Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 1002 - Chương 2692. Ước Định

Chương 2692. Ước định Chương 2692. Ước định

Nữ tử mỉm cười: “Ngươi mà uy hiếp đến ta thì ít nhất trên ba mươi năm, thậm chí là còn lâu hơn. Thế nên trong ba mươi năm, ngươi có chạy nhảy thế nào cũng không sao. Có điều, ta cũng không thể chủ động giúp ngươi tiến bộ! Không thì chẳng phải ta đang tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?”

Diệp Huyền trầm mặc.

Nữ tử mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhắm vào những người bên cạnh ngươi, cũng không lấy người thân của ngươi ra để uy hiếp ngươi. Về chuyện này thì ngươi có thể yên tâm.”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Như vậy tức là hình như ta còn phải cảm ơn ngươi!”

Nữ tử khẽ mỉm cười: “Ta rất hiểu cho ngươi, dẫu sao thì ân oán đời trước mà lại tới tính toán với ngươi! Có điều cũng hết cách thôi, chuyện này không thể không liên quan đến ngươi, hơn nữa ta thực sự không đánh lại mấy người đời trước nên chỉ có thể tới đánh ngươi.”

Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh: “Ngươi thẳng thắn thật đấy. À mà ta rất tò mò, ngươi và mẹ ruột của ta có thâm cừu đại hận gì à?”

Nữ tử mỉm cười: “Coi như là vậy!”

Diệp Huyền nhíu mày: “Các ngươi là tỷ muội ruột cơ mà! Có cần phải thù hận vậy không?”

Nữ tử lắc đầu cười: “Chuyện này thì ta không thể nói cho ngươi.”

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Ta nghe một vị tiền bối nói, ông ngoại của ta bị giết rồi?”

Nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền tiếp tục hỏi: “Cha ta làm à?”

Nữ tử gật đầu: “Cái chết của ông ngoại ngươi… ta chỉ có thể nói là hắn ta đáng đời. Mặc dù nói như vậy có vẻ bất hiếu, song những chuyện ác mà hắn ta làm thực sự quá nhiều! Hơn nữa lúc ngươi chào đời, hắn ta còn muốn giết chết ngươi!”

Diệp Huyền kinh ngạc: “Ông ngoại ta muốn giết chết ta á?”

Nữ tử gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyền lau mồ hôi trán.

Mẹ kiếp, hắn có thể sống được đến tận giờ đúng là không dễ dàng mà!

Nữ tử đột nhiên mỉm cười: “Trở về đi!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Chúng ta lập một ước định được không?”

Nữ tử mỉm cười: “Nói ra xem nào!”

Diệp Huyền trầm giọng nói: “Dù tương lai thế nào thì ngươi cũng đừng ra tay với Ngũ Duy vũ trụ và với những người bên cạnh ta. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để Ngũ Duy vũ trụ và những người bên cạnh ta đối địch với ngươi! Chuyện này là ân oán giữa hai chúng ta, ngươi thấy có được không?”

Nữ tử mỉm cười: “Được! Có điều, chỉ không xuống tay với Ngũ Duy vũ trụ, còn một vài người đời trước giúp đỡ ngươi thì ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu!”

Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Được!”

Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.

Sau khi Diệp Huyền rời đi không lâu, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện phía sau nữ tử. Hư ảnh ấy dần trở nên rõ nét hơn, đó là một nữ tử mặc váy dài màu xanh lục, trên đỉnh đầu còn có gì đó như lá cây, trông có vẻ hơi kì lạ.

Nữ tử vừa xuất hiện này nhìn chằm chằm Diệp Huyền phía tận cùng tinh không, trong mắt nàng ngập tràn sát ý.

Nữ tử thần bí đột nhiên mỉm cười: “Không thể cứ giết hắn như thế được, ngươi hiểu không? Hơn nữa ngươi giết hắn thì có ý nghĩa gì? Dẫu sao người ngươi muốn giết là Thiên Mệnh cơ mà.”

Nữ tử kia chẳng tỏ vẻ gì cả: “Giết hắn thì chắc chắn nữ nhân kia sẽ đau khổ nhỉ?”

Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Sau đó thì sao? Rồi nàng ta sẽ một kiếm kết liễu ngươi? Với cả hiện giờ chúng ta cũng không giết được hắn đâu, đừng có coi thường Niệm Niệm cô nương.”

Nữ tử kia trầm mặc.

Nữ tử thần bí đột nhiên hỏi: “Bảo ngươi liên lạc thế nào rồi?”

Nữ tử kia trầm giọng nói: “Đã liên lạc được một số người, có điều, phần lớn đều không dám nhúng tay vào chuyện này, bởi vì bọn họ sợ Thiên Mệnh!”

Nói đoạn, nàng nhìn nữ tử thần bí: “Ngươi định đối phó nam nhân và nữ nhân đó như thế nào?”

Nữ tử thần bí ngẩng đầu nhìn về phía tận cùng tinh không, nàng ké nói: “Sự xuất hiện của chúng ta là thời cơ tốt nhất cho ách nạn chi nhân. Ta không tin nó lại không nắm bắt cơ hội này… Ách nạn chi nhân chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng ta… Nếu như ta đoán không nhầm thì có lẽ ách nạn chi nhân đã hành động rồi.”

Trong một tinh không nào đó, một nữ tử chầm chậm bước đi.

Là nữ tử váy trắng!

Đúng lúc ấy, nữ tử đột nhiên dừng lại. Những sợi tơ màu máu đỏ xung quanh nàng bỗng nhiên rung chuyển. Chúng xoay quanh nữ tử váy trắng như một trái cầu lớn, vây nàng ở giữa. Thế nhưng chúng lại khó có thể lại gần cơ thể nàng. Cùng lúc đó, không gian trước mặt nữ tử váy trắng bỗng nhiên biến thành màu máu đỏ. Trong không gian ấy có một cánh cửa cũng màu đỏ.

Nữ tử váy trắng chầm chậm nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, nàng quay đầu nhìn, lạnh lùng cười: “Chơi mấy trò này với ta hả? Nếu không phải nể mặt mẹ ruột của hắn thì ta đã kết liễu ngươi rồi. Đến con trai cũng không nhận, cái thứ gì thế không biết!”

Nói đoạn, nàng bèn bước về phía cánh cửa màu máu đỏ.

Lúc nữ tử váy trắng bước đến cảnh cửa màu đỏ kia, không gian xung quanh nàng cũng biến thành một màu máu đỏ. Cả tinh không như một biển máu, trông kinh hãi vô cùng!

Nữ tử váy trắng cứ bước đi chầm chậm, vẻ mặt rất bình tĩnh. Những sợi tơ màu đỏ xung quanh người nàng càng lúc càng nhiều. Khi nàng bước đến trước cánh cửa kia, những sợi tơ màu đỏ đã trải khắp tinh không!

Nếu như có người ở đây thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ!

Quá kinh khủng rồi!

Ách nạn nhân quả tuyến!

Ách nạn nhân quả tuyến vô cùng vô tận!

Mà những ách nạn nhân quả tuyến này đáng lí ra phải nằm trên người Diệp Huyền, thế nhưng nữ tử váy trắng đã gánh vác chúng. Đương nhiên, những ách nạn nhân quả tuyến này cũng không làm gì được nàng nhưng nàng vẫn không thể chém hết chúng. Bởi lẽ chém được cái này thì cái khác lại xuất hiện, thế nên nàng không còn chém nữa.
Bình Luận (0)
Comment