Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 73

“Anh biết lý do vì sao em đến đây.”
Giang Ly cười một cái.
“An toàn là quan trọng nhất, em biết anh có giá trị vũ lực cao, nhưng đừng thiếu cảnh giác.”
“Được.”
Dư An An cười khẽ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
“An An.”
“Ừ?”
Anh dừng lại một chút: “Không có gì.”
Dư An An nhún vai: “Có chuyện gì thì cứ nói.”
Anh lắc đầu: “Không có việc gì.”
Dư An An đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên mông: “Đi đây.”
Anh gật đầu, nhìn theo bóng cô rời đi.
Lúc quay lại lều, mọi người vẫn còn đang nói chuyện. Dư An An nhìn về phía mọi người nói: “Màn đêm tuy đẹp nhưng sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để ngắm. Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị tinh thần, ngày mai mới chính thức bắt đầu.”
Cô kéo khóa lều lên, chui vào túi ngủ nhắm mắt lại, muốn đi ngủ.
Nhưng cô lại không hề buồn ngủ. Đầy đầu của cô đều là anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dư An An bò dậy. Lần này làm người dẫn đầu chuyến sinh tồn nơi hoang dã, cô phải phụ trách toàn bộ hành trình và sắp xếp mọi thứ. Tuy mọi người đã được phân công, nhưng cô vẫn phải làm tấm gương tốt mới có tác dụng.
Đốt lửa, lấy một cái nồi nhỏ đến bên bờ sông lấy nửa nồi nước, rồi lại mang về đặt lên giá.
Sau đó cầm đồ dùng cá nhân đi đánh răng rửa mặt bên bờ sông.
Không khí xung quanh tản ra hơi thở mát lành trong trẻo của buổi sáng sớm, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân. Cô vừa đánh răng vừa quay đầu lại nhìn, là Giang Ly đang đi đến. Miệng đầy bọt kem đánh răng, mồm miệng nói không rõ: “Anh tỉnh rồi.”
Giang Ly gật đầu, cầm đồ đạc đánh răng rửa mặt, ngồi xếp bằng dưới đất đánh răng.
Rửa mặt xong quay về, có người vẫn còn đang ngủ, Dư An An lấy còi thổi mấy tiếng, sau đó kêu lên: “Đừng ngủ nữa, mau dậy đi.”
Nghe thấy tiếng động, trong lều trại cũng vang lên âm thanh. Dư An An ném thêm mấy nhánh cây khô héo vào trong đống lửa, cành cây mục rữa bén lửa phát ra tiếng tách tách.
Cửa lều trại lục tục được kéo xuống, mọi người cũng rời giường.
Núi Lĩnh An cuối xuân đầu hè, cành lá tươi tốt, màu xanh tràn đầy khắp nơi, khiến tinh thần người ta cực kỳ tỉnh táo.
Dọc theo đường đi, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, nói đến chuyện lúc trước cô đến núi Lĩnh An này.
Cô nói: “Năm ngoái khi tôi đến đây đang là cuối mùa thu, hoàn toàn khác với bây giờ. Lúc ấy á, ngay cả chuyện ăn uống cũng là vấn đề, nhiều khi hai ngày chỉ được ăn một lần, cơ bản luôn là di chuyển lúc bụng đói.”
“Nếu chúng ta thật sự không tìm thấy đồ ăn, chẳng lẽ cũng phải ăn vỏ cây à?”
“Nếu cô đói đến tình trạng đó, có vỏ cây để ăn thì cần gì phải ra vẻ nữa. Sinh tồn nơi hoang dã không thể yếu ớt được. Nói thật, ngoài chuột với rắn, những thứ khác tôi đều dám ăn.”
Cô nói xong, trọng lượng của balo phía sau đè nặng lên bả vai của cô. Cô nhảy lên phía trước, nắm chặt đai an toàn: “Vì mạng sống, chỉ cần không có độc, đều không sao hết.”
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, bọn họ gặm ít bánh nén khô rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lại đi vào bên trong, dưới chân không còn đường đi, trên mặt đất chỉ có cỏ dại và cành lá mục nát. Cô kêu mọi người chú ý dưới chân, đi đường nhất định phải cẩn thận.
