Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, dần tích lại thành một hạt mưa to, xuyên qua cành lá rậm rạp nhỏ xuống dưới.
Dư An An mặc áo mưa màu vàng nhạt trong suốt, cô vén mũ áo lên nhìn về phía đám mây đen xám xịt lớn một mảng, chúng đang chậm rãi di chuyển về phía bên này.
Nước mưa từ mũ áo nhỏ giọt xuống, lăn xuống trên má.
Đột nhiên Giang Ly vươn tay ra, đốt ngón tay lướt ngang qua mặt cô, lau bọt nước đi.
Dư An An hơi giật mình, cuối cùng cô nhìn anh cười một cái, anh cũng cười.
“Chúng ta phải tìm được chỗ tránh mưa trước trước khi trời đổ mưa lớn.” Nơi này khoảng cách các cây cối dày đặc, căn bản không có cách nào để dựng lều, dù dựng tạm thời để tránh mưa cũng khó làm được.
Dư An An nói với đội ngũ phía sau: “Mọi người mau đi về phía trước, đi xuyên qua cánh rừng này là có thể dựng lều được rồi.”
Mọi người bước đi nhanh hơn, hơn mười phút sau, xuyên qua rừng cây, lúc này cơn mưa nhỏ đã dần biến thành cơn mưa vừa.
Hai tòa núi lớn nguy nga sừng sững đứng trước mặt bọn họ. Giang Ly nhìn về phía xa xa, chỉ một chỗ: “Cái hang động kia có được không?”
Dư An An nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, dưới núi đá chênh vênh có một cửa động tối om: “Mặc kệ có được hay không, chúng ta cứ qua đó nhìn xem sao.”
“Đường đi không đẹp lắm, chú ý an toàn.” Anh nói.
Cô gật đầu: “Anh cũng thế.”
Cơn mưa dần từ nhỏ thành lớn, trực tiếp rơi mạnh xuống. Mọi người chạy về phía trước, phía sau có người té ngã, sau đó được người khác đỡ dậy. Mọi người loạng choạng chạy, cuối cùng cũng đến hang động mà Giang Ly phát hiện ra.
Dư An An lấy đèn pin chiếu vào trong hang động, ngoài một ít cỏ dại thì không còn cái gì khác.
Mọi người cùng đi vào nhìn thử, xác định không có vấn đề gì, mọi người mới cùng đi vào.
Cô vừa cởi áo mưa ra vừa nói: “Sau khi mưa tạnh rồi, chúng tôi sẽ dạy mọi người cách làm sao để dùng cành cây và lá cây làm nhà tránh mưa.”
“Có thể dựng nhà hả?” Có người hỏi.
Cô cởi áo mưa đặt sang phiến đá bên cạnh, vừa kiểm tra quanh hang động vừa nói: “Rất đơn giản. Nếu thật sự phải sinh tồn nơi hoang dã, khi không có lều trại, bản thân chỉ có thể tự làm chỗ tránh mưa và nghỉ ngơi.”
Dư An An đi lại trong hang động, đột nhiên phía sau có người khẽ đẩy cô một cái, phía trước vang lên tiếng ‘A’, sau đó phía sau cũng rối loạn một trận, có rắn, có rắn.
Rắn, có rắn. Trong lòng sợ hãi, cô sợ nhất là thứ này.
Mọi người ầm ĩ kêu lên, lại nghe thấy có người gọi Giang tổng.
Giang Ly, cô đột ngột quay đầu lại. Giang Ly đang nắm cổ tay, mà con rắn kia cô chưa kịp nhìn nó đã chạy mất rồi.
“Giang Ly.” Cô lao lên, trên mu bàn tay của Giang Ly có một dấu răng rắn cắn đỏ tươi.
Lúc này đã có người hoảng lên, chạy nhảy loạn xạ, có người đi lên đằng trước, có người lùi về phía sau.
Dư An An kêu lên: “Có thấy rõ là loại rắn gì không?”
Đồng nghiệp trong Tung Xa nói: “Rắn màu đen xám, không nhìn rõ lắm.”
Dư An An không rảnh nhìn lại Giang Ly nữa, cô vội kêu to: “Kali pemanganat*, nước sạch, kim tiêm… Nhóm lửa, nấu nước, nhanh một chút.”
(*Kali pemanganat hay Potassium permanganate là một hợp chất vô cơ có công thức hóa học là KMnO₄, dùng làm chất tẩy trùng trong y học. Nó dễ tan trong nước tạo thành dung dịch màu tím đậm, khi dung dịch loãng sẽ có màu tím đỏ, khi bay hơi tạo chất rắn với tinh thể lăng trụ màu đen tím sáng lấp lánh.)
