Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 37

Tiểu Phong nằm ở phòng khách không hề buồn ngủ. Ngưu Ngưu lắc lư đi đến gần, mông lắc lư đứng cạnh anh rồi nhìn anh, thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ. Tiểu Phong nghiêng người duỗi tay bắt lấy Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu quay đầu lập tức bỏ chạy không cho anh bắt được.
Sau khi chạy đi nó còn quay đầu lại nhìn anh, giống như đang muốn nói, anh cũng bị đuổi ra ngoài, nhìn thật hèn, hèn ơi là hèn, giống như nó vậy.
Tiểu Phong cắn răng, hừ một tiếng, anh ngồi xếp bằng ngồi dậy.
Sau đó trực tiếp lật ngược người lại, bắt đầu tập hít đất. Một phát làm tận hai trăm cái, giữa lúc đó hơi thở không hề rối loạn chút nào. Sau khi tập xong thì có đổ chút mồ hôi, anh đứng dậy đi tắm rửa.
Lúc quay lại, anh di chuyển trong phòng khách, cuối cùng ngã lên mặt đất. Ngủ ở phòng khách thì ngủ ở phòng khách. Sau đó, anh mất ngủ.
Cho dù cố ngủ như thế nào cũng đều không ngủ được.
Ngưu Ngưu đi đến gần anh, một người một chó mắt to trừng mắt nhỏ, không có nhân quyền, cũng không có chó quyền.
Anh lăn một cái bò dậy, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra. Thấy An An ngủ say không phát hiện ra, anh cẩn thận đóng cửa lại, bò lên giường.
Anh chậm rãi dính sát vào cô, Dư An An không phản ứng lại, anh lại ghé sát vào hơn, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Dư An An ngủ rất sâu, hoàn toàn không hề nhận ra bên cạnh xuất hiện thêm một người khác. Trong lòng Tiểu Phong thầm cười trộm, cuối cùng cũng có thể ôm An An ngủ được rồi, sau này không bao giờ ngủ dưới sàn nhà nữa, không ngủ, nhất định không ngủ như thế nữa.
Khi Dư An An tỉnh lại, bầu trời đã sáng tỏ, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng. Cô hơi chuyển động đôi mắt, lập tức nhận ra bên eo hơi nặng. Cô mở mắt ra, một cánh tay rắn chắc đặt bên eo cô.
Cô đột nhiên xoay người, lập tức nhìn thấy gương mặt đẹp trai đang say giấc nồng của Tiểu Phong.
Dư An An tức giận, không cho anh ngủ dưới sàn nhà trong phòng ngủ anh, thế mà anh lại dám trèo lên giường.
Cô tức giận hét lên một tiếng: “Tiểu Phong.”
Tiểu Phong bị một tiếng gọi vang ầm trời gọi tỉnh, cơ thể khẽ run một cái. Anh mở to mắt thì nhìn thấy Dư An An đang trong cơn giận dữ, mặt mũi đầy sự tức giận. 
Đúng là bản thân đã làm chuyện xấu, nhưng anh thật sự không hề làm cái gì khác. Tiểu Phong lộ ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng: “An An, chào buổi sáng.”
“Sáng cái đầu anh, ai cho anh lên giường ngủ hả?” Dư An An ngồi dậy, nhấc đầu gối lên muốn đánh.
Tiểu Phong giơ tay lên bảo vệ đầu, tủi thân nói: “Anh lạnh, ngủ với em, không lạnh.”
“Lừa bịp, cãi chày cãi cối, trước kia sao không thấy anh kêu lạnh.”
Tiểu Phong cũng không trả lời cô tiếp, tối qua bản thân được cảm nhận sự sảng khoái chưa bao giờ có, bây giờ trong lòng vui sướng ngất trời. Anh từ mép giường chậm rãi đứng dậy, đứng trên mặt đất: “An An, anh làm bữa sáng cho em nhé.”
Tiểu Phong nói xong thì chạy thẳng ra bên ngoài, để lại Dư An An tức giận đầy trời, không có nơi để trút ra.
