Sau khi phát hành số đặc biệt về cuộc thám hiểm ngoài trời, bài viết về cuộc thám hiểm núi Lĩnh An của Dư An An lập tức được mọi người chú ý. Câu chuyện cho thấy nó thật sự đã xảy ra, mọi người đều rất tò mò, vì sao lại đi đến đó và câu chuyện xảy ra sau khi gặp được người hoang dã thì như thế nào.
Trên diễn đàn của công ty có người đăng bài.
Phía dưới có người trả lời lại, xem ra đó là một đại thần, chuyện tình sâu xa bên trong biết được khá nhiều.
Núi Lĩnh An vốn là một nơi hoang vắng, hơn nữa dưới cái nhìn của ngòi bút của tác giả, nơi đó có lẽ có liên quan đến một căn cứ quân sự nào đó. Có dự trữ đạn dược và bí mật quân sự, tín hiệu cũng đã sớm bị chặn lại.
Dư An An nhìn thấy câu trả lời này thì rất bất ngờ. Nếu những lời người này nói đều là sự thật thì việc nơi đó có liên quan đến quân sự thì cũng khá thuyết phục.
Phía sau vẫn còn người khác tiếp tục phản hồi, nói muốn xem đoạn tiếp theo, xem hai người ra khỏi núi sâu như thế nào.
Hai ngày đầu tiên, nội dung thảo luận cũng không nhiều lắm. Sau ngày thứ ba, bài đăng về chủ đề này càng ngày càng cao. Mỗi ngày Dư An An đều nhìn chằm chằm, điện thoại lướt liên tục, nhưng cô không thể dùng acc chính để online nên chỉ có thể dùng acc phụ, acc Ngưu Ngưu nhà tôi thật đáng yêu bắt đầu đi trả lời mọi người.
Mọi người đều thảo luận, Dư An An bắt đầu tiếp tục viết bản thảo những ngày sau đó.
Bài viết số đặc biệt về chuyến thám hiểm ngoài trời được phát hành nửa tháng một lần, Dư An An dùng thời gian ba ngày để viết xong bản tiếp theo. Mật Tư Vương đọc xong tỏ vẻ rất hài lòng, hơn nữa trên diễn đàn cũng được mọi người thảo luận nhiều, đề tài dần có xu hướng đi lên. Mức độ phản hồi cũng khiến cô ấy khá hài lòng, cũng chứng minh điều cô ấy phán đoán trước đó là đúng.
Mấy ngày nay Từ Nham cũng thành thật hơn, giữa các đồng nghiệp vẫn chào hỏi lẫn nhau, nhưng sau lưng cũng không thiếu chuyện cười cợt anh ta.
Dư An An cũng cười, người trong cuộc đều nói chia tay là đúng, loại người này không biết rồi sẽ làm ra loại chuyện linh tinh bê bối gì nữa, vì chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được. Tai tiếng của Mạnh Lâm ở công ty rất nổi tiếng, cô ta chuyên chọn những người đẹp mắt để tăm tia, sau khi theo dõi được một thời gian thì cảm thấy không còn thú vị nữa. Đây là bản tính trời sinh, không đổi được.
Mọi người còn nói, cô ta hoàn toàn không giống Ngụy tổng chút nào mà là giống hệt bố mình. Không biết Ngụy tổng để ý Mạnh tổng ở điểm gì mà một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy lại có thể ở bên cạnh một tên trăng hoa như thế nữa, quá ghê tởm rồi.
Mấy ngày nay Tiểu Phong cực kỳ ngoan ngoãn, anh hứa sẽ không đi nhảy bungee nữa nên mỗi ngày đều dẫn Ngưu Ngưu đi dạo xung quanh và hay chạm mặt chú kia.
Chú đó hút thuốc, đưa cho anh một điếu.
Tiểu Phong lắc đầu từ chối.
Chú đó cười: "Có ít thanh niên không hút thuốc lắm. Đây là thói quen tốt, nên tiếp tục gìn giữ.”
Tiểu Phong không hề có bất kỳ khái niệm gì về thuốc lá, nhưng chú đó lại hút hết điếu này đến điếu khác, thứ đó ngon như vậy hả?
Khi Dư An An trở về nhà, Tiểu Phong đang nấu cơm. Cô rửa tay rồi đi thẳng đến nhà bếp.
Tiểu Phong cười với cô, khuôn mặt tuấn tú ghé đến muốn hôn một chút.