Cô nói xong thì rút một cái dây từ trong túi đồ ra, kéo cánh tay của Giang Ly qua rồi trực tiếp buộc chặt chỗ cánh tay của anh. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt va vào ánh mắt của anh. Giang Ly mím môi, biểu cảm hờ hững, cứ nhìn thẳng cô như thế.
Cô cắn môi, kiềm chế sự hoảng loạn nơi đáy lòng: “Nhịn một chút nhé.”
Giang Ly gật đầu, khóe môi hiện ra ý cười: “Em đã nói, anh bách độc bất xâm*.”
(*Trăm độc không thể xâm nhập vào cơ thể.)
Cô lắc đầu, không ai có thể bách độc bất xâm, đó là khen anh, cũng chỉ là lời trêu đùa mà thôi.
Cô nhận nước được người bên cạnh đưa cho, đổ nước rửa sạch miệng vết thương trước, sau đó lại pha Kali pemanganat với nước làm nước tẩy để rửa sạch miệng vết thương. Bàn tay cầm kim tiêm của cô run nhè nhẹ.
Có người lao lên, mồm năm miệng mười nói chuyện. Cô một chữ cũng không nghe lọt, âm thanh ồn ào khiến cô càng thêm nóng nảy, cô quát lớn: “Đều câm miệng cho tôi.”
Một tiếng quát lớn vang vọng trong hang động trống trải, rung động lớn đến mức khiến màng tai mọi người ù đi.
Kim tiêm đâm vào chỗ gần miệng vết thương, từng chút tiêm thuốc vào.
Kali pemanganat là chất oxy hóa rất mạnh, có tác dụng trực tiếp phá hủy tác dụng chất độc của nhiều loại rắn độc, hơn nữa hiệu quả loại trừ độc rất hiệu quả nên cả đội ngũ ai cũng đều mang theo.
Giang Ly không hề nhìn miệng vết thương của mình, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt của cô. Nghiêm túc, kiên nghị, dũng cảm, bình tĩnh, gặp chuyện cũng không hoảng sợ, rồi lại có chút nóng vội, lo lắng như thế.
Giữa trán của cô dần toát ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc tiêm, tay cô chạm vào mu bàn tay của anh rất lạnh lẽo.
Sau khi tiêu độc thì tiếp theo phải làm sạch độc. Dư An An nắm cái dao nhỏ trong tay, một tay nắm lấy tay anh, hít sâu mấy cái: “Anh tin em không?”
Giang Ly cười một cái, hoàn toàn không giống như người bị chịu ảnh hưởng từ chất độc của rắn cắn: “Làm đi.”
Dư An An điều chỉnh hô hấp, cô hít sâu một cái, sau đó chợt phát hiện ra, hốc mắt đã hơi cay. Vì sao, vì sao anh lại bị thương chứ: “Lúc nãy là anh đẩy em đúng không?”
“Ừ.” Anh trả lời.
“Em dẫm lên rắn nhỉ.” Một câu khẳng định, rắn không dễ tấn công con người, khi gặp phải con người chúng sẽ chạy trốn. Chỉ khi dẫm lên chúng mới khiến chúng bắt đầu tấn công.
Cô hít hít mũi, mấy lần muốn đặt dao xuống, cuối cùng lại quay đầu đi, kêu với người trong đội ngũ: “Anh Lý, anh đến đây đi.”
Anh Lý nhận lấy dao, Giang Ly mở miệng: “Đưa dao cho cô ấy.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, anh Lý lại đưa dao cho Dư An An. Cô nhìn dao, lại nhìn về phía Giang Ly, lắc đầu.
“Anh tin em.” Anh tin cô, cũng tình nguyện giao bản thân của lúc này cho cô. Cho dù xuất phát từ điểm nào, anh hoàn toàn tin tưởng cô vô điều kiện.
Dư An An hiểu được ý trong đôi mắt anh. Cô nhận lấy dao, lắc lắc trước mặt anh, cắn môi nói: “Sau này sẽ không bao giờ dẫn anh theo cùng nữa.”
“Nếu không có anh, em cũng đừng mơ được vào núi.”
Dư An An nâng tay lên, Giang Ly cười khẽ: “Làm đi, cứ yên tâm dũng cảm mà làm.”
Người bên cạnh vây quanh nín thở nhìn. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuộc đối thoại của hai người này thật kỳ lạ.
