Chương 2694. Đều như con kiến mà thôi
Chương 2694. Đều như con kiến mà thôi
Tín ngưỡng chi lực!
Lúc này, tín ngưỡng chi lực của Diệp Huyền mạnh hơn bao giờ hết!
Bởi lẽ nó đã tập hợp tất cả tín ngưỡng chi lực của Ngũ Duy vũ trụ, hơn nữa những tín ngưỡng chi lực này đều vô cùng thuần khiết.
Có thể nói, tín ngưỡng chi lực này sẽ giúp thực lực của Diệp Huyền đạt đến một trình độ vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng hắn cũng chỉ biết sơ qua về cách sử dụng tín ngưỡng chi lực, đó chính là mượn nó để cường hóa thực lực của mình!
Vực!
Diệp Huyền đột nhiên thi triển Kiếm Vực. Kiếm Vực của hắn bao trùm khắp căn phòng. Sau khi Kiếm Vực xuất hiện, hắn điên cuồng phóng thích tín ngưỡng chi lực của mình. Tín ngưỡng chi lực vô cùng vô tận bèn tiến vào Kiếm Vực của hắn.
Dần dần, đôi mắt Diệp Huyền hiện lên vẻ hưng phấn.
Bởi lẽ hắn nhận ra sau khi tín ngưỡng chi lực tiến vào Kiếm Vực, Kiếm Vực lại có sự thay đổi!
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn đột nhiên nói: “Ngưng!”
Dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Diệp Huyền. Thanh kiếm này trông có vẻ hư ảo!
Đây là thanh kiếm được ngưng tụ từ tín ngưỡng chi lực của hắn!
Diệp Huyền cầm lấy thanh kiếm rồi chầm chậm nhắm hai mắt lại. Lúc này, Kiếm Vực của hắn đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Kiếm Vực được tín ngưỡng chi lực và kiếm đạo chống đỡ nên nó đã mạnh hơn Kiếm Vực thông thường không biết bao nhiêu lần. Mà bên trong Kiếm Vực, Diệp Huyền cũng có thể phát huy tác dụng của tín ngưỡng chi lực đến mức tối đa. Không chỉ có vậy, hắn còn có thể dùng Kiếm Vực để nâng cao uy lực kiếm đạo của mình!
Tín ngưỡng chi lực có thể cường hóa Kiếm Vực, mà Kiếm Vực lại có thể cường hóa kiếm đạo!
Diệp Huyền nắm chặt tín ngưỡng chi kiếm trong tay và nhìn về phía xa xa. Khoảnh khắc ấy, hắn rất muốn vung kiếm lên và chém, uy lực của thanh kiếm này chắc chắn có thể hủy diệt cả đất trời.
Có điều đây là Ngũ Duy vũ trụ, đương nhiên hắn không thể xuất kiếm. Hắn mà xuất kiếm thì sẽ khiến bản nguyên của Ngũ Duy vũ trụ bị trọng thương mất!
Diệp Huyền thu kiếm lại rồi tiếp tục nghiên cứu tín ngưỡng chi lực và Kiếm Vực.
Ban đầu hắn muốn xông đến Quy Nhất cảnh, có điều hắn thấy mình cần phải ổn định cảnh giới hiện tại của mình cái đã. Dẫu sao thì hắn cũng chỉ vừa mới lên Thành Đạo cảnh chưa được bao lâu.
Còn về nhục thân, nhục thân của hắn cũng mới đạt đến Quy Nhất cảnh chưa được bao lâu. Hắn mà muốn nâng cao lần nữa thì rất khó.
Nếu cảnh giới và nhục thân đều không thể tiến bộ nữa thì hắn sẽ để kiếm đạo và Kiếm Vực của mình tiến bộ!
Nhất là Kiếm Vực, không biết từ lúc nào mà hắn rất ít khi sử dụng Kiếm Vực. Chủ yếu là hắn thấy hơi tốn công. Với những kẻ địch bình thường thì Diệp Huyền không hề cần dùng đến Kiếm Vực, cứ dùng Thuấn Sát Nhất Kiếm là có thể miểu sát được đối phương rồi!
