- Chàng trai trẻ, đây là một cuộc hội họp giữa các vị Vua. Ta nghĩ cậu hẳn là nên suy nghĩ thật kĩ hậu quả trước khi nói ra bất kì điều gì.
- Ở trước đó, ta nên xin lỗi vì sự khiếm nhã của mình khi đi vào lãnh thổ của cậu mà chưa có sự đồng ý.
- Tuy nhiên, đừng nhầm tưởng rằng những lý do đó có thể đủ để cho cậu đứng thẳng trước mặt ta khi nói chuyện. Hiện tại! Hãy rời đi đi trước khi cậu làm ta nổi nóng. Rộng lượng và nhân từ là thứ ta ban phát cho cậu ngay lúc này~
- Nếu muốn đối mặt với một Vua, cậu trước hết nên chuẩn bị cho đủ sức mạnh của một vị Vua đích thực đi đã!
Mí mắt hơi rủ xuống, Voban trả lời với một giọng điệu lạnh lùng đầy chế nhạo. Một vẻ mặt đầy khinh thương khi nhìn về~
Cái này cũng không có ngoài dự kiến của Nguyễn Trọng Lăng. Bởi thế cho nên…
- A a aaa…~
- Rất xin lỗi vì phải nói một đôi lời không hay ho gì với quý ngài!
- Có điều người Việt Nam chúng tôi có một câu nói rất hay không biết ông đã nghe chưa?
- Nếu như xin lỗi đều có thể xóa bỏ mọi chuyện vậy trên đời này còn cần cảnh sát và nhà giam để mà làm cái quái gì nữa?
- Nếu như ông đã biết mình khiếm nhã khi xâm phạm lãnh địa của người khác lúc chưa được cho phép. Xin vui lòng rời đi nơi này trước khi chủ nhân của nó muốn cưỡng chế đuổi ông ra ngoài~
- Việt Nam không chào đón ông, Sasha Dejanstahl Voban! Hãy nhớ rõ điều đó!!!
Nguyễn Trọng Lăng ánh mắt nhìn trừng trừng thẳng về, gằn giọng đáp lại.
Từng câu từng chữ ấy chẳng khác nào một lời trực tiếp tuyên chiến! Một cuộc chiến tranh của hai vị Vua có thể xảy ra bất kì lúc nào~
Liliana đang quỳ phía trước cũng không khỏi thân thể như run lên. Cô ấy chưa bao giờ từng nghĩ tới cậu con trai nhìn như hiền lành mà mình vừa gặp phải này lại là một kẻ hiếu chiến và ương ngạnh đến như vậy~
Đấy thế nhưng là Sasha Dejanstahl Voban!!! Là vị vua của xứ Đông Âu không biết đã bao nhiêu năm nay! Dù cho là đã từng thành công cướp đoạt con mồi từ tay đối phương, chúa Salvatore Doni cũng không có thấy từng nói chuyện hùng hổ với Voban hầu tước như vậy~
Vị Tân Vương trẻ tuổi này quả thật là kiên cường mạnh mẽ khiến người ta phải kính phục ngước nhìn~
Có điều khi nhớ về đối thủ của cậu ta là nổi tiếng tàn bạo cùng hung ác Voban hầu tước…
Một cảm giác Dũng sĩ mãnh đánh Ác ma giải cứu Công chúa đột nhiên nẩy ra trong lòng cô nàng. Và nhờ trí tưởng tượng vô cùng phong phú trong cái đầu nho nhỏ ấy, một bức tranh khung cảnh như hiển hiện ra…
“Vương, ngài không nên vì em mà bước chân vào chuyện nguy hiểm như vậy!!!”
Một cô công chúa trẻ tuổi xinh đẹp đứng bên cửa sổ nơi lầu cao chót vót của pháo đài. Nước mắt như mưa rơi, gọi vọng xuống. (Đây hẳn là nhân vật nữ chính mà Liliana đang đóng vai?)
“Không! Thân yêu! Vì em anh có thể làm nên tất cả!!!”
