Cơ thể rắn chắc cao lớn của Tiểu Phong đè lên người cô, ép cô gần như không thở được. Cái đầu cắt tóc ngắn còn cọ lên cổ cô, cọ khiến cổ cô vừa tê vừa ngứa còn có hơi đau, Dư An An đẩy đẩy anh lên: “Đứng lên.”
Tiểu Phong lắc đầu, anh rất thích ôm cô như thế này, hơn nữa, nơi nào đó đau đến mức như muốn nổ tung. Eo anh dùng sức đẩy lên phía trước, đẩy lên đùi của cô. Đồng tử của Dư An An lập tức dựng đứng lên, đột nhiên đẩy anh ra: “Mau đứng lên.”
Tiểu Phong chậm rì rì ngẩng đầu lên, Dư An An vừa nhìn thấy mặt anh thì lập tức cảm thấy buồn cười. Tiểu Phong thế mà lại xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Cô mím môi cười, mặt mày cong cong: “Đứng lên nào, anh ép em muốn tắt thở rồi.”
“An An.” Tiểu Phong muốn hôn cô thêm lần nữa, đầu của Dư An An nghiêng sang một bên né tránh.
Tiểu Phong lại nhích đầu về phía trước, nhìn trông cực kỳ giống động tác của Ngưu Ngưu mặt dày cọ cọ về phía trước. Dư An An cười khì khì, cổ vừa tê vừa ngứa: “Tránh ra nào, sao lại giống với Ngưu Ngưu vậy chứ.”
“An An, anh thích em, rất thích.”
“Thích trong lòng anh cũng giống như đứa trẻ khi nhìn thấy cái kẹo và đồ chơi mà thôi.” Trong lòng cô có chút bối rối, tuy rằng ngoài miệng Tiểu Phong vẫn luôn nhấn mạnh, anh mất trí nhớ chứ không có ngốc, nhưng cô vẫn luôn đối xử với anh giống như một đứa trẻ, thế mà giờ đột nhiên lại hôn môi.
“Anh phân biệt được đâu là thích, em cũng thích anh đúng không?”
Nhìn ánh mắt mong đợi của anh, Dư An An cũng không biết phải làm sao nữa. Cũng thích đó, nhưng lại không giống như thế.
Cô đẩy anh ra rồi ngồi dậy, có hơi lúng túng sửa sang lại áo ngủ bị lộn xộn: “Tiểu Phong, thích được chia làm rất nhiều loại. Anh thích em là vì anh đã quá dựa dẫm vào em, em thích anh là vì quan hệ của chúng ta là thân thiết nhất. Nhưng tất cả đều không cùng một loại thích, kiểu thích của chúng ta chỉ có thể hôn trán chứ không thể hôn môi.”
Tiểu Phong thở mạnh một cái, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô rồi nắm trong lòng bàn tay: “Dư An An, kiểu thích mà em thích em chính là muốn ôm em trong lòng bàn tay, hòa vào trong cơ thể, đặt ở đầu quả tim để yêu thương.”
Dư An An chớp chớp mắt, khuôn mặt ngơ ngác. Những lời này anh đều hiểu sao?
Cô mím môi lại, tạm thời không biết nên đáp lại lời âu yếm của anh như thế nào. Cũng có thích chứ, nếu không thích, vì sao trong lòng cô lại thấy vui rạo rực, ngọt ngào như vậy chứ.
Cô cảm thấy bản thân chắc chắn là có bệnh rồi, sao mình lại có thể giống như anh được? Bọn họ từ lúc quen nhau đến nay mới có được có một tháng rưỡi, một tháng ở trong núi sâu, nửa tháng quay về sống ở thành phố. Chỉ có một tháng rưỡi ngắn ngủn như vậy, vậy mà trong lòng lại sinh ra loại tình cảm không giống nhau như vậy.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng chuông cửa ‘Ding ding’.
Dư An An đơ ra, hai người cùng lúc nhìn về phía cửa: “Hơn tám giờ rồi, ai có thể đến cơ chứ.”
Tiểu Phong đứng dậy muốn nhìn thử, Dư An An vội vàng gọi anh lại: “Đừng động đậy, để em đi.”
Dư An An nhẹ nhàng chạy đến cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn thấy người ngoài cửa, cô sợ đến mức run lên một cái. Mẹ cô sao lại đến đây chứ.
Cô vội chạy về, nhỏ giọng nói: “Mẹ em đến, anh mau dọn dẹp chăn gối lại đi.”
Tiểu Phong vội chạy vào phòng ngủ, ôm chăn trải dưới đất lên rồi nhét mạnh vào trong tủ. Nhưng tủ quần áo cũng không có quá nhiều chỗ trống, nhét mấy lần thì mới đóng cửa lại được.