Cô vừa đi vừa dùng gậy cầm tay đẩy cỏ dại dưới chân ra, dùng giọng nói vừa đủ để mọi người nghe thấy nói về những loài động vật máu lạnh nào mà cô không thích. Nói có thể rời đi sớm một chút thì tốt, đến nơi có người qua lại, tránh cho tình trạng không nhìn rõ dẫm linh tinh, lúc về lại mắng cô một trận, làm tổn thương lẫn nhau.
Dư An An dựa theo thói quen lẫn kiến thức khi đi dã ngoại, giảng giải cho mọi người nghe những việc cần chú ý.
Không thể tùy tiện ăn cái gì, không được tùy tiện chạm vào cành cây, không được tùy tiện chạm vào cây cỏ gì, bởi vì không biết loài thực vật nào chứa độc tính. Hơn nữa, mỗi loại độc tính cũng dựa vào thể chất không giống nhau của mọi người mà sinh ra những phản ứng khác nhau.
Đội ngũ của Giang Ly đi phía sau, Mâu Dương đi bên cạnh anh: “Ôi trời, không ngờ hoa hiên vàng nhỏ này lại thật sự có tài như thế. Nói chuyện rõ ràng có logic, lúc trước còn tưởng cô ấy khoác lác.”
“Một tháng sống ở nơi hoang dã, phải cố sống sót dưới tình huống cái gì cũng không có, muốn khoác lác cũng chỉ có cậu thôi.”
“Đến cũng đã đến rồi, trốn tránh làm gì. Cứ đi thẳng lên phía trước, muốn nhìn thì nhìn, cần gì phải trộm nhìn người ta từ xa như thế. Ly của tôi chưa từng hèn nhát như thế.”
Giang Ly cười, không nói gì, anh chấp nhận sự hèn nhát trong lời nói của Mâu Dương.
Đối mặt với Dư An An, anh đúng là rất hèn nhát. Không dám tiến lên phía trước, cũng không dám lùi về phía sau. Tiến lên sợ cô nói mình chỉ thích Tiểu Phong chứ không thích anh. Lùi về phía sau lại sợ cô thật sự bỏ qua Giang Ly, trong lòng chỉ giữ lại Tiểu Phong.
Có lẽ, theo thời gian trôi đi, cô rồi sẽ quên đi Tiểu Phong.
Sắc trời dần muộn, Dư An An cũng cảm thấy mệt mỏi, lâu rồi cô không tiêu hao nhiều thể lực như thế, cô quay đầu lại: “Tiếp theo chúng ta sẽ phải đi tìm nguồn nước. Con suối phía trước đã bị chặt đứt, phải tìm chỗ khác một lần nữa, sau đó mới có thể dựng lều trại. Các đồng chí nam, bây giờ chính là lúc các anh được thể hiện tài năng của mình, tìm đồ ăn hoang dã, trong núi có thỏ hoang, gà rừng, dê núi hoang. Bữa tối nay chúng ta được ăn cái gì đều phải dựa vào các anh rồi.”
Mọi người vừa nghe đến món ăn hoang dã, tuy mệt mỏi nhưng lại xoa tay hăng hái, nóng lòng muốn thử.
Sau khi dựng lều, mọi người bắt đầu đi kiếm đồ ăn hoang dã. Dư An An đặt giá bếp xuống, nấu nước.
Giang Ly và Mâu Dương, còn có cả Đàm Tung đều không đi. Ba người bọn họ vây quanh bên đống lửa, cho thêm cành cây vào.
“An An, thấy mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đi, cả ngày nay cô đều vất vả rồi.” Đàm Tung nói với người đang bê nửa nồi nước đến gần.
“Mệt chút cũng không sao, đợi lúc về Đàm tổng cho tôi nhiều tiền thưởng một chút là được.” Cô cười trêu. Lúc quay đầu lại lại va vào đôi mắt của Giang Ly, ý cười nơi khóe môi hơi thu lại, cuối cùng cô nói: “Giang tổng, anh nói đúng không.”
Giang Ly cười khẽ: “Đàm tổng tính cho thêm bao nhiêu?”
Đàm Tung ngẩn người, không nên như thế chứ, cho nhiều hay ít mà Giang Ly cũng hỏi: “Giang tổng, lần hợp tác này, tôi biết anh nhìn trúng năng lực và kinh nghiệm của An An, cho nên người có công đầu tiên đương nhiên sẽ là cô ấy, sao tôi có thể thiếu phần của cô ấy cơ chứ.”