Nhân vật nam chính người mặc áo giáp trắng, cưỡi trên lưng ngựa màu trắng, bạch mã vương tử mười phần mười cầm kiếm sáng trắng thét vang. (Khuôn mặt ấy rõ ràng là bị Nguyễn Trọng Lăng khuôn mặt thay thế đi vào. Một sự tưởng tượng thật kì lạ~)
“Tất cả kẻ mưu toan tới đánh bại ta đều phải chết!
Quỷ vương sức mạnh chính là vĩnh hằng bất diệt!!!”
Một đám mây đen bao phủ che kín bầu trời. Một con mắt đỏ ngầu ngầu khổng lồ trôi nổi trên tầng mây đen. (Đây là nhân vật phản diện Voban đóng vai?)
“Không! Tại sao mọi chuyện lại có thể như vậy!!!
Em yêu anh nhưng em không muốn anh phải hi sinh vì chính mình!!!”
Nhân vật nữ chính- Công chúa từ trên cửa sổ lầu cao 10 mét, rơi mình nhảy thẳng xuống. Rõ ràng muốn tự sát để tránh người yêu vì giải cứu bản thân mà gặp tai nạn.
Vèo một cái! Khung cảnh biến đổi~
Xác chết ấy nằm im lìm trên mặt đất. Máy chảy hòa vào cảnh vật hai màu đen trắng, thê lương vô cùng~ Một điệu nhạc bi thương vang lên!!!
“Tại sao??? Tại sao chuyện tình của đôi ta lại diễn ra như vậy!!!”
Đoạn kết, nhân vậy nam chính đánh bại ma vương và ôm lấy người yên ngồi khóc rống bên lề đường. Nam chính khuôn mặt đau thương gần chết, hạ thấp đầu muốn hôn lên môi nữ chính lần cuối khi cô ấy đang hấp hối…
- AAAA!!!!!!!!
- Có ma!!!
- Tại sao mình lại có thể có những suy nghĩ đáng xấu hổ như vậy!!!
Liliana đỉnh đầu như bốc khói trắng! Khuôn mặt đỏ còn hơn quả cà chua chín mùa! Cô ấy đột nhiên đứng dậy lên và gầm thét. Thậm chí còn vung tay vung chân như nổi loạn!
Trong gian phòng…
Lăng, Erica và hầu tước Voban đồng loạt choáng váng người!!!
“Đây là tình huống như thế nào???”. Đó là suy nghĩ trong lòng hai người đàn ông vào lúc này~
“A a a…~ Lily đáng yêu chẳng lẽ lại bắt đầu hoang tưởng chuyện gì rất rất…rất xấu hổ ở trong đầu???”. Erica vẻ mặt đột nhiên hí hửng cười như nhớ tới nào đó kỉ niệm khó quên khi còn nhỏ.
- A!!!! Xin lỗi! Xin lỗi! Rất xin lỗi!!!
- Xin đừng chú ý đến tôi áaaaaaa!!!!!!!!!!
Đột nhiên ý thức được mọi người ánh mắt đang đầy kì quái nhìn về phía mình, Liliana quả thật… xấu hổ giận dữ muốn chết, hét lớn!
Không khí nghiêm nghị căng cứng trong gian phòng bị cô nàng một quẩy biến thành không ra một tí hình dáng gì~
Nguyễn Trọng Lăng và Voban không khỏi đồng loạt im lặng lặng! Đây là cái gì với cái gì nha!!! Hai người theo bản năng liếc liếc con mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt ấy không khỏi đồng loạt mang theo một vẻ gì đó tương tự nhưng nội dung hoàn toàn khác biệt.
“Những kẻ còn sống quả nhiên thật là phiền phức! Có lẽ ta nên biến cô ta thành một người hầu chết trong quân đoàn cho yên bình~”. Đây là điều mà Voban đang suy tư.
“Nhưng cười~ Cô ấy thật là đáng yêu đến bạo!!! Thật muốn xách về nhà nuôi chơi chơi”. Đây là một thanh niên gặp phải thứ quá moe (dễ thương) mà nổi lên vô cùng xấu xa suy nghĩ!