Đây đã thành thói quen, Dư An An nhún chân lên muốn hôn thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương, sau đó cẩn thận ngửi kĩ: “Mùi thuốc lá đâu ra vậy?”
“Chú ấy hút thuốc, cho anh nên anh nếm thử.”
Dư An An cắn răng, một đấm đấm qua, đánh vào ngực của anh: “Cái gì cũng nếm, nhỡ đâu là ma túy anh cũng nếm hả? Thuốc lá không phải thứ gì tốt, không được hút.”
“Anh chỉ hút hai ngụm, mùi hương không ngon nên ném đi rồi.”
“Sau này không được hút nữa.”
Tiểu Phong thấy cô có hơi tức giận, vội vàng lên tiếng: “Không hút không hút, chỉ có mỗi lần này.”
Dư An An liếc mắt trừng anh một cái: “Nếu còn có lần sau thì lăn qua phòng khách mà ngủ.”
Tiểu Phong gật đầu liên tục, sau đó nháy mắt ra hiệu với cô: “An An, vậy có khen thưởng gì không?”
“Còn muốn khen thưởng gì?”
“Anh muốn ôm em ngủ cùng.” Tiểu Phong lộ ra vẻ mặt lấy lòng.
Dư An An nhấc chân lên muốn đá vào mông anh, kết quả chân không nâng cao lên được, đành đá vào đùi anh: “Nằm mơ.”
Ăn cơm xong, Tiểu Phong tiếp tục tập thể hình, máy tính cũng không hề động đến. Dư An An suy nghĩ một lúc, không biết nhị thiếu gia kia rốt cuộc là ai, Tiểu Phong lại là ai. Nhưng cô cũng không dám nhắc đến dù chỉ là một chữ với Tiểu Phong, cô sợ anh sẽ liều mạng suy nghĩ, làm khổ bản thân.
Thứ sáu hôm nay khi tan làm, Dư An An chuẩn bị dẫn Tiểu Phong đi ra ngoài ăn cơm.
Mỗi ngày đều ăn cơm ở nhà, mồm miệng chẳng có mùi vị gì cả hết.
Đương nhiên Tiểu Phong rất vui, anh thay quần áo từ sớm rồi đi ra ngoài. Bên ngoài đã bắt đầu rơi tuyết, Dư An An đi từ tòa nhà cao tầng của công ty ra đã nhìn thấy trong màn tuyết rơi ngay cửa có một bóng người mặc quần áo màu đen, là Tiểu Phong.
Hứa Hoan Hoan dùng eo nhỏ đẩy cô một cái: “Ái chà, tình huống gì đây?”
“Tình huống tốt, nói cho cô biết nhá, đây là Tiểu Phong nhà tôi.”
Hứa Hoan Hoan vẫy tay về phía Tiểu Phong, cố ý nói: “Này anh trai à, hai người hẹn hò dẫn theo tôi nữa chứ.”
Tiểu Phong cũng có chút quen biết với Hứa Hoan Hoan, hơn nữa cô ấy có quan hệ tốt với An An, anh không thể làm mặt xấu được, nhưng cũng không lộ gương mặt tươi cười gì. Anh căn bản là không chào đón cô ấy.
Dư An An vỗ bả vai của Hứa Hoan Hoan: “Công suất của cô lớn thật.”
Hứa Hoan Hoan bĩu môi: “Có khác gì người không có tình người không cơ chứ.”
“Bữa trưa tuần sau, hai người chúng ta cùng đi ăn.”
“Vậy còn được.” Hứa Hoan Hoan vẫy tay nói tạm biệt với hai người.
Tiểu Phong đi lên phía trước, tay đặt lên vai của Dư An An, hai người đi về phía trước.
“Lạnh không?” Cô vỗ vỗ bông tuyết trên người anh.
“Không lạnh.” Anh đã sớm quen cái lạnh trong núi Lĩnh An rồi.
“Chúng ta đi ăn cơm Tây đi.”
Dư An An đã tìm được một nhà hàng cơm Tây khá cao cấp. Trước kia cô cũng không dám đến nơi này, hiện tại có tiền rồi, hơn nữa cũng muốn cho Tiểu Phong ăn đồ ăn ngon nhất.
Gọi xe đến nhà hàng, tìm một chỗ ngồi ngay chỗ cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn. Tuyết rơi buổi tối, tâm trạng rất tốt.
Khi gọi đồ ăn, Dư An An nhìn thử, Tiểu Phong cũng nhìn thử.
