Chương 2697. Chắc chắn là ngươi đã nghe lầm
Chương 2697. Chắc chắn là ngươi đã nghe lầm
Một hồi lâu sau, Diệp Huyền bỗng mở mắt nhìn An Lan Tú: “Ta không thể xuất kiếm!”
An Lan Tú nhíu mày: “Không thể xuất kiếm sao?”
Diệp Huyền gật đầu, vẻ mặt hắn nghiêm trọng: “Sức mạnh quá lớn, vượt ngoài khả năng kiểm soát của ta!”
An Lan Tú trầm mặc.
Diệp Huyền thở dài một hơi, hắn thấy hơi tiếc nuối. Có điều, hắn cũng không định từ bỏ, nếu như có thể dung hợp một cách dễ dàng thì đúng là trò trẻ con rồi còn gì.
Diệp Huyền bắt đầu chầm chậm phóng thích sức mạnh, hắn quyết định làm một cách đơn giản cái đã. Hắn không đốt nhiều thọ mệnh như vậy nữa mà đốt từng chút một. Mặc dù có hơi tiêu tốn thọ mệnh nhưng nếu có thể dung hợp thì cũng xứng đáng.
Mà trong lúc Diệp Huyền tu luyện, không gian bên trong tầng thứ chín đột nhiên chấn động. Diệp Huyền đang tu luyện và An Lan Tú ngẩng đầu nhìn về phía tầng thứ chín. Ngay sau đó, hai người xuất hiện tại tầng thứ chín. Bên trong tầng thứ chín, không gian bắt đầu sụp đổ. Ngay sau đó, một thứ gì đó màu đen bay ra. Khi trông thấy thứ đồ ấy, Diệp Huyền và An Lan Tú bèn sững sờ.
Tháp!
Trước mặt hai người là một tòa tiểu tháp. Tiểu tháp này hơi khác so với Giới Ngục tháp. Tòa tiểu tháp này tỏa ra lưu quang màu tím, những đường lưu quang màu tím này trông khá giống với tử khí của hắn!
Diệp Huyền quay đầu nhìn An Lan Tú, trong mắt hai người là vẻ ngạc nhiên.
Bên trong cái tháp còn có một tiểu tháp nữa?
Cái gì thế này?
Lúc này, tòa tiểu tháp kia bay đến trước mặt Diệp Huyền. Nó nhảy nhót trước mặt hắn như đang quan sát hắn vậy.
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Ngươi là?”
Cái tháp đột nhiên bật cười: “Tiểu tháp!”
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật.
Mẹ kiếp, cái tháp này biết nói chuyện.
Tiểu tháp đột nhiên bảo: “Hình như ngươi rất thắc mắc?”
Diệp Huyền quan sát tiểu tháp: “Ngươi là?”
Tiểu tháp cười hi hi: “Ta là tiểu tháp!”
Vẻ mặt Diệp Huyền khựng lại, mẹ nó…
Lúc này, tiểu tháp đột nhiên lắc trái lắc phải như đang rất vui.
Diệp Huyền hỏi: “Tiểu tháp, sao ngươi ở trong tháp vậy?”
Tiểu tháp bay đến trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Chủ nhân để ta ở trong này, bảo ta trợ giúp ngươi.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Trợ giúp ta?”
Tiểu tháp gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền có hơi thắc mắc: “Chủ nhân ngươi là?”
Tiểu tháp nói: “Chủ nhân ta chính là chủ nhân ta!”
Diệp Huyền đỡ trán, hắn thấy hơi đau đầu.
Lúc này, An Lan Tú ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Chủ nhân ngươi tên là gì?”
Tiểu tháp bật cười: “Các ngươi muốn biết thân phận của chủ nhân ta?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiểu tháp đột nhiên nhảy cẫng lên: “Có lợi ích gì không?”
“Lợi ích?”
Diệp Huyền và An Lan Tú sững sờ, cái tháp này còn đòi lợi ích?