Phải bắt đầu để nọc độc nhanh chóng thoát khỏi cơ thể. Dư An An hơi lạnh tay, cô nắm lấy lòng bàn tay dày rộng của anh. Anh nắm ngược lại tay cô, nắm chặt đầu ngón tay, cho cô sự tin tưởng, cho cô sức mạnh.
Cô hít sâu một hơi, dao, cắt một đường máu trên làn da.
Dao rạch một đường hình chữ I trên miệng vết thương, sau đó nọc độc được tiết ra từng chút một. Đôi mắt của Dư An An chớp cũng không dám chớp, cứ nhìn chằm chằm tay của anh.
Mâu Dương đứng bên cạnh Giang Ly, lần đầu tiên cảm thấy Dư An An có sức hút như thế. Cuối cùng thì anh ấy cũng hiểu, vì sao Giang Ly lại thích cô. Sức hút của cô không phải ở về bề ngoài, mà là ở nội tâm bình tĩnh và lớn mạnh.
Để máu chảy ra một chút: “Mâu Dương, dùng nước sạch rửa vào bên trong.”
Mâu Dương cầm nước rửa sạch máu ở trong miệng vết thương.
Cô giơ tay lên, nới lỏng dây buộc trên cánh tay của Giang Ly ra, sau đó lại buộc chặt lại một lần nữa.
Mâu Dương khó hiểu: “Này có mục đích gì?”
“Nếu buộc chặt quá sẽ khiến nọc độc chảy ngược quá nhanh và vọt thẳng về tim.”
Mâu Dương gật đầu, nhìn về phía Giang Ly: “Có cảm giác gì không?”
Giang Ly lắc đầu: “Không có gì không khỏe hết.”
Dư An An tiếp tục nặn cho máu chảy ra, xung quanh bị một đống người vây quanh, cô nói: “Mọi người tản ra hết đi, đừng vây quanh.”
Đàm Tung chỉ huy mọi người tản ra, đi đến tiếp tục nhìn động tác của Dư An An.
Quá trình làm sạch máu sau khi rạch da giằng co hơn hai mươi phút, chỉ một cái chớp mắt cô như thể mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Mồ hôi túa ra trên trán chảy xuống khuôn mặt cô, cô chống trán, hốc mắt vừa nóng vừa ướt, cô cố gắng kiềm chế cơn nóng bừng đó lại.
Người xung quanh cũng không biết tình huống như thế nào, nhìn thấy Dư An An ngồi đó, cúi đầu không nói lời nào.
Có người hỏi: “Giang tổng có chuyện gì không?”
Dư An An ngẩng đầu: “Có ai mang thuốc rắn* không?”
(*Thuốc rắn là thuốc có chức năng giải độc, giảm sưng tấy, giảm đau và thúc đẩy sự phát triển của cơ bắp. Dùng để điều trị vết rắn cắn.)
Mọi người liên tục lắc đầu, thứ này hầu như chẳng có ai mang theo, mà đội ngũ cũng không chuẩn bị.
Cô lấy thuốc chống viêm từ trong túi đồ ra, bóc ra hai viên rồi đưa cho Giang Ly: “Uống đi.”
Giang Ly uống thuốc xong, cô hỏi: “Quan sát trong năm tiếng tới. Đêm nay mọi người đừng đi đâu hết, tìm thử quanh đây xem còn nơi nào có thể dựng lều được không. Đợi hết cơn mưa này, đồng nghiệp nam sẽ đi tìm đồ ăn.”
“Vậy Giang tổng thì sao?” Đàm Tung cũng thấy hoảng sợ trong lòng. Giang Ly bị rắn độc cắn, chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
“Tạm thời huyết thanh giải độc đã được hình thành, giờ chỉ phải xem sức đề kháng của anh ấy thôi.”
Cô nhìn về phía Giang Ly: “Hiện tại anh không được vận động quá mức, máu độc rất dễ xâm nhập vào trái tim, giờ gọi điện gọi cứu viện thôi.”
“Cơ thể của anh anh hiểu rõ, không chắc chắn đó là rắn độc.”
“Em không cần biết, anh cần phải đi.” Cô kiên trì.
“Không đi.”
Dư An An cắn răng: “Không đi cũng phải đi.”
Đàm Tung biết cô lo lắng, anh ấy cũng lo lắng: “Giang tổng, bây giờ tôi sẽ gọi cứu viện đến, chúng ta bỏ chuyện này đi. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ai cũng không biết chắc được, tính mạng quan trọng hơn.”
“Cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, yên tâm đi.”
Dư An An kiên trì: “Em nói không được là không được, phải đi.”