Vo sạch gạo rồi nấu cháo, anh vừa đi rửa mặt đánh răng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Tiểu Phong đi qua nhìn thử thì thấy đó là một cô gái. Dư An An cũng đi ra, cô vẫn còn tức giận, đẩy anh ra tự mình nhìn.
Cô vội vàng mở cửa ra. Hà Sa Sa mặc một bộ áo khoác dài màu trắng, đi giày trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh hơi đỏ bừng lê. Cửa vừa được mở ra, cô ấy trực tiếp lao lên ôm lấy Dư An An.
“An An ơi, An An à, tớ nhớ cậu chết đi được.”
Nhìn thấy cô, sự tức giận của Dư An An dành cho Tiểu Phong cũng tan đi chút, cô duỗi tay ôm lấy Hà Sa Sa, vỗ vỗ lên lưng cô ấy: “Đừng có chết chóc được không vậy. Tớ ghét nhất là nghe thấy cái chữ này đó.”
Hà Sa Sa ôm lấy cô nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiểu Phong. Dáng người cao mét tám lăm trở lên, dáng người rất to lớn, dưới lớp áo màu đen cũng nhìn thấy hình dáng cơ ngực, toàn thân đều như đang muốn nói, tôi rất hoang dại, tôi rất đàn ông, tôi rất ngông cuồng.
Cô ấy cười hì hì, chào hỏi Tiểu Phong: “Này, xin chào anh người rừng.”
Tiểu Phong thấy vậy hừ một tiếng bằng mũi, đầu xoay đi, quay lại toilet, để lại Hà Sa Sa mặt cứng đờ.
“Lạnh lùng như vậy.”
Dư An An đẩy cô ấy một cái: “Anh ấy tên là Tiểu Phong.”
Hà Sa Sa cười hì hì, vội vàng cởi giày ra rồi thay dép đi vào trong nhà. Ngưu Ngưu nghe thấy tiếng động cũng đi ra, vừa nhìn thấy là cô ấy, nó lập tức đi lên cọ chân cô ấy lấy lòng.
Hà Sa Sa cong lưng sờ đầu của Ngưu Ngưu.
“Cậu về khi nào thế?” Dư An An hỏi cô ấy.
“Lúc nửa đêm tối qua mới về đến nhà. Cậu không biết tên Hoàng Thế Nhân kia đâu, đi đâu cũng kêu tớ đi theo, tớ sắp bị anh ta ép khô rồi.”
Dư An An tặc lưỡi, nhếch mày nói: “Từ ép khô này không thể dùng linh tinh, nó hơi dơ.”
“Nhưng bây giờ cả cơ thể của tớ đều như bị đào rỗng vậy, linh hồn như lang thang khắp nơi, Nếu không phải đến thăm cậu, hiện tại tớ chỉ có thể nằm yên như xác chết rồi.”
Hà Sa Sa cởi áo khoác ra, nhìn Tiểu Phong từ toilet đi ra rồi đi vào phòng bếp.
Cô ấy giờ tay đặt lên vai của Dư An An: “Tình hình sao rồi? Vẫn ở cùng nhau à?”
“Vẫn luôn ở chỗ này.”
Hà Sa Sa vẫy tay về phía Tiểu Phong: “Này anh trai à.”
Tiểu Phong không quan tâm cô ấy, vẫn đi về phía nhà bếp.
“Anh ấy không hề dễ bị trêu chọc đâu.” Dư An An nói.
“Nhìn ra rồi, nhưng đúng là rất đẹp trai nhá.” Hà Sa Sa tuôn ra một đống câu rất dài: “Thật sự rất đẹp trai, rất ngầu, có phong cách. An An, cậu nhặt được bảo bối rồi.”
Lúc đầu Dư An An cũng cảm thấy Tiểu Phong rất đẹp trai, sau đó lại phát hiện đúng là đẹp trai thật. Sau đó nữa, nhìn cũng quen rồi, đã miễn dịch, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có con nai tơ chạy loạn trong trái tim thiếu nữ của cô.