Tiểu tháp bỗng bảo: “Đương nhiên là phải có lợi ích rồi! Không cho người ta cái gì thì tại sao ta phải nói cho ngươi?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Chẳng phải ngươi bảo ngươi trợ giúp ta hay sao?”
Tiểu tháp dừng lại: “Ai nói thế?”
Diệp Huyền nhìn chằm chằm tiểu tháp: “Ngươi nói đấy!”
Tiểu tháp vội vàng lắc đầu: “Không! Ta đâu có nói như vậy! Chắc chắn là ngươi đã nghe lầm!”
Diệp Huyền trợn mắt há mồm.
Mẹ kiếp, cái tháp này còn không chịu nhận nữa?
Vẻ mặt An Lan Tú có hơi kì lạ, sao tiểu tháp cứ nói linh tinh vậy.
Diệp Huyền đột nhiên bảo: “Ngươi muốn lợi ích gì?”
Tiểu tháp mỉm cười: “Ta cũng không biết nữa, ngươi tự quyết đi, ta thích là được!”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi mỉm cười: “Ta thấy chắc chắn ngươi sẽ không vừa mắt với bảo vật bình thường, đúng chứ?”
Tiểu tháp vội gật đầu: “Đương nhiên, ngươi không được lấy mấy thứ rác rưởi ra để lừa ta. Ta cho ngươi hay, ta biết mấy trăm cách lừa gạt đấy, ngươi giở trò trước mặt ta thì chỉ tự rước nhục vào thân thôi!”
Diệp Huyền: “…”
Đúng lúc ấy, một thanh kiếm bỗng nhiên bay đến trước mặt Diệp Huyền.
Kiếm Linh!
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì Kiếm Linh đã đâm vào tiểu tháp.
Uỳnh!
Tiểu tháp rung lên kịch liệt, đoạn nhảy ra ngoài!
Diệp Huyền: “…”
Ở phía xa xa, tiểu tháp kêu gào: “Ôi trời ơi, Kiếm Linh tỷ tỷ, ngươi cũng ở đây à!”
Kiếm Linh bay đến trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền xòe tay ra, Kiếm Linh bèn đáp xuống lòng bàn tay hắn. Ở phía xa xa, tiểu tháp run rẩy.
Diệp Huyền liếc nhìn tiểu tháp, tiểu tháp này sợ Kiếm Linh!
Diệp Huyền cầm Kiếm Linh đi tới trước mặt tiểu tháp, tiểu tháp vội vàng nói: “Ngươi… ngươi đừng có mà làm bừa! Bạo lực không có tác dụng đâu, chúng ta hãy nói chuyện!”
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật, cái tên này cũng biết co biết duỗi quá nhỉ.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta không làm bừa! Ta chỉ muốn hỏi ngươi vài chuyện, ngươi có thể trả lời không?”
Tiểu tháp trầm mặc.
Diệp Huyền đột nhiên cầm kiếm vỗ vỗ lên tay. Lúc này, tiểu tháp vội vàng nói: “Chủ nhân chính là chủ nhân của Kiếm Linh tỷ tỷ!”
Diệp Huyền sững sờ, hắn liếc nhìn thanh kiếm trong tay rồi hiểu ra ngay!
Chủ nhân của tiểu tháp này chính là thanh sam nam tử!
Thanh sam nam tử để lại tiểu tháp cho hắn ư?
Diệp Huyền thu hồi tâm tư, hắn tiếp tục hỏi: “Chủ nhân của ngươi để ngươi lại cho ta?”
Tiểu tháp gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu.
Khóe miệng Diệp Huyền giật giật: “Ý ngươi là sao?”
Tiểu tháp ấp úng…
Diệp Huyền mỉm cười: “Nếu như ngươi muốn rời đi thì ta cũng không cản ngươi đâu!”
Tiểu tháp đột nhiên nhảy lên: “Thật sao?”
Diệp Huyền gật đầu.
Tiểu tháp quay người chạy đi luôn.
Diệp Huyền: “…”