Giang Ly không muốn làm cô lo lắng, anh mở miệng nói: “Vậy đợi đến tối nay, nếu qua đêm nay anh vẫn không có chuyện gì thì chúng ta đi tiếp. Nếu buổi tối có vấn đề gì, chúng ta lại bỏ sau.”
Cô còn muốn từ chối, Giang Ly lại lắc đầu với cô: “Anh nói rồi, cơ thể của anh anh hiểu rõ.”
“Mặc kệ anh.” Cô nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài trời vẫn còn mưa to, nước mưa rơi xuống trên người cô, chưa được một lúc đã mưa ướt hơn nửa người cô. Cô chống trán, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, ngay cả mỗi lần hít thở cũng thấy khó khăn.
Mâu Dương di đến, kéo cô vào lại hang động: “Đừng lo lắng, cậu ấy mạng lớn lắm.”
Dư An An thấy đau đớn trong lòng, đau muốn chết, nhưng vẫn kiên cường nói: “Thích đi hay không thì tùy.”
Không nói gì nữa, quay đầu vào trong hang động.
Người trong đội ngũ nhìn thấy cô cũng không dám bước lên phía trước, vừa rồi bị tiếng của cô quát, làm mọi người giật mình lại có chút sợ hãi với cô. Nhưng nhiều hơn là sự kính nể, gặp chuyện vẫn bình tĩnh ổn định như thế, không hề giống mấy cô gái mảnh mai kia. Trước kia bọn họ thấy con gái yếu đuối mềm mại khiến người ta rất yêu thích, nhưng giờ chợt nhận ra, cô gái giống như Dư An An càng có sức hút hơn.
Dư An An quay về nhìn thấy Chu Lệ Lệ đang bê nước đi về phía của Giang Ly.
Cô bước nhanh đến, dứt khoát cướp lấy nước trong tay của Chu Lệ Lệ, người kia tức giận nói: “Cô cướp nước của tôi làm gì, bên ngoài không phải có đầy kia à?”
“Cách anh ấy xa một chút.” Cô dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, cảnh cáo cô ấy.
Chu Lệ Lệ cười lạnh: “Anh ấy cũng chẳng phải của cô, đừng nghĩ cô cứu anh ấy thì bản thân có thể bước lên trời cao.”
Dư An An đột nhiên bật cười, cô đưa bát nước trả về lại trong tay của Chu Lệ Lệ, hất cằm lên: “Đi đi, cho cô cơ hội đó, xem cô sẽ bị hắt hủi như thế nào.”
“Cơ hội là do mình kiếm lấy, không phải do cô cho. Hơn nữa, đây là một xã hội chỉ nhìn mặt.”
Chu Lệ Lệ nói xong, vặn eo thon nhỏ đi về phía của Giang Ly.
Giang Ly nhắm hai mắt nhưng không hề ngủ, lỗ tai lại càng thêm nhạy bén. Chu Lệ Lệ đi đến, anh cũng mở mắt ra.
“Giang tổng, uống nước đi.”
“Cảm ơn, không khát.”
“Uống nhiều nước giải trừ độc đó. Trên y học không phải đều nói như vậy sao?”
Giang Ly nâng mắt lên nhìn về phía của Dư An An. Người kia lạnh lùng nhìn anh, vốn anh không tính nói chuyện tiếp nhưng rồi lại duỗi tay ra nhận lấy: “Cảm ơn.”
Bát nước cầm trong tay chứ không uống: “Làm phiền cô ra ngoài tìm Mâu Dương giúp tôi.”
Chu Lệ Lệ nghe vậy, đây là lần đầu tiên Giang Ly chủ động nói chuyện với cô ấy. Trước kia đều là cô ấy nói chuyện, anh thỉnh thoảng đáp lại một tiếng.
“Được, tôi đi ngay đây.”
Cô ấy chạy ra ngoài, khi đối mặt với Dư An An thì khẽ nhếch mày lên: “Tôi giúp Giang tổng tìm Mâu tổng đây. Sự hắt hủi gì đó không với đến tôi, tôi chỉ thấy anh ấy lớn lên vừa đẹp trai lại đàn ông thôi.”
Dư An An cười lạnh: “Nông cạn.”
Chu Lệ Lệ đi ra ngoài hang động, Dư An An thì đi về phía anh ngồi xuống.
Giang Ly đưa bát nước đến bên miệng cô: “Uống nước đi, đừng làm mặt cau có nữa, anh không sao.”
“Không khát.”
“Giọng cũng khàn như vậy rồi còn kêu không khát.”
“Em chỉ uống nước của mình thôi.”
Giang Ly đưa nước đến bên miệng cô: “Uống một ngụm, ngoan nào, chỉ uống một ngụm thôi.”