Cuối cùng nhân viên phục vụ đề nghị, bọn họ có thể chọn một phần đồ ăn tình nhân. Số lượng đủ, trang trí cũng đẹp mắt.
Gọi một phần đồ ăn tình nhân, Dư An An suy nghĩ một chút: “Anh muốn uống rượu không? Rượu vang đỏ?”
“Cũng được, em không sợ say sao?”
“Sợ anh ấy.” Dư An An khiêu khích.
Tiểu Phong nhếch mày về phía cô, cô trợn mắt đáp lại. Anh nghĩ cái gì cô cũng hiểu quá rõ. Này nhé, loại chuyện xảy ra khi say rượu anh đều hiểu rõ, hoàn toàn không ngốc chút nào.
Trước khi rượu vang đỏ được mang lên, Tiểu Phong ngửi thử: “Chưa từng uống.”
“Trước kia chưa từng uống, số độ của rượu vang đỏ không cao, nhưng cũng sẽ say.”
“Em uống ít một chút, sợ em uống nhiều.”
“Sao nào, em còn có thể say rồi phát điên chắc.”
Tiểu Phong buồn bã nói: ‘Anh sợ anh không khống chế được.”
Dư An An: “…”
Mấy lần trước, mấy lần anh ôm cô suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, dù sao cũng đều là nam nữ đã trưởng thành, cô cũng sẽ có cảm giác. Nhưng cô luôn cảm thấy, hình như quá nhanh, tiến triển quá nhanh, vậy thì không được. Mỗi lần cô đều từ chối, làm Tiểu Phong tủi thân chạy đến ban công hóng gió lạnh.
Một lúc sau, bò bít tết được đưa lên, hai người vừa mới ăn được mất miếng, vừa nâng mắt lên thì nhìn thấy có người đi về phía bên này. Dư An An nhận ra đó là Mạc Thần. Phản ứng của cô cũng giống như bình thường, có chút căng thẳng, cũng không thể nói là căng thẳng được, chỉ là cô cảm thấy anh quá lạnh lùng, rất khó tiếp xúc.
Nhưng cô cũng không muốn làm hỏng quan hệ đôi bên, dù sao hiện tại mẹ cô cũng là người của nhà họ Mạc.
Mạc Thần mặc quần áo nghiêm chỉnh, bên cạnh có một cô gái đoan trang xinh đẹp đi cùng. Hai người một trước một sau đi về phía bên này.
“Anh Thần, anh cũng đến ăn bò bít tết sao.”
Mạc Thần nhìn về phía cô rồi gật đầu, cuối cùng lại nhìn về phía Tiểu Phong, lần này Tiểu Phong hoàn toàn khác với lần đầu anh ấy nhìn thấy anh. Cả khí chất, cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác với tên nhóc ngu ngốc cứng nhắc lần trước.
“Hôm nào đó về nhà ăn cơm.” Mạc Thần mở miệng.
Dư An An gật đầu, ánh mắt vô tình nhìn về phía cô gái bên cạnh anh ấy, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía gương mặt của Mạc Thần. Cô cười với anh ấy một cái, ý tứ sâu xa.
Mạc Thần cười nhạt: “Anh ngồi bên này.”
“Được.”
Dư An An cho rằng Mạc Thần đến để hẹn hò, dù sao Mạc Thần cũng đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái. Chú Mạc cũng gấp nhưng gấp nữa cũng không có tác dụng. Tính cách của anh quá cứng ngắc, độc lai độc vãng, luôn bận rộn công việc, không có ý định quan tâm đến chuyện kết hôn.
Mạc Thần cũng xác nhận đúng như vậy, anh ấy đến để xem mắt. Bố anh ấy yêu cầu anh ấy nhất định phải đến, anh ấy không có biện pháp nên đành phải đồng ý.
Ăn cái gì đều do bên nhà gái chọn, anh ấy không có ý kiến gì hết. Nhưng không ngờ lại gặp được Dư An An ở đây.
Vị trí chỗ ngồi của Mạc Thần là ngay sau chỗ ngồi của Dư An An, dựa vào cửa sổ. Khi cô vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy đối phương ngay. Trong lòng Dư An An thầm nghĩ, kiểu phụ nữ như thế nào mới có thể lọt được vào mắt của Mạc Thần. Vừa xoay đầu lại lại đụng trúng đôi mắt lạnh lùng của Mạc Thần.
Cô ngẩn ra, cười một cái với anh.
Mạc Thần hơi gật đầu, cũng coi như ngầm chào hỏi.
