Chương 2693. Mệnh Quyền!
Chương 2693. Mệnh Quyền!
Nữ tử váy trắng bước đến trước cánh cửa màu đỏ, đằng sau cánh cửa là một con đường màu đỏ không thấy đích.
Khi bước vào cánh cửa, nàng đột nhiên quay đầu nhìn những ách nạn nhân quả tuyến kia và có thể trông thấy vô số chuyện bên trong chúng.
Rất nhiều nhân quả tuyến đều có liên quan đến nàng và thanh sam nam tử kia, song một vài nhân quả tuyến lại không phải của nàng và thanh sam nam tử!
Mà là của Diệp Huyền!
Những nhân quả tuyến này đáng sợ chẳng kém gì nàng và thanh sam nam tử.
Bất cứ ai cũng có kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Có điều, khi thực lực một người đạt đến một trình độ nhất định thì người đó có thể chém bỏ kiếp trước và kiếp sau.
Thanh sam nam tử đã làm được điều này!
Nàng cũng đã làm được!
Không dính bất cứ nhân quả nào, mình chính là mình.
Thế nhưng Diệp Huyền thì không thể làm được điều này.
Điều nàng lo lắng thực sự là gì?
Lo lắng kiếp trước của Diệp Huyền sẽ quyết định kiếp này của hắn.
Có một số người lớn mạnh sau khi đạt đến một trình độ nhất định thì có thể sống lại, đồng thời có thể điều khiển sự sống lại của mình. Những người như vậy sẽ dần dần khôi phục kí ức của kiếp trước sau khi sống lại. Nếu như kiếp này đủ mạnh thì có lẽ người đó có thể duy trì trạng thái, song nếu không đủ mạnh thì có thể sẽ biến thành mình của kiếp trước.
Có khác biệt không?
Chắc chắn là có khác biệt, bởi vì một khi kí ức từ kiếp trước được khôi phục, khi ấy ngươi không còn là ngươi nữa!
Sở dĩ hiện giờ Diệp Huyền vẫn là chính hắn là bởi đã có nàng chế trụ mọi thứ từ kiếp trước của hắn. Hầu như những ách nạn nhân quả tuyến từ kiếp trước đều nằm trên người nàng.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của nàng. Nàng không chắc có phải kiếp trước Diệp Huyền gây chuyện, hay là có ai đó đang gây chuyện, hoặc là chính bản thân hắn gây chuyện và có người đang giúp hắn…
Dù là nguyên nhân gì thì có một điều có thể chắc chắn rằng nàng đã nhận ra một điểm, đó chính là thân phận của Diệp Huyền không hề đơn giản. Phải nói là hắn càng lúc càng phức tạp mới đúng.
Trước kia, điều khiến nàng đau đầu là ách nạn chi nhân vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, khiến nàng không thể nắm bắt được.
Thế nhưng hiện giờ cuối cùng ách nạn chi nhân cũng không nhịn được nữa rồi!
Nghĩ đến đây, nữ tử váy trắng bèn cất người gỗ đi. Nàng quay đầu nhìn xuống phía dưới, trông thấy được cả nữ tử thần bí ở Thánh Địa. Vẻ mặt nữ tử váy trắng lạnh lùng: “Nếu không phải nể mặt mẹ ruột của hắn thì ta đã một kiếm kết liễu các ngươi rồi! Lại còn tỏ vẻ thông minh, ngươi cũng xứng sao?”
Nói đoạn, nàng bèn bước vào cánh cửa.
Thực ra nữ tử thần bí ở Thánh Địa không hề biết rằng nữ tử váy trắng còn muốn ách nạn chi nhân động thủ hơn cả nàng…
Ách nạn chi nhân không động thủ, cứ mãi nấp trong bóng tối thì nàng thực sự phải bó tay với đối phương. Thế nhưng nếu ách nạn chi nhân ra tay, nàng sẽ biết được nó đang ở đâu, và mọi chuyện sẽ khác.
Sau khi nữ tử váy trắng biến mất, trong tinh không, cánh cửa màu đỏ kia cũng dần trở nên hư ảo. Không lâu sau, nó bèn biến mất, không gian bốn phía xung quanh cũng trở lại trạng thái bình thường.
Thánh Vực, bên trong ngôi nhà trúc, nữ tử thần bí đột nhiên ngẩng đầu. Nàng trầm mặc một hồi, đoạn khẽ nói: “Không được, có thể vẫn còn chưa đi xa, phải đợi thêm, không được gấp…”
Nói đoạn, nàng tiếp tục cúi đầu đọc cổ tịch.
Lúc này, bên ngoài có giọng nói của Thánh Chủ vang lên: “Chủ nhân, người của Bắc Hoang đã tới Ngũ Duy vũ trụ!”
Nữ tử gật đầu: “Ta biết rồi.”
Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Liệu Bắc Hoang có liên thủ với Ngũ Duy vũ trụ hay không?”
Nữ tử lắc đầu: “Bọn họ không dám đâu.”
Thánh Chủ có hơi thắc mắc: “Tại sao?”
Nữ tử mỉm cười: “Bọn họ không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này!”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Nhưng nếu để bọn họ biết âm mưu của chủ nhân…”
Nữ tử lắc đầu cười: “Chỉ cần Diệp Huyền hấp thụ những linh hồn đó là được. Những linh hồn đó chính là ác nhân. Mặc dù ta cưỡng ép hắn hấp thụ nhưng dù sao hắn cũng đã được lợi rồi. Còn về Bắc Hoang, Thánh Sứ không đại diện cho tất cả người ở Bắc Hoang, hơn nữa chỉ cần có đủ lợi ích là Bắc Hoang sẽ muốn giết chết Diệp Huyền.”
Thánh Chủ vẫn thấy thắc mắc, song hắn ta cũng không hỏi nữa mà lẳng lặng lui xuống.
Bên ngoài rừng trúc, Thánh Chủ thở dài một hơi.
Hắn ta biết, chủ nhân nhà mình chắc chắn đang có kế hoạch lớn nào đó, bởi lẽ dạo này ở Thánh Vực xuất hiện một vài luồng khí tức rất lớn, song hắn ta lại không biết những người này là ai, cũng không dám hỏi.
Diệp Huyền trở về Ngũ Duy vũ trụ. Bên trong một căn phòng nào đó, hắn xòe tay phải ra, sau đó chầm chậm nắm chặt. Chỉ trong chốc lát, một luồng sức mạnh rất lớn ngưng tụ trên tay phải của hắn!
Mệnh Quyền!
Không thể không nói, sức mạnh của Mệnh Quyền rất ghê gớm. Thế nhưng Diệp Huyền biết, dù hắn có thiêu đốt một ngàn năm thọ nguyên của mình thì Mệnh Quyền cũng chẳng làm gì được nữ nhân kia.
Diệp Huyền thả lỏng tay phải.
Lần đầu tiên hắn có cảm giác này!
Trước kia mặc dù có nhiều kẻ địch, hơn nữa còn toàn kẻ địch mạnh, song họ đều không thể so với nữ tử thần bí. Hiện giờ cảm giác của Diệp Huyền chính là nữ nhan kia đang thao túng tất cả.
Mà cái dở nhất lại là nữ nhân kia biết mọi thứ về hắn, song hắn lại chẳng hiểu biết nhiều về nàng!
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn đột nhiên xòe tay ra, một luồng sức mạnh thần bí bỗng nhiên tràn ra từ cơ thể hắn.