- …Nguyễn Trọng Lăng điện hạ, những điều mà người yêu của ngài đang nói không có một cơ sở gì hết! Xin hãy quên ngay chúng đi!!!
- Đúng vậy! Tôi là tín đồ của Voban hầu tước. Tuy nhiên, một hiệp sĩ chân chính sẽ không cần hèn yếu về những điều này~
- Đúng! Không! Không còn nghi ngờ gì! Hoàn toàn là không cần!!!
Liliana lắp bắp trả lời với khuôn mặt đỏ au. Có vẻ như cô ấy đang cố phủ nhận những gì Erica vừa nói.
- À, tôi hiểu rồi~
Lăng lịch sự gật gật đầu đáp lời. Anh chàng cũng tranh thủ cố gắng chỉnh sữa một chút điểm gì đó trong lời nói của đối phương.
- Nhân tiện, Erica thật sự không phải là như cô nói người yêu của tôi. Tuy rằng chúng tôi rất thân~ Thế nhưng hiện tại còn chưa thân tới mức độ đó! Ừm,… ít nhất thì hiện tại tôi đã có bạn gái rồi!
Cậu chàng có chút chột dạ hạ thật thấp giọng giải thích! Phía xa xa Erica còn đang chiến đấu cùng đám thây ma. Cứ việc đối thủ rất mạnh bạo, cô nàng cũng đã xử lý chúng gần hết rồi~
- Ngài không cần phải che giấu! Mạng tình báo của chúng tôi đã có thông tin đầy đủ về sự sa đọa đầy dục nhục đáng xấu hổ của ngài~
- Không! Thứ lỗi cho tôi~ Loại quan hệ thân mật vượt quá giới hạn của tình bạn bình thường kia. Với kĩ thuật điêu luyện của con ma nữ đó, dắt mũi vị vua trẻ tuổi là một chuyện quá… quá là dễ dàng!!!
Một nhát chém bay tên thây ma trước mặt, Liliana nghĩa chính ngôn từ trả lời.
- Đừng có nói như thể tôi đang bị Erica lừa gạt thế chứ!
- Hơn nữa ai dám nói tôi sa đọa đầy nhục dục rồi???
Lăng rất không hài lòng hỏi ngược lại. Bước chân vẫn đứng y nguyên tại chỗ. Không có một vong linh thây ma nào tấn công được tới chỗ của cậu ta.
- Xin lỗi! Tuy nhiên, sự phủ nhận của ngài hoàn toàn không một chút thuyết phục...~
Liliana đáp lại với vẻ chắc nịch. Đáng giận hơn!!! Lời nói của cô ta còn đi theo kèm một pha liếc mắt nhìn đầy khinh bỉ~
Lăng thoáng cái nghẹn lời!
Đây là đang nhân cách vũ nhục cậu???
Có vẻ như hành động bắt cá hai tay của cậu không phải là không nguời có biết đến~ Ai đó không khỏi cay đắng nghĩ thầm.
- Thôi được rồi~ Tùy cô muốn nói sao thì nói!
- Như vậy ông già tên Voban kia đang ở đâu? Cô có thể đưa chúng tôi tới nơi ở của ông ta được không?
Cậu chàng thông minh quyết định đổi chủ đề.
- Đó là mục đích tôi đến đây ngay từ đầu. Xin hãy đi lối này!
Tiêu diệt con cuối cùng thây ma, Liliana thu kiếm, đi về hướng thang máy nằm sâu bên trong khách sạn tầng 1. Phía bên kia Erica cũng thành công đánh bại đối thủ cuối cùng của mình, nhẹ bước tiến tới hội họp cùng với hai người.
Một tiếng chào cùng nụ cười tươi với Lily! Đổi lại chỉ là một tiếng hừ nhẹ của cô nàng có mái tóc bạch kim và bộ đồ màu xanh nước biển sọc kẻ.