Tiểu Phong cắt bò bít tết đưa cho cô: “An An, mau ăn đi, em nhìn phía sau làm gì vậy?”
“Anh Thần á, anh quên rồi à?”
“Không quên, anh ta không thích nói chuyện.”
“Đâu chỉ là không thích nói chuyện, thật không biết sau này anh ấy có thể tìm được người vợ có thể chịu đựng được tính cách của anh ấy không nữa. Vừa lạnh lùng lại quái gở, không đúng, là thói ở sạch.”
“Thói ở sạch?”
“Quần áo không thể có nếp gấp, cho dù làm bất cứ chuyện gì thì sau đó đều phải rửa tay, nhà cửa phải ngăn nắp. Anh ấy từng ở trong quân đội nên vẫn giữ đúng thời gian rời giường hay thức dậy sớm tập thể dục.”
Đôi mắt của Tiểu Phong tối đi: “An An, sao em hiểu anh ta vậy.”
Dư An An không nghe ra được mùi chua trong lời nói của Tiểu Phong: “Mẹ em nói đó.”
“Ồ, anh tưởng em để ý anh ta.” Tiểu Phong buồn bã nói.
Cô hơi nghiêng người qua nhỏ giọng nói: “Nói chuyện với anh ấy có thể bị lạnh chết đó, em chú ý đến anh ấy làm gì.”
Dư An An rất thích chú Mạc, nhưng cô cũng biết quan hệ nên xa gần như thế nào, cho nên cô cũng rất ít qua lại với nhà họ Mạc. Đối với Mạc Thần, cô cũng không có gì không thích, chỉ là trong lòng không muốn tiếp xúc với anh ấy. Đôi khi còn có chút sợ hãi, luôn cảm thấy người này, chỉ với một ánh mắt của anh cũng có thể khiến người ta né xa ra ba mét.
Dư An An cắt một miếng thịt bít tết bỏ vào trong miệng. Tiểu Phong lại đưa nĩa qua, cô nói: “Anh tự ăn đi.”
“Không, em ăn đi.”
“Đừng đưa cho em ăn hết, anh không ăn được à?”
Tiểu Phong nói: “Ăn ngon, chỉ là muốn nhìn em ăn thôi. An An khi ăn cơm rất xinh đẹp.”
Tuy rằng Dư An An không đến mức lâng lâng, nhưng mỗi lần được Tiểu Phong khen cô đều muốn cười, cũng rất vui mừng: “Cái miệng nhỏ này ngọt thật đấy. Nào, thưởng cho anh một chút.”
Cô cầm bát canh trước mặt mình đặt vào trong tay Tiểu Phong: “Canh nấm. Thơm lắm.”
Tiểu Phong múc một muỗng canh, thổi một chút rồi đưa đến trước mặt cô. Dư An An nhìn về phía xung quanh: “Chúng ta có thể đừng khoe ân ái được không, nhiều người đang nhìn như thế, em cũng có tay mà.”
Tiểu Phong lắc đầu: “Há miệng ra.”
Dư An An đành phải mở miệng uống muỗng canh này. Nhưng cô chợt phát hiện ánh mắt của Tiểu Phong hình như không phải đang nhìn cô. Cô vừa quay đầu lại thì chợt nhìn thấy ánh mắt của Mạc Thần như đang trong trạng thái giao nhau với Tiểu Phong.
Cô có chút không hiểu lắm, tình hình của hai người này là sao vậy.
Điện thoại của Dư An An vang lên, cô cúi đầu nhìn Wetchat, không để ý ánh mắt của Tiểu Phong và Mạc Thần đang đấu nhau nữa.
Gương mặt của Tiểu Phong vẫn còn có chút tính trẻ con, ánh mắt cười nhạt, khóe miệng nhếch lên.
Mạc Thần vẫn hờ hững như cũ, đôi mắt lại đen đậm như trời đêm.
Cô gái ngồi đối diện với Mạc Thần hỏi anh ấy: “Người đó là bạn của anh à?”
Mạc Thần lạnh lùng trở lời: “Là em gái anh.”
“Là con của dì Lý ạ?” Cô biết Mạc Hân, vậy đây chính là một cô em gái khác của anh ấy.
Mạc Thần gật đầu.
“Cảm giác hai người không thân nhau lắm.”
“Không sống cùng nhau.” Mạc Thần vẫn lời ít ý nhiều như cũ.
“Lớn lên rất xinh đẹp.”
Mạc Thần nâng mắt lên, không nói tiếp câu này.