Dư An An chỉ vào cửa phòng: “Không được em cho phép thì không được ra.”
Tiểu Phong gật đầu, đóng cửa lại.
Dư An An hít thở chậm lại, vỗ vỗ lên khuôn mặt có hơi nóng rồi ra mở cửa: “Mẹ, đã muộn thế này, sao ngài lại đến thế?”
Mẹ Dư nhấc chân đi vào, sắc mặt đen chẳng khác gì lá bài Poker, ánh mắt thì nhìn ngó trong phòng. Dư An An thấy vậy vội hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến thế? Có chuyện gì sao, sao không gọi đã đến vậy ạ.”
Mẹ Dư đẩy cửa phòng ngủ ra thì nhìn thấy ngay Tiểu Phong đứng bên cửa sổ. Sắc mặt của mẹ Dư lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trong lòng Dư An An thầm kêu toang rồi, bị chặn đứng luôn. Tiểu Phong đứng đó không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Mẹ à.”
“Dư An An.” Mẹ Dư lạnh lùng mở miệng, giọng điệu lạnh đến mức dọa người.
Dư An An cắn môi: “Cái đó, mẹ à, con, con đang định ngày mai mới dẫn mẹ đi nhìn thử.”
“Thật không?” Mẹ Dư nói, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Phong. Tiểu Phong không nói chuyện, bởi vì anh cảm thấy bản thân không nên nói thì tốt hơn.
“Mẹ à, mẹ ăn cơm tối chưa?”
Mẹ Dư lạnh mặt: “Dư An An, con đã từng đồng ý với mẹ như thế nào?”
“Mẹ à.” Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi, cô có giải thích nhiều thêm cũng vô dụng mà thôi.
Dư An An nhìn về phía Tiểu Phong dùng mắt ra hiệu với anh, cô vội vàng đóng cửa lại rồi kéo mẹ mình đến sô pha phòng khách ngồi xuống.
Lại bị dạy dỗ một trận, cô chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Mẹ Dư ném một túi đồ ra, khí thế sắc bén: “Nếu không phải Từ Nham gọi điện cho mẹ, mẹ cũng không biết con ngày nào cũng dẫn Tiểu Phong theo bên cạnh. Các con trai đơn gái chiếc, còn ở chung với nhau. Tình trạng của cậu ấy như thế kia con là người hiểu nhất, cậu ấy mất trí nhớ, những chuyện trước kia đều không nhớ rõ, con biết cậu ấy là người như thế nào không? Lỡ như cậu ấy là người xấu thì sao, lỡ cậu ấy có gia đình có vợ con rồi thì sao? Con có từng nghĩ đến chưa? Dư An An, đầu óc của con có phải ném luôn dưới chân núi lúc bị ngã rồi không hả?”
Dư An An bị mẹ mình nói như thế thì gật đầu liên tục nói: “Tiểu Phong mới từ trong núi ra, anh ấy vẫn chưa quen biết gì ở thành phố. Anh ấy chỉ dựa dẫm được mỗi mình con, mà anh ấy cũng không hề có chút cảm giác an toàn nào đối với thế giới bên ngoài. Anh ấy chỉ ở tạm đây, con cũng chỉ chăm sóc anh ấy thôi.”
“Con đã hai mươi ba tuổi rồi, trước khi làm việc gì đó có thể suy nghĩ đến kết quả trước hay không? Con chăm sóc cậu ấy, chăm sóc lẫn nhau như vậy, nếu cậu ấy là người bình thường, con và cậu ấy ở bên nhau mẹ không phản đối. Nhưng hiện tại tình huống lại như vậy, con đang nghĩ cái gì vậy?”
“Mẹ à, con không có.” Dư An An để lộ ra vẻ mặt đau khổ. Bị bắt tại trận có giải thích nhiều hơn cũng không còn cách gì khác, hơn nữa lời mẹ cô nói cũng không phải hoàn toàn không có lý. Thân phận thật sự lẫn gia đình của Tiểu Phong cô đều không biết.
“Mẹ à, Từ Nham gọi điện cho mẹ à?” Dư An An đột nhiên nhớ đến lời lúc nãy mẹ mình nói.
“Ừ, tuy Từ Nham ngoại tình không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng con cũng không thể ở bên cạnh Tiểu Phong không rõ đen sạch như thế.”
“Vãi, tên đần độn Từ Nham này.” Dư An An tức giận đến mức trực tiếp mở miệng nói tục.
“Dư An An.” Mẹ Dư cao giọng răn dạy cô.