Được rồi! Bất kể hai người này có đang suy tư suy nghĩ những thứ gì. Cuộc nói chuyện của họ vẫn còn đang tiếp tục~
Voban:
- Cậu rất tốt chàng trai trẻ! Mặc dù còn non nớt nhưng cậu gợi cho ta về quá khứ của chính mình. Chúng ta có một số điểm rất giống nhau~
Lăng giọng khiêu khích:
- Xin lỗi! Thế nhưng tôi không thấy mình giống ông một chút nào cả!
- Và tôi cũng sẽ không cảm thấy vinh hạnh nếu điều đó thật sự xảy ra!
Voban vẻ mặt cười mỉa:
- A a a…~ Không ai sẽ chống lại một vị dị thần trừ khi họ dễ bị cuốn vào những tình huống yêu cầu như thế đồng thời còn có thể nắm bắt lấy cơ hội của mình. Những người trở thành Diệt Thần Sư đều sẽ có một phần khuynh hướng rất giống nhau~
Erica và Liliana ánh mắt không khỏi chợt sáng lên. Cả hai người đảo qua nhìn về phía Nguyễn Trọng Lăng và Voban giống như thật sự tìm được thứ gì đó tương đồng.
“Móa! Bạn thân đây ban đầu là bị Rùa thần nhờ giết chết thôi! Ai mà giống như lão chứ~”. Lăng trong lòng khó chịu nghĩ.
- Vậy thì sao? Ít nhất thì tôi không phải một kẻ tàn bạo hung tàn như ông!!!
Lăng nghếch đầu 45 độ, kiêu ngạo trả lời.
Phía bên kia, Voban vẻ mặt thản nhiên lên tiếng:
- Ta không thích chó vì chúng nó làm ta cảm thấy buồn tẻ và vô vị~ Thế nhưng ta thích sói bởi vì chúng biết cắn xé, gặm nhấm, và giết chết kẻ thù. Chúng mang lại cho ta sự kích thích và niềm vui!
- Có điều một con sói hung hăng nhưng ngu ngốc kết cục sẽ rất thảm~ Ta có thể sẽ xé xác nó bất cứ lúc nào để nó hiểu ai mới là chủ nhân của mình!
- Cậu có vẻ hung tàn như một con sói! Thế nhưng ta vẫn có thể xé tan cậu bất kì lúc nào ta muốn.
- Hãy nhớ lấy điều đó, người trẻ tuổi ạ!
Một lời đe dọa trắng trợn từ vị Vua già. Lăng khóe mắt không khỏi hơi co quắp lại. Bực bội nói:
- Một lời ví von rất hay!
- Thế nhưng thế giới động vật mà tôi biết đến còn có một sự thật không bao giờ thay đổi.
- Đó chính là đám sói già lọm khọm đầu đàn sẽ phải rời đàn tự tìm chỗ chôn thây khi bị con sói trẻ khỏe mạnh hơn đánh bại.
- Hi vọng ông sẽ không quên điều đó chứ, Voban?
Lăng đáp lại với giọng thật mỉa mai. Trước khi cậu đến đây, bản thân liền đã sẵn sàng cho một cuộc chiến đẫm máu. Và dù không nắm chắc phần thắng trong tay, Lăng cho rằng sức mạnh của mình ít nhất hẳn là có thể đủ tự vệ.
Giống như những gì Erica từng nói. Một vị Vua chân chính là sẽ không cúi đầu đấy~ Nhất là khi đối phương đã đánh tận tới cửa nhà mình!
Dù cho trước đó ông Bụt từng nói với cậu cánh cửa nối liền với thần giới Việt Nam đã bị đóng lại, sẽ không tiếp tục có dị thần hạ giới xuống đất nước này. Thế nhưng mọi chuyện đều có cái vạn nhất. Muốn tăng số lượng quyền năng, cậu chắc chắn sẽ không cho phép Voban tiếp tục ở lại Việt Nam tranh giành con mồi với chính mình!!!
Dù đó chỉ là nho nhỏ khả năng cũng không!!!
Đây là một cuộc chiến tranh không thể nào tránh khỏi!
Đây là một cuộc xung đột vì lợi ích không thể nào giảng hòa chỉ bằng đôi câu vài lời!