Giang Ly hơi gật đầu. Hai lần hợp tác, nếu không nhờ có Dư An An thì hai cái hạng mục này của Hoàn Vũ đều sẽ không đưa cho Tung Xa, Đàm Tung hiểu rõ chuyện này.
Dư An An múc nước đi về, ngồi xuống bên cạnh bọn họ. Cô tháo mũ xuống, mồ hôi từ trên trán chảy xuống mặt.
Đàm Tung xoay tay lấy khăn giấy từ trong túi đồ ra, duỗi tay muốn lau cho cô.
Ánh mắt của Giang Ly chợt trở nên rét lạnh, ánh mắt nhìn về phía Đàm Tung lạnh thêm mấy phần.
Dư An An theo bản năng tránh khỏi tay của Đàm Tung, cô nhận giấy nói: “Cảm ơn Đàm tổng.”
Mâu Dương nằm liệt trên mặt đất, trong miệng ngậm một cây cỏ, nhìn như tên lưu manh. Ánh mắt di chuyển qua lại trên mặt bọn họ, chậc chậc, tình tay bốn à?
Giang Ly, Tiểu Phong, Dư An An, giờ lại thêm một Đàm Tung nữa.
Giang Ly cầm chai nước bên cạnh đưa cho Dư An An: “Uống nước đi.”
Cô không hề do dự mà trực tiếp nhận lấy: “Dọc đường đi mọi người hết hỏi cái này đến cái khác, còn phải giải thích những việc cần chú ý cho mọi người, cổ họng của tôi gần như sắp bốc khói rồi.”
Cô nói rồi vặn nắp chai ra, một lần uống đã vơi hết hơn nửa chai.
Nước bên đây được nấu sôi, đặt sang một bên rồi đun tiếp một nồi nước khác.
Mọi người trò chuyện, đợi nước nguội rồi mới rót đầy vào chai nước vừa rồi. Cô vặn nắp lên rồi trực tiếp ném qua, Giang Ly đưa tay ra bắt được, cô quay đầu lại tìm cái chai của mình, vừa gọi mọi người: “Nước nguội rồi, có thể uống được rồi.”
Giang Ly vặn nắp chai ra, uống luôn hai ngụm, cuối cùng còn giữ trong tay.
Đàm Tung đảo mắt, động tác của hai người này quá mức quen thuộc. Hơn nữa còn uống chung một chai nước, hoàn toàn không ngại gì. Cho dù không nói đến Giang Ly thì người bình thường cũng sẽ không uống chung với người khác, cùng dùng chung một chai nước.
Dư An An rời đi, Đàm Tung nâng mắt lên nhìn về phía của Giang Ly. Người sau cảm nhận được ánh mắt, nhìn qua, bọn họ nhìn nhau cười.
Mâu Dương lấy chai nước của mình qua: “Hừ, vậy mà không nói rót chút nước cho tôi.”
Đêm nay là đồng nghiệp của Tung Xa bắt được hai con gà rừng và nhặt được chút trứng gà rừng. Dư An An kêu các cô gái kia nấu nướng. Ngoài cô ra còn có bốn cô gái trẻ khác, bọn họ đều ngồi cạnh nhau, không ai lên làm.
“Các cô tham gia sinh tồn nơi hoang dã vì mục đích gì? Chuyện mà công ty muốn các cô làm không phải là đến ngắm hoa, dạo cỏ, nhìn ngắm núi non, nghịch nước. Các cô muốn trải nghiệm cuộc sống nơi hoang dã thật sự thì việc giết gà chỉ là bước đầu tiên mà thôi.”
Cô nói rồi chỉ vào hai con gà; “Hai người một tổ, nửa giờ sau, chúng ta muốn có gà đã được giết và nhổ sạch lông.”
“Nếu không làm được thì buổi tối các cô chỉ có thể chịu đói.”
“Giết gà sao được, ngay cả con kiến tôi còn không dám dẫm chết, đó là sát sinh.” Chu Lệ Lệ nói, tuy lá gan cô ấy không nhỏ nhưng sát sinh cô ấy thật sự không dám làm. Mấy cô gái bên cạnh cũng gật đầu liên tục.
Dư An An cầm hai con dao trong tay, trực tiếp ném xuống đất: “Các cô còn nửa tiếng nữa.”
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Giang Ly ôm tay đứng dựa vào gốc cây. Dư An An đi qua nhún vai với anh.