Dư An An bị một tiếng ngoan này, trị được.
Cô mím môi, dựa theo tư thế đút nước của anh, uống một ngụm nhỏ nước.
Mâu Dương đi đến nhìn thấy một cảnh như thế, mà Chu Lệ Lệ đi bên cạnh Mâu Dương cũng nhìn thấy một cảnh đó.
Mâu Dương ngầm hiểu cười khẽ, đứng yên không nhúc nhích gì.
Chu Lệ Lệ cắn răng tức giận. Đó là nước của cô ấy, vậy mà lại cho Dư An An uống.
Dư An An uống hai ngụm nước, đột nhiên Giang Ly mở miệng: “Nông cạn.”
Cô cắn mép bát, hơi đảo mắt: “Gì cơ?”
“Nông cạn.”
Cô lập tức hiểu ra, cô ấy nói anh, cơ bụng tám múi, chân dài, vẻ ngoài đẹp trai.
Anh nói cô ấy, nông cạn.
Cô giơ tay sờ trán của anh, không thấy gì khác thường: “Nếu thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho em biết.”
“Ừ.”
Sau khi mưa tạnh, mọi người lần lượt ra khỏi động tìm đồ ăn và nguồn nước, tìm nơi có thể dựng lều.
Sau khi giải quyết xong bữa tối, Dư An An dựng lều lên, Giang Ly ngồi một bên nhìn mọi người bận rộn.
Trong hang động dựng được ba cái lều, một cái của cô, một cái của Giang Ly, một cái của Mâu Dương.
Giang Ly nằm trong lều, bên ngoài đốt lửa, trong hang động của không còn lạnh như thế nữa.
Dư An An đặt quần áo bị ướt cửa mình lên bên cạnh giá nướng, cô mặc quần áo thể dục đến chỗ cửa lều của Giang Ly: “Ngủ chưa?”
“Không ngủ.”
Cô hơi suy nghĩ một chút: “Em vào nhé.”
“Ừ.”
Dư An An kéo cửa lều ra, chui vào trong. Giang Ly nằm trên nệm hơi, trên người được đắp quần áo.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, tay chạm thử lên trán thử độ ấm trên trán của anh. Không có gì khác thường, cô dần thả lỏng tinh thần.
Đột nhiên anh đưa tay ra nắm lấy tay của cô.
Cô cố tránh đi nhưng không tránh được, mà anh thì lại cười tươi: “Cười cái gì mà cười.”
“Vui, nên cười.”
“Em mặc đồ nhiều như vậy rắn chưa chắc cắn được vào thịt của em. Anh không cần phải đẩy em ra, khiến mình bị cắn bị thương như vậy.”
“Không nghĩ được nhiều như thế.” Anh không thể nhìn cô gặp một chút nguy hiểm nào được.
“Giang Ly, làm phiền anh yêu quý bản thân mình một chút được không?” Cô suýt bị dọa chết rồi, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cả người mất hết sức lực, chỉ ước người bị thương chính là mình.
Giang Ly thở dài: “Đúng vậy, điều bây giờ em quan tâm nhất chính là cơ thể này của anh, bởi vì cơ thể này là của Tiểu Phong, nhưng suy nghĩ lại của Giang Ly.”
“Anh…” Không biết bắt đầu từ lúc nào, Giang Ly đã trở nên không biết nói lý rồi.
“Nếu em để ý đến cơ thể này, vậy anh sẽ nằm yên để em ngủ.”
Mặt của Dư An An nóng bừng lên, hờn dỗi anh: “Ai muốn ngủ anh chứ.”
“Không phải em nói muốn ngủ anh à? Trước kia không cho em ngủ, bây giờ cho em ngủ em lại ghét bỏ.”
“Giang Ly.” Dư An An cao giọng, đấm một cái vào ngực anh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động: “Vãi, hai người coi như tôi đã chết rồi à. Ngủ đi, mau ngủ đi, tôi muốn xem hiện trường phát sóng trực tiếp.”
Dư An An quát về phía bên ngoài: “Mâu Dương, anh là cái đồ thần kinh.”
Mâu Dương bò khỏi lều chạy ra ngoài: “Tôi đổi chỗ đây, hai người cứ tiếp tục. Yên tâm đi, không ai dám phát sóng trực tiếp hết. Ai dám đến gần, ông đây đánh chết hắn.”
Dư An An nhìn bóng dáng Mâu Dương biến mất trong màn đêm, cô quay đầu nhìn về phía Giang Ly.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Ly đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô. Bất ngờ kéo một cái, trực tiếp kéo người vào trong ngực.