Thắng lợi ngoại giao chỉ có thể là kéo dài từ thắng lợi chiến tranh~
Cuộc chiến này đã là nhất định!!! Vì thế cho nên càng không có lí do gì cần phải yếu thế hay khúm núm trước mặt đối phương cả~
Đe dọa cùng nói đểu nhau nha???
Hai cái này cậu đều biết hết~ Ai sợ ai cơ chứ!!! Lăng trong lòng chính là âm thầm như thế tự tiếp sức cho mình.
Gió bắt đầu nổi lên cuồn cuộn bên ngoài gian phòng! Tiếng sấm nổ đuỳnh đoàng! Mây đen đột nhiên bao phủ kín cả bầu trời. Mưa rơi tầm tã!
Một luồng sức mạnh dẫn tới hiện tượng phi tự nhiên xuất hiện, đột nhiên đổ ập đến bên ngoài!
Không khí trong gian phòng căng cứng chặt!!!
Voban:
- Rất tốt! Ta có thể hiểu đây là lời khiêu chiến của cậu sao???
Đối phương vẻ mặt âm trầm nhìn về.
- Tất… Ừ?
Ngay khi Nguyễn Trọng Lăng muốn tiếp tục nói chuyện đáp trả lại, một bàn tay mềm mại đột nhiên nắm lấy tay cậu chàng. Erica đã đến đứng bên cạnh cậu ta từ lúc nào không ai hay.
- Em muốn làm gì?
Lăng vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang.
- Không có gì thưa điện hạ! Em thành thật xin lỗi vì sự cắt ngang của mình. Thế nhưng điện hạ ngài làm như vậy thực sự là không đúng~
- Chúng ta không nên vì vậy mà chiến đấu với một vị Vua!
Cùng với một nụ cười quyến rũ trên khóe môi, Erica nói ra lời khuyên với giọng điệu của một người hầu cận trung thành.
Voban ngay lập tức phản ứng lại với những lời nói đó.
- Ồ? Có vẻ như người hầu cận này của cậu thông minh hơn chủ nhân của mình nhiều. Cô có thể xưng tên, cô gái!
- Đây là vinh hạnh ta có thể ban phát cho cô~
Mang theo sự thích thú nho nhỏ trong lòng khi nội bộ đối phương lục đục, vị Diệt Thần Sư cao tuổi ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía hai người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình.
Đứng ở ngay kế bên phía trước, Liliana ánh mắt không khỏi giật mình hoài nghi, quay đầu nhìn về phía Erica.
“Cô ta đang muốn làm gì???”
“Này không giống lắm kịch bản a?”. Lăng trong lòng tương tự toát ra dấu chấm hỏi.
Cùng lúc đó, bỏ mặc suy nghĩ của tất cả mọi người trong gian phòng, Erica hướng về phía hầu tước Voban đang ngồi duyên dáng cúi chào và tự giới thiệu về mình.
- Thật vinh dự khi được gặp ngài. Tôi là Erica Blandelli- Đại Hiệp Sĩ của Thập tự giá đồng đen. Và cũng là Diavolo Rosso- màu đỏ ác ma (Red Devil) đương nhiệm!
Cô nàng nói với vẻ mặt cười giả lả, đầy kiêu ngạo.
- Người kế vị của Paolo Blandelli ư?
- Được rồi! Nhưng này đều không quan trọng!
- Lặp lại lời cô vừa mới nói! Chúng có ý nghĩa gì? Cô có thể giải thích được không?
Voban vẻ mặt lơ đãng đáp. Đối với vị thế của ông ta mà nói, tổ chức phép thuật, hiệp hội pháp sư gì gì đó rất rất không đáng kể rồi. Có thể nhớ được tới tên của vị tiền nhiệm Diavolo Rosso- Paolo Blandelli cũng đã là một niềm vui ngoài ý muốn~
- Được ạ! Vậy cho phép tôi xin được tiếp tục.
Đôi mắt của cô nàng Erica dường như chứa đựng một tia ánh sáng sáng ngời nào đó lóe qua. Thật giống như một đứa trẻ hạnh phúc và nghịch ngợm. Rõ ràng là một đôi mắt không có ý tốt~
Cô ấy là như vậy nói tiếp:
…
Kết thúc chương 102.