và anh không cần phải nói hai từ "cảm ơn", mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn bao mối quan hệ khác, họ có thể sống chung một phòng, quan tâm, chăm sóc lẫn nhau.
Cô lo lắng, hoảng sợ khi thấy anh ngất xỉu. Cô mong anh khỏi bệnh, hồi phục trí nhớ, trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng trong lòng cô không khỏi có chút thất vọng. Nếu Tiểu Phong khôi phục trí nhớ, vậy anh còn đối xử tốt với cô như thế này không?
"Tiểu Phong, nếu như có một ngày anh hồi phục trí nhớ, anh còn dính lấy em không?"
"An An, anh không muốn rời xa em."
Khóe miệng Dư An An cong lên, cô gật đầu.
Một lúc sau, cơn đau đầu của Tiểu Phong dịu đi rất nhiều, anh ngồi trước máy tính, Dư An An ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh.
Tiểu Phong chạy chương trình, cô không hiểu những đoạn mã trên màn hình là gì.
Tiếng bàn phím lạch cạch, đột nhiên xuất hiện một chữ.
Tiểu Phong định di chuyển nhưng Dư An An vội vàng ngăn lại, sau đó cẩn thận quan sát: "Đây là nhị thiếu gia Động Quải Động Quải trên đường Trường An, Thiên vương cái địa hổ*. Đây có phải là mật mã không Tiểu Phong?"
"Anh không biết."
"Anh đừng gấp, nhất định là mật mã, người này đang tìm anh." 
Tiểu Phong nghĩ một lúc: "Có khả năng, nhưng bây giờ anh phải trả lời thế nào."
"Để em nghĩ coi, lẽ nào trả lời thẳng là Bảo tháp trấn hà yêu?"
[*Thiên vương cái địa hổ ( 天王盖地虎): Ám hiệu giữa thủ lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên. Thổ phỉ hỏi "Thiên vương cái địa hổ", Dương Tử Vinh đáp "Bảo tháp trấn hà yêu”. Thiên vương cái địa hổ có nghĩa là: Nhà ngươi thật to gan, dám chọc đến ông đây.]
"Anh không biết, hay là thử đi?"
"Không được, không thể thử tùy tiện, nếu như thử sai thì mật má sẽ thất bại." Dư An An vắt óc suy nghĩ: "Thiên vương cái địa hổ, tiểu kê đôn ma cô. Thiên vương cái địa hổ, hồng trà hai lượng năm..."
"Hay là cứ thử đi." Tiểu Phong cũng không biết tiếp theo nên phải làm gì.
"Anh không có ấn tượng gì hết à?"
"Anh cảm thấy không ổn." Tiểu Phong nói.
"Vậy phải làm sao, hay là thử một cái đi, có thể anh ta sẽ nhận ra anh."
"Vậy thì cứ trả lời đại một cái nhé." Tiểu Phong gõ câu "Bảo tháp trấn hà yêu".
Sau đó không có tin tức gì.
Tiểu Phong muốn tìm kiếm những thứ khác, Dư An An lặng lẽ ngồi bên cạnh anh.
Tốc độ tay của Tiểu Phong rất nhanh, nhìn anh nhập code khiến cô hoa mắt chóng mặt.
"An An, em đừng nhìn anh như thế, anh sẽ bị phân tâm." Mặc dù ánh mắt anh đang tập trung vào máy tính, nhưng anh lại cảm thấy mình bị hơi thở và ánh mắt của cô vây quanh, khiến anh khó tập trung. 
"Anh cứ bận việc của anh đi, em không nói gì hết."
"Được."
Một lúc sau, Dư An An đột nhiên hỏi anh: "Sao tự nhiên anh lại đưa em tới vùng ngoại ô phía Nam để nhảy bungee thế?"
"Bởi vì hôm đó khiến em không vui, anh nghĩ em không còn thích anh nữa, anh phải làm gì đó để em thích anh."
"Vậy thôi à, ai nói em không thích anh, anh nghĩ vớ vẩn gì thế?"
"An An, vậy em cũng thích anh giống như anh thích em à."
Dư An An "Ừ" một tiếng coi như đồng ý, bởi vì trong suy nghĩ của cô, sở thích của Tiểu Phong chỉ giống như sở thích của một đứa trẻ đối với đồ chơi hoặc kẹo ngọt mà thôi.
Ánh mắt Tiểu Phong tập trung vào máy tính, Dư An An chống cằm ngồi cạnh anh, chăm chú nhìn vào màn hình, mặc dù hơi rối mắt, buồn ngủ, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua sườn mặt của Tiểu Phong.