Cô đi rửa mặt, Hà Sa Sa đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với cô. Sau đó ra phòng khách nói chuyện, nói hết mấy chuyện mình muốn nói trong khoảng thời gian gần đây ra. Khi biết cô xảy ra chuyện, cô ấy suýt chút nữa đã khóc chết ngất rồi, tìm cũng không tìm thấy người, mỗi ngày bị dày vò sống không bằng chết.
Cô ấy còn bị Hoàng Thế Nhân bắt đi công tác, tham gia đủ các buổi triển lãm khiến cô ấy gần như muốn tức chết. Sau đó biết tìm được cô rồi, cô ấy mới coi như giãy giụa từ chỗ Tử Thần sống trở lại.
“Đừng ngày nào cũng gọi người ta là Hoàng Thế Nhân nữa, anh ấy vừa là ông chủ của các cậu vừa là người đàn ông độc thân hoàng kim đấy. Công ty của mình thì mình dốc sức làm việc thôi, vậy mà trong miệng cậu lại thành kêu đến phải đến, nghe như người không có tình người vậy.” Dư An An đã từng đến công ty của Hà Sa Sa, cũng từng nhìn thấy sếp của cô ấy. Tuy rằng công ty không coi là quá lớn nhưng xu hướng rất mạnh. Khúc Tinh Vĩ mới đầu ba mươi tuổi, tự mình gây dựng sự nghiệp như ngày hôm nay, hoàn toàn là một ví dụ điển hình của kiểu người quyết trí cố gắng.
“Bóc lột muốn chúng tớ tăng ca thêm giờ để chạy kịp bản thảo, truyện tranh đó, thứ đó cần linh cảm mà. Mỗi ngày đều ép tớ, cậu nhìn đi, tớ gầy đi hẳn rồi.” Hà Sa Sa không hề gầy, cao mét sáu nặng năm mươi hai cân, trên mặt còn hơi mũm mĩm nét trẻ con. Cô ấy nói gầy thì chắc chắn là muốn trút sự khó chịu trong lòng ra.
Dư An An liếc mắt: “Gầy, gầy thật, gầy đến mức khiến tớ đau lòng. Nào, tớ cho cậu ít thịt.”
Hà Sa Sa nhéo mặt của Dư An An: “Cậu cũng gầy quá rồi, chắc ăn không ít cực khổ đúng không. Sau này đừng vào trong núi sưu tầm mấy cái phong tục đó nữa. Hoàng Thế Nhân cũng nói, loại công việc này không thích hợp với con gái đâu.”
“Hoàng Thế Nhân còn nói chuyện này với cậu cơ á?”
“Đúng rồi. Lúc cậu xảy ra chuyện, tớ ngày nào cũng khóc, anh ta cũng coi như có lương tâm, phát hiện ra còn an ủi tớ rất nhiều.”
Tiểu Phong đứng chỗ ngã rẽ, nói với người đang nói chuyện sôi nổi ở bên trong: “An An, ăn cơm thôi.”
Dư An An kéo Hà Sa Sa ngồi vào bàn cơm, Tiểu Phong cầm hai bộ bát đũa ra, nhìn thấy Hà Sa Sa, anh lại cầm thêm một bộ nữa ra.
Hà Sa Sa dùng bả vai chạm vào cô, trêu đùa nói: “Lớn lên đẹp trai như vậy, còn biết nấu cơm, ôi chao, có phải cũng biết làm ấm giường đúng không?”
Dư An An nghĩ thầm, anh muốn nhưng cô không cho.
Tiểu Phong đi đến ngồi xuống chỗ đối diện, anh múc cháo cho Dư An An, gắp đồ ăn, bánh mì kẹp trứng gà, lại chuẩn bị thêm khăn giấy, chuẩn bị cả nước.
Hà Sa Sa nhìn trong mắt, phục vụ này cũng quá tri kỷ rồi, quá chu đáo. Anh chàng này rất biết điều, không tệ không tệ.