Cô gái được hẹn xem mắt này rất thích Mạc Thần, cô ấy muốn bắt chuyện mấy câu với anh ấy nhưng lại chợt nhận ra anh ấy rất ít nói, lại lạnh lùng. Cô ấy không nói lời nào thì có vẻ chán ngắt, mà cô ấy nói chuyện thì hình như cũng vẫn chán ngắt.
Hơi thở lạnh nhạt dày đặc của người kia lạnh đến mức có thể đông lạnh người khác lại, nhưng họ vẫn không nhịn được mà muốn đến gần.
Ăn cơm xong, Dư An An gọi nhân viên phục vụ đến chuẩn bị thanh toán. Phục vụ nói, hóa đơn của cô đã được người ở bàn số chín trả rồi.
Dư An An quay đầu nhìn qua, Mạc Thần cũng đã ăn cơm xong, đang chuẩn bị rời đi.
Cô đứng dậy đi qua đó: “Anh Thần, cảm ơn anh nhé.”
“Muốn về à, để anh đưa em về.” Mạc Thần chỉnh trang lại vạt áo rồi mở miệng hỏi cô.
“Không cần, không cần đâu. Hai người cứ đi đi, em về cùng với Tiểu Phong.”
Mạc Thần không nói gì, anh ấy lấy áo khoác rồi đi về phía cửa trước.
Dư An An đứng ở bên cạnh chiếc xe, cô vẫy tay về phía Mạc Thần, nhìn chiếc xe rời đi.
Tuyết rơi lớn dần, rất khó gọi xe. Bông tuyết rơi xuống nhưng tảng lớn, cả thế giới tràn ngập màu trắng tinh.
Dư An An chợt nhận ra bỗng nhiên Tiểu Phong ít nói, vẻ mặt còn trở nên lạnh lùng.
“Sao thế, ăn không ngon sao?”
“Ăn ngon.”
“Vậy sao lại làm biểu cảm như thế, giống như còn chưa cho anh ăn no ấy.”
“Anh không thích em cười với người khác.”
“Em chỉ có thể cười với anh thôi hả? Còn rất bá đạo.” D.ục vọng chiếm hữu của Tiểu Phong còn rất mạnh.
“Em không hề cười với người khác.”
“Vậy em có thể cười với ai, người xa lạ hả?” Bên cạnh cô gần như không có người đàn ông nào, ngoài một vài người bạn đồng nghiệp, nhưng những đồng nghiệp nam đó cô cũng không có quan hệ đặc biệt thân thiết gì.
“Với người vừa rồi.” Tiểu Phong nói xong đầu hơi hất sang bên, còn hừ một tiếng.
Dư An An cứng lưỡi, không còn gì để nói: “Đó là anh Thần.”
“Vậy cũng không được.”
“Hừ, anh đứng là tên ngốc mà.”
“Đàn ông đều sẽ luôn giữ cảnh giác cao độ đối với tất cả những sinh vật tạo thành uy hiếp với mình, em không hiểu hả?”
Dư An An cắn răng: “Đó là anh Thần, là anh trai của em.”
“Ánh mắt của anh ta không đúng.” Mặc kệ anh ấy có là anh trai của cô hay không, ai cũng không được.
“Ánh mắt của anh ấy không đúng? Ánh mắt của anh ấy có thể đông đá người khác thành băng đó. Anh nhìn ra cái gì vậy chứ, nhìn ra được tia lửa luôn, anh cũng lợi hại thật đó.”
“Lớn lên đẹp thì không cần cười với người khác. Anh là đàn ông, đương nhiên hiểu đàn ông rồi.”
Dư An An tức giận rồi lại buồn cười: “Anh đang khen em à?”
“Đúng vậy.”
Quần chúng vây quanh ăn dưa lập tức đều cùng làm một động tác, ồ…
Dư An An vỗ trán, cô kéo Tiểu Phong rời đi. Quá xấu hổ, mất hết mặt mũi của cô.
Về đến nhà, Dư An An đẩy Tiểu Phong đến phòng khách: “Buổi tối ngủ ở sô pha.”
Tiểu Phong hừ một tiếng, giận dỗi ngồi trên sàn nhà. Anh duỗi tay lay lay chân ngắn của Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu chạy vài bước lại bị anh kéo trở lại, chạy được mấy bước lại bị kéo trở lại.
Ngưu Ngưu gâu gâu kê lên, Dư An An đi ra, ném chăn gối thẳng vào đầu anh: “Ngủ phòng khách.”
Ngủ thì ngủ, hừ.