Đây là dáng vẻ tập trung, nghiêm túc hiếm có của anh, đây là thế giới của anh, trước kia anh là người như thế này. Nếu một ngày nào đó anh hồi phục trí nhớ, có phải hai người sẽ trở về điểm xuất phát không.
Hoặc là, hai người có thể tiếp tục làm bạn, nhưng không thể giống như bây giờ được nữa.
Nghĩ tới đây, Dư An An cảm thấy thất vọng không thể giải thích được.
Dù không thích anh dính người, nhưng cô không thể buông bỏ được cảm giác này, đúng là mâu thuẫn.
"Em đừng nhìn chằm chằm anh như thế, anh thật sự bị phân tâm đó An An."
"Sao anh biết em nhìn chằm chằm anh?"
"Bởi vì anh cũng đang nhìn em."
Dư An An ngẩn người, không phải anh đang nhìn màn hình sao, tại sao có thể nhìn thấy cô.
Lúc tim cô đang loạn nhịp, Tiểu Phong đột nhiên quay đầu lại, bóng đen áp chế cô, hơi thở nóng ẩm xông thẳng vào mặt rồi từ từ rơi xuống môi cô.
Dư An An ngơ ngác, không ngờ...Tiểu Phong... Hôn cô.
Chưa đợi cô phản ứng kịp, Tiểu Phong đã ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào máy tính.
Dư An An cảm thấy hỗn loạn, tình huống gì thế này, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì?
Cô vỗ má, có phải là mơ không? Cõi thần tiên sao? Hay là linh hồn xuất khiếu?
Cô véo thật mạnh vào mặt mình, đau quá, cô có thể cảm nhận được đây không phải là mơ. Chuyện vừa xảy ra là ảo giác hay là...
Lúc này Tiểu Phong đã bắt đầu tiến hành xâm nhập, động tác của Dư An An vẫn nằm trong tầm mắt của anh.
Mãnh liệt, khát khao, khẩn trương, anh đột nhiên quay lại ôm mặt cô, sau đó hôn cô.
Dư An An mở to mắt, tình huống gì đây, tình huống gì đây, tình huống gì đây?
Anh không quan tâm đến máy tính nữa, chương trình chạy đến đâu cũng mặc kệ, anh chỉ muốn hôn cô, hôn cô thật mạnh. 
Dư An An tỉnh táo lại đẩy mạnh anh ra, nhưng không ngờ Tiểu Phong trước đây vẫn ngoan ngoãn, nhưng bây giờ có đẩy anh mạnh cỡ nào cũng không thể đẩy nổi.
Đôi môi bị giữ chặt, hơi thở hòa quyện vào nhau, hơi thở vương vấn quanh tai, nhịp tim đập như sấm.
Chiếc lưỡi mạnh mẽ tách mở khe hở giữa hai hàm răng đang khép chặt của cô rồi thâm nhập vào sâu bên trong. Sự đụng chạm nhẹ nhàng khiến cô choáng váng.
Nụ hôn hỗn loạn, vụng về và cuồng nhiệt, thậm chí suýt chút nữa còn cắn phải đối phương, nhưng cảm giác này khiến người ta choáng váng, hơi thở càng trở nên nặng nề, sức lực trên tay cũng dần giảm đi.
Đến lúc gần như không thở nổi nữa anh mới chậm rãi nhả ra, anh áp trán mình vào trán cô, hơi thở nặng nhọc phả vào bên tai khiến nhịp tim của cô càng tăng mạnh.
"Anh, sao anh lại hôn em?" Dư An An chớp mắt nhìn anh.
"Anh muốn hôn em, anh thích em hôn anh."
"Cái này gọi là hôn môi, không phải kiểu hôn lên trán như bình thường." Cô đáp.
"An An, anh mất trí nhớ, chứ không phải là kẻ ngốc." Anh nói rồi tiếp tục hôn lên môi cô lần nữa.
"Ư..." Lại nữa, nhưng lần này có một chút thích thú, một chút mong đợi.
Dư An An bị đ.è xuống ghế sô pha, nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng và mãnh liệt.
Cô cảm giác như mình sắp ngạt thở tới nơi, vội vàng đẩy anh ra.
Tiểu Phong thở hổn hển, đầu vùi vào cổ cô, ôm chặt lấy cô.
Anh muốn chạm, muốn hôn môi, cảm giác mãnh liệt muốn hòa nhập làm một với cô, cảm xúc này còn nhiều hơn là thích.

Bình Luận (0)
Comment