Tiểu Phong chăm sóc chu đáo cho Dư An An thì không nói, mà ngay cả cái mặt cười anh cũng không chịu cho Hà Sa Sa một chút nào. Hà Sa Sa cắn miếng bánh mì, nói với anh: “Tiểu Phong, tôi là bạn tốt nhất của An An, anh không thể cứ xị mặt với tôi được.”
Tiểu Phong hơi nâng mí mắt lên nhìn, cuối cùng rũ mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Hà Sa Sa bĩu môi, nhìn về phía Dư An An. Cô bất lực nhún vai: “Anh ấy là như thế đấy.”
Tiểu Phong nấu cơm tuy không phải cái gì quá ngon, nhưng có người nấu cho thì đã tốt rồi. Dư An An không hay lựa chọn, mà Hà Sa Sa cũng đói bụng, bữa sáng còn chưa ăn đã chạy đến đây nên ăn tận hai bát cháo.
Hà Sa Sa và Dư An An hai người ngồi trong phòng khách, vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm. Khi nói đến chuyện gì hưng phấn, cả hai lại cười khanh khách không ngừng. Tiểu Phong ngồi trong phòng ngủ, nghe thấy tiếng cười bên ngoài, anh hoàn toàn không hề muốn cười.
Buổi trưa thì xuống dưới tầng ăn cơm. Hứng thú của Tiểu Phong cũng không cao, Dư An An đã nhìn ra nhưng cũng không hỏi anh. Cô vẫn còn khó chịu đó, quan tâm anh bày ra cái mặt như nào chứ. Trộm bò lên giường của cô, cô còn chưa tìm anh tính xổ đâu.
Ăn cơm xong thì đi dạo phố, dạo phố xong thì ăn cơm chiều. Ăn cơm chiều xong thì Hà Sa Sa mới rời đi.
Lúc hai người về đến nhà đã gần chín giờ rồi, Dư An An nhìn anh: “Làm cái vẻ mặt gì đấy?”
“Không có.” Tiểu Phong cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Cười không cười, Sa Sa là bạn của em, là bạn tốt nhất.”
“Ừm.” Tiểu Phong lên tiếng.
“Vậy không thể cười một chút à?”
“Cần gì phải cười với cô ấy, cô ấy lớn lên cũng không đẹp bằng em.”
Dư An An vừa muốn mở miệng lại bị lời anh nói chặn đứng toàn bộ sự khó chịu lại. Cô mím môi, vừa bực mình vừa buồn cười vỗ ngực anh: “Được rồi, cuối cùng cũng tìm được chiêu trị em rồi đấy.”
Tiểu Phong cười hì hì, anh duỗi tay ôm thẳng cô vào trong ngực: “Cô ấy chiếm lấy em cả ngày, anh ôm cũng không được ôm, tức chết anh rồi.”
Chút tâm tư này của anh, Dư An An gần như cạn lời, cô đẩy đẩy người: “Thả ra.”
“Không thả.” Cô càng nói anh càng ôm chặt hơn.
Anh trực tiếp nhấc người lên, ôm đến phòng khách, ném cô lên sô pha. Mình thì trực tiếp đ.è xuống, nhào lên muốn hôn.
Dư An An lắc trái lắc phải không cho anh hôn: “Anh thuộc họ chó à?”
Tiểu Phong ngẩng đầu lên, hung dữ nói: “Ngưu Ngưu dám hôn em, buổi tối sẽ có lẩu thịt chó.”
Ngưu Ngưu đang đi bên cạnh gâu gâu kêu to, nó trực tiếp quay lại trong ổ. Quá dọa chó rồi, quá dọa chó rồi, mỗi ngày còn ngược chó nữa. Ngưu Ngưu tỏ vẻ, cuộc sống này quá khổ rồi, phải rời nhà trốn đi thôi, phải rời nhà trốn đi thôi.
Tiểu Phong đè Dư An An lên sô pha hôn một lúc, mới vừa thả cô ra, anh lại nửa nằm dựa vào cô đẩy đẩy làm nũng. Dư An An trợn trắng mắt nhìn về phía trần nhà, ai có thể thu mua động vật chó cỡ lớn này không, sẽ trả thêm tiền.
