Chương 2695. Phải cẩn thận một người
Chương 2695. Phải cẩn thận một người
Kiến!
Thụ Vô Biên trầm mặc.
Nữ nhân đó mạnh đến mức nào?
Nàng đã được lĩnh ngộ!
Nữ nhân đó mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng!
Thế gian này ai có thể áp chế được nữ tử váy trắng?
Không ai cả!
Dẫu có là thanh sam nam tử thì hắn ta cũng chỉ dám đối kháng với nữ tử váy trắng, song nếu nữ tử váy trắng điên lên thì thanh sam nam tử cũng không thể ngăn cản được nàng.
Mà trong mắt nữ nhân đó, trừ một vài người ra thì ai mà chẳng như con kiến?
Nữ tử thần bí phía đối diện Thụ Vô Biên đột nhiên bật cười: “Đương nhiên, nếu như nàng ta quay về thì cũng không phải chuyện xấu.”
Thụ Vô Biên nhìn nữ tử thần bí: “Sao ngươi lại nói vậy?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Hiện giờ sở dĩ Diệp Huyền có thể sống an nhàn như vậy là bởi đã có nữ tử váy trắng chống đỡ cho hắn. Nếu như nàng ta trở về bên cạnh Diệp Huyền thì ai chống đỡ cho hắn đây?
Đương nhiên, nàng ta cũng có thể ở bên cạnh Diệp Huyền, song nếu nàng ta làm vậy, cả đời này Diệp Huyền sẽ không tiến bộ được. Mà con đường đại đạo này cần phải dựa vào chính mình. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng ta rời khỏi Diệp Huyền, bởi vì nàng ta muốn Diệp Huyền tự mình mạnh lên.”
Nói đoạn, nàng lắc đầu cười: “Trong lòng nàng ta, kẻ địch khắp vũ trụ này, thậm chí bao gồm cả chúng ta đều là con dao mài giũa Diệp Huyền.”
Vẻ mặt Thụ Vô Biên lạnh như băng: “Nàng ta tự tin quá nhỉ!”
Nữ tử thần bí khẽ nói: “Đúng là rất tự tin, có điều nàng ta có thực lực.”
Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn về phía chân trời: “Mong là ách nạn chi nhân đừng có yếu quá, bằng không… bảo người ta phải chơi kiểu gì đây?”
Thụ Vô Biên hỏi: “Theo ngươi thấy thì ách nạn chi nhân có phần thắng không?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Có chứ!”
Thụ Vô Biên hỏi: “Sao ngươi cho rằng vậy?”
Nữ tử thần bí khẽ nói: “Bởi vì ngày xưa hai người bọn họ không thể ngăn cản ách nạn chi nhân … Ngươi phải hiểu một điều rằng dù là thanh sam nam tử hay là nữ tử váy trắng thì bọn họ chỉ có thể phá hoại chứ không thể sáng tạo. Mà ách nạn chi nhân này liên quan đến rất nhiều thứ. Điều quan trọng nhất là nếu như nguồn gốc của ách nạn chi nhân nằm trên người Diệp Huyền thì chuyện này đúng là rất thú vị. Tới khi ấy nàng ta có giết hắn hay không? Hiện giờ sở dĩ nàng ta không chém đứt ách nạn chi nhân trên người Diệp Huyền cũng là bởi nàng ta đang lo lắng về vấn đề này!”
Thụ Vô Biên trầm giọng nói: “Tiếp theo đây ngươi có dự định gì?”
Nữ tử thần bí bưng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn nói: “Đợi!”
Thụ Vô Biên nhíu mày: “Đợi bao lâu nữa?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Đã đợi được nhiều năm như thế gì, chúng ta đâu cần phải vội vào lúc này nhỉ?”
Thụ Vô Biên trầm mặc.
Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi: “Liên lạc thế nào rồi?”
Thụ Vô Biên nói: “Lời dụ hoặc của ngươi có tác dụng rồi! Ngày càng có nhiều người tham gia với chúng ta! Có điều, ngươi phải nhớ rằng đó chỉ là trong trường hợp nữ nhân kia không quay về thôi. Nếu như nữ nhân kia hoặc nam nhân kia trở lại thì mọi thứ chúng ta làm đều vô nghĩa.”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Dù nam nhân kia có trở lại thì cũng không thể trở lại ngay được. Chúng ta cần phải cẩn thận mấy người Đồ kia kìa…”
Thụ Vô Biên gật đầu: “Chỉ cần nữ nhân đó không quay lại là được.”
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhìn nữ tử thần bí: “À mà rốt cuộc ngươi đạt đến trình độ nào rồi thế? Tại sao ta không cảm nhận được cảnh giới của ngươi nhỉ?”
Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Chúng ta cũng đâu phải kẻ địch, ngươi không cần lo lắng.”
Thụ Vô Biên khẽ nói: “Ta tò mò thôi!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Cao hơn ngươi nghĩ một chút!”
Thụ Vô Biên nhíu mày, có điều nàng cũng không hỏi nữa.
Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên nói: “Phải cẩn thận một người!”
Thụ Vô Biên hỏi: “Ai?”
Nữ tử thần bí khẽ chạm tay vào nước trà, sau đó nàng viết một cái tên lên bàn.
Thụ Vô Biên nhíu mày: “Tới rồi?”
Nữ tử thần bí gật đầu: “Chắc là tới rồi đó.”
Thụ Vô Biên bảo: “Để ta đối phó!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Không, ngươi phải đối phó người khác.”
Thụ Vô Biên nhìn nữ tử thần bí: “Nói kế hoạch của ngươi đi!”
Nữ tử thần bí khẽ nói: “Đợi nữ nhân kia đi xa hơn một chút nữa, đợi sau khi ta không còn cảm nhận được nàng nữa thì chúng ta sẽ để ách nạn chi nhân trên người Diệp Huyền thực chất hóa… Tới khi đó, trừ tam kiếm ra, ai giúp hắn thì người đó gặp nạn!”
Thụ Vô Biên nói: “Được!”
Nói đoạn, nàng bèn đứng dậy rời đi.
Nữ tử thần bí nhìn ly trà trước mặt. Hồi lâu sau, nàng khẽ nói: “Dù có là châu chấu đá voi thì ta cũng phải thử…”
Nói đoạn, nàng lấy một cái khăn trắng ra. Trên khăn trắng có một dấu chân nho nhỏ.
Nhìn khăn trắng trong tay, ánh mắt nữ tử thần bí lộ vẻ đau khổ: “Dựa vào đâu mà ngươi phải chết… Dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào hắn có một muội muội vô địch sao? Ngươi yên tâm, ta sẽ để hắn phải trả giá.”
Đó là dấu chân của con trai nàng. Thế nhưng nàng còn chưa từng nhìn thấy mặt con trai mình bao giờ. Bởi lẽ lần ấy, ách nạn chi nhân ập đến, thần hồn của nàng suýt chút nữa tan nát. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại thì hai đứa con của nàng chỉ còn lại một đứa!
À không, khi ấy vẫn còn một đứa nữa, đó chính là Thiên Mệnh!