“Con sai rồi con sai rồi, không nên nói tục. Mẹ à, con với Tiểu Phong không phải là kiểu quan hệ mà mẹ đang nghĩ đến đâu.”
“Vậy tình huống này là như thế nào?” Mẹ Dư chỉ vào trong phòng: “Ngủ chung trên một cái giường còn nói không ở bên nhau, Dư An An, con muốn chọc mẹ tức chết à?”
“Mẹ à, con không có không có mà. Anh ấy ngủ trên mặt đất, anh ấy vẫn luôn ngủ dưới đất mà.”
“Mẹ nói cho con biết Dư An An, nếu con muốn làm mẹ tức chết thì cứ tiếp tục làm như vậy đi.”
“Mẹ, con và Tiểu Phong thật sự không có chuyện gì hết.” Tuy cô thề son thề sắt như vậy, nhưng nói đến lúc cuối thì giọng điệu càng yếu dần đi. Bởi vì khi nói chuyện với mẹ, cô không có tự tin nói dối.
Nếu là mười phút trước, cô có thể đúng lý hợp tình mà nói, cực kỳ tự tin biện minh cho mình. Nhưng còn bây giờ thì sao, vừa mới đánh nhau một trận, tuy cô bị ép buộc nhưng cũng không hẳn là bị ép buộc.
Dư An An bực bội kéo tóc, trong lòng thầm mắng đồ tiện nhân Từ Nham. Quan tâm đến chuyện của cô cái rắm ý, không muốn yên ổn gặp cô đây mà. Mẹ nó, bà đây sớm muộn gì cũng chỉnh chết anh.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ mình, tính tình của Dư An An như thế nào bà là người hiểu nhất, mẹ Dư nghe thấy giọng điệu này cũng biết bản thân đã đến chậm rồi: “An An, mẹ không phản đối việc con có bạn trai, còn rất tán thành việc con tìm bạn trai nữa. Nhưng con phải tìm một chàng trai có thể cùng con trải qua cuộc sống bình thường chứ không phải người có kiểu tình huống giống như Tiểu Phong.”
“Con hiểu mà mẹ, chúng con không giống như những gì mẹ đang nghĩ đâu.”
“Mẹ đến đây nhìn tình hình cũng đủ hiểu rồi. Kêu Tiểu Phong qua chỗ Lâm Viên ở đi, các con không thể ở cùng nhau như vậy được.”
Dư An An mím môi, cúi đầu xuống không hé răng.
“Sao, con có ý kiến?”
“Mẹ à, hôm nay Tiểu Phong dẫn con đi nhảy bungee, anh ấy ngất xỉu hai lần, anh ấy đang dần khôi phục trí nhớ, anh ấy cần con, mà con cũng hy vọng có thể ở cạnh anh ấy. Chúng con cái gì cũng không có, con chỉ chăm sóc anh ấy, chúng con là bạn bè sống chết với nhau, sống nương tựa vào nhau mới có thể sống sót.”
Cô thở ra một hơi thật dài: “Mẹ à, con là người có ân báo ân, có oán báo oán. Tiểu Phong có ơn cứu mạng con, nếu không có anh ấy thì con đã sớm chết ở núi Lĩnh An rồi.”
“Báo ơn? Báo như thế nào? Bắt con tự mình báo sao?”
Dư An An vội lắc đầu: “Mẹ đừng xuyên tạc lời con thành như thế, con muốn chăm sóc anh ấy, bọn con ở cạnh nhau anh ấy mới có thể dần dần khôi phục sự tự tin. Nếu con mặc kệ anh ấy, ném anh ấy ở bên phía Lâm Viên vậy thì anh ấy nên sống như thế nào? Anh ấy cái gì cũng không biết.”
“Con cũng không nhất định đòi giữ anh ấy lại. Hôm đó bọn con trở về từ nhà của chú Mạc, anh Thần còn lái xe đưa Tiểu Phong đến chỗ Lâm Viên, rồi lại đưa con về nhà, Tiểu Phong một đường đi theo sau xe chạy đến nhà con. Lúc ấy trái tim con đều mềm nhũn như một đống bùn. Con không thể ném anh ấy ở đó được, anh ấy nhìn vừa bất lực lại sợ hãi như thế, mẹ à…”
Một tiếng mẹ này tràn đầy sự cầu xin.
Mẹ Dư là người dễ mềm lòng, bà ấy chỉ là không hy vọng An An và Tiểu Phong có thể có cái gì đó. Dù sao thì thân phận của Tiểu Phong cũng rất đặc biệt, có quá nhiều cái không biết, những chuyện này không thể đoán trước được. An An không hiểu, mà bà ấy làm mẹ thì nhất định phải nhắc nhở cô.