Thời gian càng ngày càng muộn, bên ngoài tuyết cũng tan hơn nửa rồi, nhiệt độ trong phòng rõ ràng cũng giảm dần xuống. Dư An An đi tắm rửa, xong thì chui thẳng vào trong ổ chăn, ôm điện thoại lướt diễn đàn của công ty.
Tiểu Phong tắm xong đi ra, anh mặc quần áo ở nhà đi đến gần.
Dư An An nâng mắt lên: “Đi ra ngoài.”
Tiểu Phong méo miệng, anh đứng ở cửa, không vào cũng không đi ra.
Dư An An tiếp tục xem diễn đàn, có người hỏi về vấn đề sinh sống trên núi Lĩnh An. Dư An An dùng acc phụ trả lời, cùng mọi người thảo luận về những kỹ năng sinh tồn nơi dã ngoại.
Có người hỏi cô có phải cũng từng có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại đúng không, nếu không sao lại hiểu chuyện này thế.
Cô trả lời, từng có kinh nghiệm, sinh tồn dã ngoại không phải là lý luận suông, cần phải kết hợp thực tiễn mới có thể tìm được quy luật sinh tồn thật sự.
Tiểu Phong thấy cô gõ điện thoại, anh chậm rãi di chuyển bước chân đi vào bên trong. Anh ngồi xếp bằng dưới đất cạnh mép giường, ngẩng đầu nhìn cô.
Dư An An và mọi người vẫn còn đang thảo luận, không hề phản ứng lại anh.
Tiểu Phong thấy bản thân bị thờ ơ, sau đó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ngồi lên mép giường nhìn cô nói chuyện.
“Đây là em à?”
“Là acc phụ của em dùng để tương tác với mọi người, nếu không bài viết sẽ dễ bị chìm. Đến khi đó Mật Tư Vương sẽ không cho em làm chuyên mục như vậy nữa.”
Tiểu Phong gật đầu, sau đó dựa vào càng ngày càng gần, cánh tay cũng chậm rãi đặt lên vai cô. Dư An An đánh chữ một lúc chợt ngẩng đầu lên trợn mắt liếc nhìn anh một cái: “Bỏ xuống.”
Tiểu Phong cười ngây ngô, giả vờ cười giả ngu, chính là không bỏ xuống.
Đến đoạn gặp rắn khi đi dã ngoại, có người nói rắn là thứ rất bổ, Dư An An đáp lại, cô cũng từng gặp qua, nhưng loài động vật máu lạnh này cô không dám động vào, cũng không dám ăn.
Có người thảo luận về món canh xà, khiến cô nổi da gà khắp người.
Tiểu Phong không cam lòng bị thờ ơ, anh bắt đầu làm một số động tác nho nhỏ. Sờ đầu cô, hôn mặt cô, ngón tay chọc chọc má cô, nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lẽo, hoặc là kêu anh cút ngay, hoặc là coi như không nhìn thấy anh.
Tiểu Phong rất không thích điện thoại, ngày nào cũng cầm vậy là có ý gì chứ? Chơi vui hơn anh à? Có ý nghĩa hơn anh à?
Dư An An còn đang trả lời người khác, cô chợt cảm thấy bản thân càng ngày càng ngả xuống, cho đến khi toàn bộ cơ thể của Tiểu Phong đè cô xuống dưới thân. Điện thoại cũng bị ném qua một bên, hai tay giữ lấy tay cô, anh trực tiếp lao đến hôn cô.
“Anh có bệnh…” Chữ à còn chưa nói xong đã bị anh nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn dần trở nên có chút nóng nảy, rồi dần trở nên dịu dàng. Bàn tay to lớn xấu xa bắt đầu di chuyển khắp nơi, vén áo của cô lên, mò vào bên trong.
Dư An An ưm ưm phản đối, nhưng Tiểu Phong không để ý tới, cũng vờ như không nghe thấy…
Ngay khi bàn tay của anh bắt đầu di chuyển xuống bên dưới, Dư An An bắt đầu điên cuồng phản kháng: “Lại không nghe lời, em sẽ ném văng anh đi.”