Giang Ly đột nhiên ghé sát vào người cô: “Không phải em cũng không dám giết gà à?”
“Ai nói em không dám?” Cô hất cằm lên, vẻ mặt khiêu khích.
“Em nói với anh.” Anh nhớ rõ, khi vào núi cô từng nói như này, Tiểu Phong bắt được gà rừng, cô không dám giết.
Dư An An cắn răng: “Đó là do anh ngủ mất, tốn nước miếng của em, hừ.”
Cô nói xong trừng mắt liếc anh một cái rồi thở phì phò tránh qua một bên.
Giang Ly sờ sờ mũi, khóe môi hơi nhếch lên. Anh ngủ mất, đúng rồi, ngủ mất, có cô ở đây, anh ngủ cực kỳ ngon.
Chưa đến nửa tiếng sau, hai con gà vẫn còn kêu. Mọi người vây lại nhìn, bốn cô gái vây quanh hai con gà đó cũng gặp rắc rối, Dư An An nói: “Nếu các cô không giết, buổi tối khi mọi người ăn thịt, các cô chỉ có thể nhìn. Đây là điều kiện tôi đã nói rõ lúc trước rồi.” 
“Giết hay không giết?”
Mấy cô gái đó vẫn lắc đầu. Dư An An đi qua, cầm dao quân sự lên, một chân dẫm lên đùi gà, một tay cầm lấy đầu gà, một dao cắt xuống, gà vùng vẫy, máu từ cổ gà trào ra.
Mọi người bên cạnh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, này, cũng quá mạnh bạo rồi.
Đồng nghiệp nam cùng nhau nấu nước giúp nhặt lông, sau đó tìm que gỗ xiên gà lên xâu, thả lên giá lửa.
Vừa rải muối lên, vừa nướng gà.
Có người ở bên cạnh nói: “An An, cô cũng lợi hại thật đó, dám giết gà.”
“Không giết gà sẽ phải chịu đói, không có sức sao có thể sống trong núi được. Chúng ta là sinh tồn nơi hoang dã, không phải đến để ngắm núi ngắm non.”
Dùng dao mổ gà, dầu chảy xuống ngọn lửa bên dưới, vang lên tiếng tí tách.
Giang Ly ngồi xếp bằng chỗ đối diện cô, nhìn động tác thành thạo của cô, anh nhớ đến những chuyện họ từng trải qua mà cô đã kể, anh chợt nếm được một chút, vậy mà lại thấy có chút ngọt ngào.
Thịt gà nướng chín, mọi người chia nhau ăn, có người ở bên cạnh hỏi: “Mấy cô ấy đều không được ăn, vậy có được không?”
Dư An An quay đầu nhìn về phía mấy cô gái ngồi bên ngoài, cô quay đầu lại lạnh lùng nói: “Hiểu theo cách nói sinh tồn, chúng ta là một đội ngũ, là một tập thể, phân chia công việc có bất kỳ chuyện gì không thể hoàn thành được thì bị đói cũng không có vấn đề gì.”
“Con gái đều nũng nịu như thế, không dám giết gà cũng không sao hết.”
“Vậy đừng đến nữa, đến rồi cũng đừng nũng nịu.”
“Thể lực của con gái vốn đã kém hơn, không được ăn gì, ngày mai sẽ kéo chân chúng ta.” Đàm Tung nói.
Dư An An cười khẽ: “Đàm tổng, ngài là sếp, ngài nói cái gì thì là cái đó. Không thì ngài đổi người dẫn đầu luôn đi nhé?”
Cô nói xong thì nhìn về phía Giang Ly: “Giang tổng, ngài nói xem.”
Giang Ly nhẹ nhàng cười: “Em là người dẫn đầu, do em quyết định.”
Dư An An cực kỳ hài lòng với đáp án của anh, cô quay đầu nói: “Đàm tổng, ngài có ý kiến gì không?”
Đàm Tung lắc đầu, Giang Ly cũng chưa nói gì. Bốn cô gái, có ba người là của Hoàn Vũ, anh ấy có thể nói gì được chứ.
Nấu cháo, nhặt trứng gà rừng, nướng thịt gà, bữa tối cứ thế được giải quyết.
Một ngày mệt mỏi, mọi người đều đi ngủ. Dư An An chui ra khỏi lều đi ra ngoài, cô nhỏ giọng gọi tỉnh mấy cô gái trong lều trại khác.