“An An, chỉ khi Tiểu Phong khôi phục trí nhớ, thân thế của cậu ấy trong sạch thì không sao, nếu không các con không thể ở bên nhau được. Lần này mẹ sẽ làm kẻ xấu. Ngần ấy năm, hai mẹ con chúng ta ăn không biết bao nhiêu khổ rồi, chịu đựng mỗi ngày cho đến hôm nay, mẹ không thể nhìn con ở bên cạnh người không rõ ràng không rõ gốc gác như vậy được. Nếu mẹ ngồi yên không nhìn thấy, mặc kệ không hỏi thăm, như vậy mới là đang hại con.”
“Con hiểu ạ.”
“Con kiên trì muốn giữ cậu ấy ở lại chỗ này của con, hơn nữa các con cũng đã như thế nhiều ngày rồi. Mẹ nói lại, mẹ vẫn đã chậm một bước. Nhưng mẹ nói cho con biết Dư An An, nếu lỡ như một ngày nào đó cậu ấy khôi phục lại trí nhớ, hơn nữa còn có gia đình, đến lúc đó con xem phải làm sao đây.”
Dư An An đưa mẹ xuống dưới tầng, nhìn xe đi xa cô mới uể oải đi lên tầng.
Tiểu Phong đứng ở cửa chờ cô.
Ánh mắt hai người giao nhua, Tiểu Phong nhìn thấy sự cô đơn trong đôi mắt cô, anh mím môi: “An An, dì không thích anh, anh biết.”
Cô không ngờ Tiểu Phong lại có thêm áp lực khác. Hôm nay anh ngất xỉu hai lần đã phải thừa nhận sự đau đớn rất mãnh liệt, không ngờ giờ anh lại phải bận tâm đến chuyện khác: “Không giống như anh nghĩ đâu. Mẹ em chỉ lo lắng cho em nên mới đến đây thăm. Em cũng đã giải thích với bà ấy rồi, anh ở chỗ này của em vì chỗ này thích hợp để sống trong thành phố nhất, cũng tiện để chúng ta chăm sóc lẫn nhau. Không có chuyện gì đâu, mau vào trong thôi.”
Dư An An đi vào bên trong, Tiểu Phong đóng cửa lại, đưa tay nắm lấy cánh tay của cô: “An An, anh đoán ra được dì đã nói những gì rồi, là dì cảm thấy anh không tốt đúng không.”
“Không phải nói anh không tốt, bà ấy chỉ hy vọng anh có thể nhanh chóng trở lại với cuộc sống của người bình thường thôi, không có gì khác nữa.”
Tiểu Phong đi theo Dư An An vào trong phòng ngủ, cô ngồi ở trên giường, anh ngồi xếp bằng ở dưới đất.
Dư An An hiểu nỗi lo lắng của mẹ mình, hơn nữa những lời mà mẹ cô đã nói cũng có lý. Lúc trước Tiểu Phong vẫn luôn hỏi cô có thích anh hay không, cô có thể nói không thích hoặc có thích những không phải kiểu thích đó.
Nhưng giờ đây, sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ.
Giống như bị thứ gì đó kéo lấy, rất đau.
Tiểu Phong nhận ra cô không vui, anh duỗi tay muốn chạm vào tay cô, nhưng bàn tay lại dừng một lúc giữa không trung, cuối cùng lại rụt tay về.
Dư An An nhìn ra dáng vẻ cẩn thận của anh, cô nâng mắt cười với anh: “Ngày mai là cuối tuần, anh muốn làm gì?”
“An An, không vui thì đừng miễn cưỡng, có phải vì anh ở đây nên em mới cãi nhau với dì đúng không?”
“Không cãi nhau mà. Bởi vì lúc trước mẹ em đã không đồng ý việc cho anh ở lại chỗ em, nam nữ khác nhau, anh cũng biết đấy, cho nên hôm nay nhìn thấy bà mới nói chuyện với em một lúc. Nhưng không sao hết, em đã giải thích rõ ràng rồi, bà ấy cũng đồng ý để anh tiếp tục ở lại rồi.”
“Vậy vì sao em lại không vui?”
Dư An An cười ha ha: “Em có chỗ nào mà không vui chứ?”
“Thời gian chúng ta ở bên nhau tuy không dài, nhưng trong trí nhớ của anh, chỉ có một mình em. Mỗi một hành động của em đều khắc sâu trong đầu anh, em có vui hay không, có thật sự đang cười hay không, có thật sự đang tức giận hay không, anh đều phân biệt được.”