Erica ngược lại cũng không quá để ý thái độ của Liliana, ngược lại rất ý vị liếc mắt nhìn Nguyễn Trọng Lăng lấy một cái. Một cái nhìn đầy ẩn ý khiến ai đó không khỏi lạnh run cả người! Họa đều là từ miệng mà ra nha~ Lăng trong lòng không khỏi âm thầm than thở!
Ba người lặng lẽ bước chân tiến vào thang máy. Cũng chính là trong cái không khí quỷ dị ấy… Cuộc gặp gỡ với Quỷ Vương cao tuổi nhất vì đó sắp bắt đầu!
Thang máy đang tiến dần lên!!! Tầng 65 đang đến gần~
…
Lăng theo bước chân Liliana dẫn đường đi đến tầng cao nhất của tòa nhà! Một căn phòng giao lưu uống cà phê thật rộng lớn. Bốn phía bao phủ toàn bằng cửa kính! Xuyên suốt qua nó thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm nơi thành phố thủ đô ngay tại dưới chân mình~
Một cảm giác kì quái nhân sinh đỉnh cao thoáng hiện ở trong lòng!
Lăng hai mắt nhìn về phía đối thủ đêm nay!
Đó là một ông già thân hình mảnh và cao, đang ngồi nhàn nhã uống cà phê bên bộ bàn ghế duy nhất đặt giữa gian phòng! Đây chính là Quỷ Vương Sasha Dejanstahl Voban? Cậu chàng trong đầu không khỏi trầm ngâm.
Không giống như những gì tin đồn thất thiệt truyền lưu, vẫn thường miêu tả vẻ bề ngoài giống như một con chó điên các kiểu, đối phương có ngoại hình nhìn rất tri thức với cái một trán rộng và đôi mắt sâu. Mặc dù cao, gầy và lớn tuổi, thân thể của ông ta không có vẻ gì cảm giác già nua yếu ớt cả. Có lẽ đó là do tư thế ngồi dựng thẳng đứng lưng cùng ánh mắt mang theo khí thế hung ác khi nhìn về!
Mặc một bộ đồ vét đen gọn gàng. Ông ta trông qua càng giống như là một vị quý ông cao tuổi mẫu mực~
Một kẻ đáng gờm!!! Bản năng của cậu không ngừng vang lên nguy hiểm cảnh báo~
…
- Kranjcar, cô quá tàn bạo với đám đầy tớ của ta đấy!
Quý ông Sasha Dejanstahl Voban đột nhiên nói chuyện. Ánh mắt rắn màu xanh lục mang theo vẻ nghiền ngẫm khi nhìn về phía cô nàng Liliana đang đứng trước người.
Đó không phải là một lời khiển trách! Càng có vẻ như là một kiểu lời chế giễu thì đúng hơn~
Một câu nói hoàn toàn bằng tiếng Việt với giọng điệu cực kì thuần thục. Lăng cũng không có quá ngạc nhiên về điều này. Cũng giống như khi Liliana xuất hiện dưới tầng một cũng tương tự dùng thuần thục tiếng Việt để nói chuyện vậy~
Trước đó thật lâu cậu cũng đã biết rằng: một vị Diệt Thần Sư hoặc pháp sư mạnh mẽ đều có thể rất nhanh học tập và thông hiểu bất kì một loại ngôn ngữ hiện đại nào trên thế giới.
Tuy rằng muốn diễn tả bằng chữ viết không phải lúc nào cũng chuẩn xác. Các loại ngôn ngữ cổ đại đã thất truyền hoặc đã không còn có người biết nói chuyện tương tự không thể thành công học được. Thế nhưng đối với ngôn ngữ hiện đại loài người bình thường đang sử dụng, học tập để nói chuyện giao lưu với nhau lại là một chuyện rất dễ dàng với bọn họ. Những kẻ đứng ở đỉnh cao trong thế giới phép thuật này~
Đó giống như là một kiểu giao tiếp bằng tâm linh cao siêu vậy~ Ngôn ngữ biểu đạt không thể làm khó được các pháp sư tài ba đương thời!
- Xin ngài tha tội!