Tiểu Phong bĩu môi, không hề có chút đẹp trai nào, chỉ có vẻ mặt tủi thân nhìn rất biết giả vờ đáng yêu. 
Đầu chui vào giữa cổ cô, anh bắt đầu chán nản thở hổn hển, sau đó bắt đầu càng ngày càng không chịu khống chế. Dư An An cảm thấy toàn thân nóng lên như bị lửa đốt vậy. 
Tiểu Phong ôm chặt lấy cô từ phía sau, thứ c.ứng r.ắn dưới thân để bên eo cô.
“An An, khi nào thì có thể thế?”
Dư An An cũng không biết bản thân đang kiên trì vì cái gì nữa. Nhưng cô luôn cảm thấy, bản thân kiên trì như vậy là rất hợp lý. Nếu không kiên trì với suy nghĩ của bản thân thì có lẽ từ hai năm trước cô đã sớm phát sinh quan hệ với Từ Nham rồi.
Cô hơi suy nghĩ một lát: “Chúng ta không có biện pháp bảo vệ?”
Tiểu Phong ngơ ra, đầu óc tìm kiếm khái niệm về cái này, cuối cùng anh vẫn không biết.
“Anh xuống dưới ngủ đi, ôm như vậy khó chịu lắm.” Bình tĩnh lại, nhiệt độ cũng giảm bớt, cô mới nói.
“Không, anh thích ôm em.”
“Ôm vậy không khó chịu sao?”
“Khó chịu, cũng thoải mái.”
Dư An An đẩy anh hai cái, kết quả Tiểu Phong ôm cô càng ngày càng chặt: “An An, cứ ngủ như vậy đi. Anh cái gì cũng không làm, anh nhịn được.”
Tiểu Phong nói xong thì kéo chăn lại, đắp lên trên người của cả hai. Cơ thể anh hơi giật một cái, hôn vào gáy của cô: “Ngủ đi An An, ngủ ngon nhé.”
Dư An An cảm thấy ngủ như vậy thật sự không thoải mái, nhưng thật sự rất ấm. Nóng nóng, ấm ấm, cô thật ra cũng hơi thích loại cảm giác này.
Tiểu Phong thật sự không hề có bất kỳ động tác gì, Dư An An cũng dần ngủ say.
Sáng ngày hôm sau, Dư An An bị nhiệt độ đánh thức. Độ ấm phía sau có hơi cao, nơi nào đó đặt bên eo của cô cứ đẩy lên phía trước.
Cô tỉnh lại, quay đầu nhìn lại chợt nhận ra Tiểu Phong vẫn chưa tỉnh. Anh vẫn còn nhắm mắt, trong trạng thái ngủ say.
Nhưng cơ thể lại đẩy về phía trước, cô khẽ động một chút, Tiểu Phong cảm nhận được cô di chuyển, anh lập tức nhảy về phía trước.
Cô lùi về phía sau, anh lại nhảy về phía trước, sau đó cô cảm nhận được toàn bộ cơ thể của Tiểu Phong cứng đờ lại. Sau đó, bất động.
Dư An An lặng lẽ rời khỏi ngực của anh, sau đó nhìn nơi nào đó. Cô kinh ngạc há to miệng.
Tiểu Phong, mộng, xuân…
Tiểu Phong giống như cũng có cảm giác, chỉ lúc sau đã chợt tỉnh lại. Anh nhìn Dư An An đang nhìn chằm chằm bản thân, anh lại nhìn nơi nào đó dưới thân mình, ẩm ướt. Anh chớp mắt đã hiểu ra. Anh đột nhiên che lại nơi đó, lùi từ trên giường rồi nhảy lên, rầm một tiếng đóng sầm cửa toilet lại. Lần đầu tiên của anh phải dành cho An An, vì sao lại cho cái quần l.ót cơ chứ, hu hu hu hu hu hu…

Bình Luận (0)
Comment