Thế nhưng với một vài kẻ địch, Kiếm Vực không hề có tác dụng. Ví dụ như khi đối mặt với nữ tử thần bí kia, Kiếm Vực của Diệp Huyền thực sự không có một chút tác dụng nào!
Lời của nữ nhân đó khiến hắn hiểu ra rằng vực không yếu mà là hắn vẫn chưa khai thác nó!
Trong khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Huyền bắt đầu chăm chú nghiên cứu tín ngưỡng chi lực và Kiếm Vực. Không chỉ có vậy, hắn còn nghiên cứu cả Thuấn Sát Nhất Kiếm.
Dưới sự giúp đỡ của Kiếm Vực và tín ngưỡng chi lực, uy lực của Thuấn Sát Nhất Kiếm cũng tăng lên rất nhiều, nhất là trong không gian được Kiếm Vực bao phủ, tốc độ của Thuấn Sát Nhất Kiếm là thứ mà Diệp Huyền không thể hình dung được… Có thể nói, tốc độ của nó nhanh đến mức cả hắn cũng không chống lại được.
Tín ngưỡng chi lực và Kiếm Vực đã giúp Diệp Huyền phát hiện ra một đại lục mới.
Một tháng nhanh chóng trôi qua.
Trong một tháng này, ngày nào hắn cũng ở trong phòng tu luyện. Chuyện của Ngũ Duy vũ trụ đã có mấy người Bạch Đế Tử xử lí, hắn cũng yên tâm, mà mấy người Bạch Đế Tử cũng không tới làm phiền hắn.
Ngoài tu luyện ra, trong một tháng này Diệp Huyền còn đọc sách nữa!
Hắn đọc những cuốn cổ tịch mà Niệm Niệm sưu tầm từ ngày xưa!
Không chỉ có vậy, hắn còn bảo Bạch Đế Tử thu thập hết những thư tịch có liên quan đến kiếm đạo ở Ngũ Duy vũ trụ, nhất là của Kiếm Tông.
Như lời bạch bào Thanh Nhi nói, hiện giờ kiếm đạo của hắn đã đạt đến cực hạn của hắn. Diệp Huyền phải tự mình đi con đường sau này, có điều, muốn tạo ra một con đường cho riêng mình thì phải học tập.
Hắn muốn tôn chỉ kiếm đạo của mình bước lên một tầm cao mới!
Mà trong khoảng thời gian này, Thánh Vực cũng không có động tĩnh gì cả.
Hôm ấy, Thánh Chủ lại tới trước căn nhà trúc. Hắn ta liếc nhìn vào bên trong căn nhà, trong đó có hai nữ tử.
Thánh Chủ khẽ hành lễ: “Chủ nhân, hình như Diệp Huyền đang tích cực tu luyện!”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Kệ hắn đi!”
Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân không lo lắng sao?”
Nữ tử thần bí nói: “Ngươi lui xuống đi!”
Thánh Chủ không dám nhiều lời mà lập tức lui xuống.
Bên trong ngôi nhà trúc, nữ tử thần bí nhìn nữ tử trước mặt mình. Nữ tử này mặc váy dài màu xanh lục, trên tóc là mấy chiếc lá.
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Thụ Vô Biên, ngươi quá sốt sắng!”
Vẻ mặt Thụ Vô Biên lạnh như băng: “Nàng ta đã đi rồi! Ngươi còn không động thủ sao?”
Nữ tử thần bí lắc đầu: “Vẫn chưa đủ, bởi vì hiện giờ ta vẫn có thể cảm nhận được một chút khí tức của nàng ta…”
Thụ Vô Biên đột nhiên hỏi: “Nếu như nàng ta quay lại thì sao?”
Nữ tử thần bí trầm mặc.
Thụ Vô Biên nhìn nàng: “Ngươi đã từng nghĩ đến chuyện này, đúng chứ?”
Nữ tử thần bí khẽ nói: “Nàng ta sẽ không quay lại đâu.”
Thụ Vô Biên nhíu mày: “Tại sao?”
Nữ tử thần bí mỉm cười: “Trong mắt nàng ta, chúng ta cũng chỉ như con kiến mà thôi.”