- Như một hiệp sĩ, tôi đã phán xét sự mạo phạm từ tôi tớ của ngài đối với một vị Vua là không chính xác! Tôi đã giơ thanh gươm của mình lên để chỉnh lý mọi chuyện, và vì vậy sẽ chấp nhận bất kỳ sự trừng phạt nào nếu đó là sai trái trong mắt ngài~
Một chân khụy gối xuống mặt đất. Mặt cúi gằm! Một tay nắm chặt đưa ngang ngực! Liliana hành động quy củ và nghiêm chỉnh giống như một vị kị sĩ thời trung cổ đang xưng tội trước mặt nhà vua. Giọng nói chính trực mà kiên nghị từ tốn đáp lời.
Lăng có chút ngẩn ngơ khi nhìn thấy những hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình. Nó làm cậu liên tưởng tới cái ngày mà Erica giống như thế quỳ trước mặt cậu, thông báo lai lịch của bản thân nơi bờ hồ. Chuyện mới xảy ra trước đây không lâu thôi~ Và hiện tại cậu không nghĩ tới lại có thể một lần nữa được chứng kiến loại nghi thức chỉ có trong ti vi từ thời nảo nào nao nào đó này!
Thế giới phép thuật cũng thật là kì diệu và tràn đầy hoài cổ~ Lăng trong lòng cảm thán tự nhủ.
- A a a …~ Loại đầy tớ đó ta có tới hàng tá! Đừng quá để ý về chuyện đó~
Trả lời như thể tất cả chỉ là một hồi đùa giỡn, Voban liếc nhìn đang trung thực quỳ dưới chân Liliana với một cái nhìn chán ngắt đầy vô cảm. Ngược lại hai mắt ông ta rất nhanh nhìn chằm chằm về phía Nguyễn Trọng Lăng ở đằng sau.
Đó là một ánh mắt đầy kiêu ngạo!
- Cậu bé, cậu nhìn cũng khá trẻ! Nhưng nói đến thì… ta trở thành Vua cũng là ở vào cỡ tuổi của cậu.
- Hãy xưng ra danh tính của mình đi, cậu thanh niên~
- Ta cho rằng cậu đã biết rõ tên ta, nhưng ta còn không biết tên của cậu.
Đối phương nói chuyện với một vẻ mặt đương nhiên.
- Tên tôi là Nguyễn Trọng Lăng!
- Tôi tới đây vì nghe nói có kẻ dám không mời mà đến. Cực kì vô lễ khi xâm phạm tới lãnh địa của một vị Vua!
Lăng nói tên và mục đích của bản thân một cách thẳng thừng! Vừa nói vừa nở nụ cười tươi roi rói~
Sau khi nghe về những câu chuyện kể của ông già này từ phía Erica, Lăng ngay từ đầu liền không có ý định khách khí với lão ta. Đương nhiên, mọi khách khí cũng chỉ là làm chuyện vô ích mà thôi~
Một kẻ hung ác và tàn bạo như đối phương chắc chắn sẽ không ban phát lòng thương hại của mình. Dù cho cậu có cầu xin hay van nài hắn như thế nào!
Muốn tự do? Muốn quyền lợi?
Vậy thì đứng lên đấu tranh và tỏ rõ sức mạnh của mình đi!!!
Thế giới chỉ thuộc về kẻ mạnh~ Đó là luật rừng trong thế giới phép thuật này! Càng là chân lý khi hai vị Vua đối mặt nhau~
Gian phòng không gian như ứ đọng lại! Erica và Liliana không khỏi ngừng hết thảy hô hấp!
Voban hầu tước một đôi mắt rắn xanh lục co rút mạnh. Vẻ mặt băng bó chặt!
Phía đối diện, Nguyễn Trọng Lăng sắc mặt như thường, cười tươi nhìn về.
Đây là một cuộc hội ngộ của hai vị Vua!
Và câu chuyện vẫn sẽ còn tiếp tục…
…
Kết thúc chương 101.