Sau khi kéo cửa lều ra, cô cầm một miếng thịt gà và trứng gà đưa qua: “Chắc là đói bụng rồi nhỉ.”
Cô gái trẻ thấy vậy thì nghẹn miệng: “Tôi tưởng cô thật sự không cho tôi ăn.”
“Chỉ có lần này thôi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không để phần cho cô.”
“Cảm ơn.”
Dư An An đưa đồ ăn chia theo thứ tự cho các cô gái khác, sau đó mới quay lại lều.
Đột nhiên có một bàn tay duỗi ra nắm lấy cánh tay của cô. Cô ngơ ra, quay đầu nhìn lại, là Giang Ly.
“Làm gì vậy, rừng núi đen xì, anh muốn dọa chết em à.”
“Anh biết em sẽ mềm lòng mà.”
“Mặt mũi nhất định không thể cho, nhưng không thể để bọn họ thật sự bị nhịn đói được.” Không ăn gì sẽ không có thể lực, đường đi phía sau sẽ càng khó khăn hơn.
Giang Ly cười nói: “Mạnh miệng mềm lòng.”
Dư An An bĩu môi: “Có phải các cô đó cứ nũng nịu như thế thì có thể nhận được sự cảm thông của đám đàn ông hay không?”
“Không biết.” Anh không có cảm giác gì.
“Vậy anh cảm thấy em có thể giết gà như đàn ông như thế, có thể khiến đám đàn ông cảm thông cho không?”
“Sao phải cần người khác cảm thông, cứ làm chính mình là được.”
“Người lớn lên xinh đẹp giống như Lệ Lệ có thể k.ích thích ý muốn bảo vệ của đàn ông đúng không?”
“Không nhìn ra.”
“Đừng tưởng em đi đằng trước thì không nhìn thấy cảnh cô ấy nói chuyện với anh nhé. Cười ngọt ngào như thế, gọi là gì nhỉ, mị nhãn như tơ, đúng không Giang tổng?” Hai ngày nay, Chu Lệ Lệ tận dụng mọi cách chạy đến bên cạnh Giang Ly, cười cực kỳ tươi tắn.
(*媚眼如丝: Mị nhãn như tơ, là để ám chỉ trạng thái mờ ảo quyến rũ của một mỹ nhân khi nhìn người khác, mí mắt hơi rũ xuống, đôi mắt long lanh, đầy nước, ánh mắt chan chứa tình cảm, cảm giác giống như lụa mịn, quyến rũ người khác.)
“…” Anh nói chuyện với Lệ Lệ gì đó khi nào chứ.
Dư An An bĩu môi, hừ một tiếng rồi chui vào trong lều. Kéo khóa lều lên trên miệng vẫn hừ, cắn răng mà hừ.
***
Ngày hôm sau trước khi đi trời đột nhiên mưa, Dư An An lấy áo mưa ra mặc lên người. Balo phía sau đột nhiên nhẹ tênh, Giang Ly cầm lấy túi của cô đi nhanh về phía trước.
Dư An An chạy chậm hai bước đuổi theo sau: “Em có thể tự cầm theo được.”
Giang Ly không nói chuyện, xách theo túi tiếp tục đi về phía trước.
Dư An An bĩu môi, đi bước nhỏ theo.
Mưa rơi, đường núi càng khó đi, dưới chân lầy lội ướt át, cô chống gậy chậm rãi đi.
Giang Ly chỉ ở bên cạnh cô. Mấy ngày nay, anh luôn đi ở đoạn cuối cùng, hôm nay lại đi cùng với cô khiến cô chợt thấy rất yên tâm. Có anh ở đây, cô không còn cần phải lo lắng cái gì nữa, cũng không cần phải tốn sức lực nhìn chằm chằm phía trước, cô chỉ cần nhìn theo bóng lưng của anh là được. Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng giờ, cô nhớ anh, rất nhớ anh.
Muốn được đến gần thêm một chút, lại gần thêm chút nữa.
Anh lấy chai nước từ trong balo đưa cho cô: “Em vẫn luôn nói chuyện, uống nước giải khát đi.”
“Ồ.” Cô nhận lấy chai nước nắm trong tay. Cô cúi đầu, đáy mắt hiện lên ý cười ấm áp lại ngọt ngào, không muốn bị anh phát hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment